Không ngờ mùi vị cũng không tệ lắm, ngòn ngọt.
"Dễ uống không?" Nam Ngự hỏi.
"Tạm được." Ngũ Vận Uyển cố ý nói vậy.
Nam Ngự đút từng thìa một, cô uống vui vẻ tới quên cả trời đất.
Anh tận mắt nhìn thấy Ngũ Vận Uyển uống hết bát thuốc bổ, lúc này mới yên tâm gật đầu.
Nam Ngự bảo người giúp việc không còn việc gì nữa thì cứ quay về, ở đây bọn họ có thể tự lo được, sáng hôm sau bà ấy lại tới nữa.
Vì vậy, người giúp việc quay về.
Ngũ Vận Uyển nhìn về phía Nam Ngự với ánh mắt khác thường.
Chỉ cần Nam Ngự vừa đuổi người giúp việc đi, chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt. Chẳng lẽ anh ấy muốn... với mình...
Quả nhiên, Nam Ngự từ trên xe lăn đứng lên, lập tức bế cô theo kiểu bế công chúa.
Ngũ Vận Uyển đã đoán đúng. Cô xấu hổ vội vàng vòng hai tay qua cổ anh và cúi đầu xuống.
"Nam Ngự, anh muốn làm gì?" Ngũ Vận Uyển khẽ hỏi.
Nam Ngự khẽ nói: "Nếu em đã uống thuốc bổ rồi, sao chúng ta không nhân lúc thuốc có tác dụng... đừng lãng phí nữa."
.
"Nam Ngự..."
Nam Ngự bế Ngũ Vận Uyển tới phòng ngủ, chậm rãi đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Ngũ Vận Uyển ngượng ngùng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bọn họ đã mấy ngày không chăn gối, cơ thể Nam Ngự rất nhớ da thịt Ngũ Vận Uyển.
Môi cô luôn có sức hút vô hạn đối với Nam Ngự, lúc nào anh cũng muốn hôn lên đó.
Ngũ Vận Uyển giống như một ly rượu vang cao cấp chờ người biết thưởng thức tiệc rượu tới cẩn thận nếm thử và cảm nhận dư vị của nó. Còn Nam Ngự chính là người nếm thử rượu tốt nhất của cô.
Anh nếm thử từng tầng của chai rượu ngon Ngũ Vận Uyển này, đắm chìm trong đó, tham lam một ly tình ái.
Mà Nam Ngự lại là một chén rượu mạnh, uống một hớp đã ngây ngất, uống hợp thứ hai thì hưng phấn... Ngũ Vận Uyển lại thích uống chén rượu mạnh Nam Ngự này, điều này làm cơ thể của cô có thể bay lên tới cảnh giới cao nhất.
Sau khi trải qua một loạt chuyện như quá khứ của Ngũ Vận Uyển bị lộ ra, âm mưu của Lâm Tiểu Như bị phơi
bày, Nam Ngự tìm được ân nhân của mình, mọi người dường như đều mệt mỏi, cuộc sống bắt đầu trở nên bình lặng.