Thần Ý Sát Thủ

Chương 12: Vua tức giận, ai dám nhận

Phong Hỏa Đài trăm năm không được sử dụng được đốt lên, Trần Hạo Hiên trực tiếp lên núi rác!

Mà lúc này, trên núi rác.

Tất cả người của Đổng Quân Ngôn đều đến đông đủ.

Ông ta ngồi trên cái ghế gập cao nhất trên núi rác, nhìn xuống người nhà họ Đổng ở phía dưới.

Đổng Quận Ngôn xua xua tay, bảo người xung quanh khiêng một cái xác đến.

Cái xác đó chính là Đông Anh Duy.

"Mọi người, năm đó Hắc Ánh Đàm của chúng ta buộc phải giải tán, Đổng Quân Ngôn tôi ban đầu đã nghĩ đến việc mấy năm nữa tổ chức đưa mọi người trở lại thế giới ngầm, nhưng hôm nay, tôi không chờ được nữa."

"Hôm nay, Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, toàn bộ thành phố Ninh Hạ này không ai có thể làm đối thủ của chúng ta được!"

Đám người trên núi rác, đầm rầm vào ngực mình, hét lên:

"Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, vô địch thiên hạ!"

"Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, vô địch thiên hạ!"

"Hắc Ảnh Đàm hồi sinh, vô địch thiên hạ!"

Giọng nói phấn khởi.

Đổng Quân Ngôn cười lớn.

Bất kỳ tổ chức nào phát động chiến tranh, đều cần một mồi dẫn.

Mà con trai của ông ta chết, chắc chắn là mồi dẫn tốt nhất.

Lúc này, em hai của Đổng Quận Ngôn - Răng Nanh quỳ xuống trước mặt ông ta, nói.

"Anh cả, trước đây em làm việc cho chiến bộ. Em nhờ người điều ra, Trần Hạo Hiên này ở Bắc Giới không có tên tuổi gì, vậy chắc là một binh lính nhỏ"

Đổng Quận Ngôn cười ha ha: "Một tên rác rưởi mà cũng dám báo thù cho con gái mình? Anh ta phải trả giá thật đắt cho hành vi của anh ta."

Răng Nanh nói không sai, ông ta quả thật không tra ra được chức vị của Trần Hạo Hiên ở Bắc Giới.

Đó là bởi vì, ông ta nhờ người không có quyền hạn đi điều tra chức vị của Trần Hạo Hiên.

Trần Hạo Hiện không nổi tiếng gì ở Bắc Giới.

Nhưng Trần Thái Cực lại là một vị thần ở Bắc Giới!

Anh cũng trở về thành phố Ninh Hạ!

Răng Nanh hung dữ nói: "Anh cả, chúng ta nhất định không thể nhân nhượng cho cái chết của Anh Duy được. Cái đứa nhóc gọi là Hạt Tiêu này, bây giờ em sẽ ném con nhỏ đó từ trên cần trục xuống".

Lúc gã chuẩn bị ra tay, Đổng Quân Ngôn ngăn gã lại.

"Không... Gϊếŧ con nhỏ đó, Trần Hạo Hiên cũng không đau khổ lắm"

Đổng Quận Ngôn lôi một cái ống sắt ra, trong lòng đã có kế hoạch.

Tất cả người nhà họ Đổng đều tránh ra.

Đổng Quân Ngôn đi về phía Hạt Tiêu.

Hạt Tiêu nhìn thấy Đổng Quận Ngôn đi đến, quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Xin ông tha cho ông nội cháu đi."

Đổng Quận Ngôn không thèm để ý đến Hạt Tiêu, giơ ống sắt lên đập thẳng vào cánh tay của ông lão.

Râm!

Ống sắt đập vào xương của ông lão, xương bị đập nát tan.

Máu tươi văng lên mặt Hạt Tiêu, Hạt Tiêu trực tiếp trợn tròn mắt.

Mặc dù vừa nãy ông nội bị đánh, nhưng bây giờ ông ấy đã không còn thở nữa rồi.

