Phùng Ngọc San cười.
Hội đầu tư Đông y đã hoạt động được năm năm, mỗi năm đều cần có thư mời.
Vật giá leo thang, thư mời cũng tăng cao.
Bây giờ một lá thư mời ít nhất cũng cần một tỷ năm trăm triệu.
Đây chỉ mới là một ngưỡng cửa.
Muốn đạt được trúng thầu cuối cùng, còn cần có nhiều nhân mạch hơn.
“Tôi ngược lại muốn xem, anh làm thế nào để vào được.”
Phùng Ngọc San chống nạnh nhìn Phương Hy Văn.
Trong đầu dường như đã phác họa ra cảnh tượng hôn lễ một tháng sau, Hạ Cơ Uyển mặc váy cưới đi từ con phố Phương Hy Văn bị sỉ nhục đến bên sông. Đứng trong hôn lễ đáng ngưỡng mộ nhất của toàn thành phố, giống như nữ vương.
Phương Hy Văn thấy vậy, quay đầu hỏi: “Chúng ta thật sự có thể vào được sao? Năm năm nay thành phố Ninh Hạ quả thật có quy tắc phải có thư mời mới có thể vào được.”
Đại hội Đông y Đông dược đã là một đại hội nổi tiếng ở Long Hoa. Thậm chí đến một số công ty y dược nước ngoài cũng ngưỡng mộ danh tiếng mà đến.
Là mặt mũi của thành phố Ninh Hạ cũng là thể diện của Long Hoa, là một cột mốc quan trọng trong sự phát triển của Đông y.
“Quy tắc có thể thay đổi.” Trần Hạo Hiên kiên định nói.
Sau đó, anh trực tiếp đi đến phòng bảo vệ ở cửa.
“Gọi viện trưởng của các người ra đây.”
Bảo vệ ngẩn ra.
Cuộc họp Đông y, viện trưởng bận đến nỗi lên trời, làm gì có thời gian gặp người khác chứ.
“Diễn vừa phải thôi. Viện trưởng? Anh biết Viện trưởng họ gì không?”
Người ngoài cửa, cũng bật cười ha ha.
Trần Hạo Hiên còn chưa lên tiếng, Hồng Thanh Vũ đã tức giận nói: “To gan. Nhà họ Trần cần phải biết Viện trưởng của các người họ gì sao? Ông ta đủ tư cách sao?”
“Bây giờ gọi ông ta lăn ra đây, nếu không, trong vòng mười phút, tôi đi tìm ông ta, ông ta sẽ gặp phiền phức lớn đấy.”
“Tất nhiên, anh cũng có thể cược một trận, xem anh có thể giữ được công việc của mình không.”
Bảo vệ bị khí thế của Hồng Thanh Vũ dọa sợ, toàn thân không lạnh mà run.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Viện trưởng.
“Viện trưởng, ở đây có một người tự xưng là Nhà họ Trần, đang gây chuyện.”
Viện trưởng ở trong điện thoại hỏi: “Cậu hỏi cả họ tên của cậu ta.”
Bảo vệ vội vàng nói: “Viện trưởng, anh ta nói ngài không có tư cách biết họ tên của anh ta.”
Viện trưởng ngẩn ra, đẩy mắt kính.
Quá kiêu ngạo rồi.
Cả thành phố Ninh Hạ này, cho dù là Tây Vương xuất hiện, cũng không dám nói ông ta đến cả tên cũng không có tư cách biết.
Ông ta ngược lại muốn xem, rốt cuộc là ai.
Viện trưởng bước nhanh, hùng hổ, nhanh chóng đến cửa bệnh viện, hai chân không tư chủ bắt đầu run rẩy.
“Rầm” một tiếng.
Vậy mà trực tiếp quỳ xuống đất.
Quả nhiên ông ta không có tư cách biết tên thật của người này.
Người này vậy mà lại là bác sĩ đứng đầu Long Hoa.
Thân là Viện Trưởng, sao ông ta có thể không biết tầm quan trọng của Thiên Đao trong Đông y Long Hoa được chứ. Đó chính là nơi tập trung vô số bác sĩ tài giỏi đấy.
Mà người đàn ông này là Vương của Thiên Đao.
Bác sĩ hơn người, Trần Thái Cực.
Một lúc lâu sau, Viện trưởng mới đứng từ dưới đất lên, vội vàng đi đến bên cạnh bảo vệ, sắc mặt tối sầm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bảo vệ vội vàng nói: “Ngu ngốc. Nói chúng ta phải thu thư mời là không đúng, còn nói quy tắc dùng để thay đổi. Nếu không phải hôm nay khoa thần kinh của bệnh viện chúng ta nghỉ, tôi còn muốn giúp anh ta đăng ký một cái.”
Sắc mặt Viện trưởng càng đen hơn, ông ta thấp giọng nói: “Cậu có thể làm thủ tục từ chức rồi.”
Sau đó, ông ta bước nhanh về phía Trần Hạo Hiên, giơ tay ra, nói với Trần Hạo Hiên: “Cậu Trần, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Hôm nay Bệnh viện Đông y như rồng đến nhà tôm.”
“Hệ thống thư mời này, quả thật không hoàn thiện, cần phải cải tiến. Mời. Tôi đích thân dẫn đường cho cậu.”
Toàn trường ồn ào, lập tức dừng lại.