Vì sao, vì sao bọn họ vẫn không tha cho ông ấy!

"Chết rồi mà vẫn còn ôm đứa bé này, thật sự là..."

Đổng Quân Ngôn khẽ cắn răng, lại đập mạnh một gậy xuống.

Râm!

Lại một tiếng, cánh tay còn lại của ông lão cũng bị chặt đứt. "Còn không buông tay"

Đổng Quân Ngôn trực tiếp đập một gậy lên đầu ông lão.

Râm!

Râm!

Râm!

Vẫn không ngừng có tiếng động truyền ra từ núi rác.

Lúc này, Răng Nanh lại đi về phía Đổng Quân Ngôn, nhỏ giọng nói: "Anh cả, bố của đứa tạp chủng này đến."

Đổng Quân Ngôn nhếch miệng cười, ông ta đang đợi đến lúc này đây.

"Đến bao nhiêu người"

Răng Nanh cầm kính viễn vọng, nhìn dưới ngọn núi nói: "Hai người"

Ông ta không thể tưởng tượng nổi, trong lòng Trần Hạo Hiện đang tức giận như nào.

Loại cảm giác đó, giống như núi lửa sắp phun trào vậy.

Trần Hạo Hiên lao đến trước mặt Hạt Tiêu, ôm Hạt Tiêu.

Hạt Tiêu mặt trắng bệch.

Nước mắt cũng không rơi ra.

"Bố đến rồi, đừng sợ..." Trần Hạo Hiên dùng tay không ngừng vuốt đầu Hạt Tiêu.

Mặt Hạt Tiêu không cảm xúc, giống như trưởng thành trong một đêm vậy.

Cô bé ngẩng đầu dùng giọng khàn khàn nói: "Bố... Ông nội chết rồi sao?"

Trần Hạo Hiên ôm chặt Hạt Tiêu, không biết trả lời thế nào.

"Ông nội, sẽ không còn sống nữa sao. Sau này, Hạt Tiêu lên núi rác nhặt ve chai, có phải sẽ không có ai mở cửa cho Hạt Tiêu nữa không."

"Bố... Bố nói cho con biết có phải không đi."

"Ông nội thật sự muốn rời bỏ Hạt Tiêu sao?"

Đôi mắt Trần Hạo Hiên đỏ rực, anh dùng sức ôm Hạt Tiêu, nói: "Bố sẽ bắt tất cả những người đây phải trả giá thật đắt!"

Hạt Tiêu cuối cùng nức nở khóc lên, cơ thể nho nhỏ căn bản không chịu nổi bị thương như

vậy.

Cuối cùng, ngất đi.

Đổng Quân Ngôn thấy cảnh này, ngược lại càng thêm kiêu ngạo: "Trần Hạo Hiên, anh có biết làm thế nào để con gái anh đau khổ nhất không? Đó chính là ở trước mặt con nhỏ đó, đánh chết ông lão. Đứa bé con nhỏ như thế, cả đời cũng không thể quên được cảnh tượng này"

"Vậy anh biết, làm thế nào để anh đau khổ nhất không?"

"Đó chính là dùng cách như vậy... Đánh chết con gái anh ở trước mặt anh."

"Tôi cho anh thời gian một buổi tối để gọi người, nếu bình minh ngày mai mà anh chỉ còn có hai người, anh chỉ còn cách nhìn con gái mình bị đánh chết thôi"

Trần Hạo Hiên nắm chặt tay.

Năm năm trước anh đến Bắc Giới, lúc đó khói lửa chiến tranh hoành hành khắp Bắc Giới, bác sĩ là một loại nghề nghiệp cực kỳ hiếm thấy.

Chiến tranh ở Bắc Giới nghiêm trọng, người sống sót được ở Bắc Giới thì không ai có y thuật, người có y thuật thì không sống sót được trên chiến trường.

Năm năm qua, tổ chức Thiên Đạo của Trần Hạo Hiện ở Bắc Giới từng đặt chân lên toàn bộ Bắc Giới, thậm chí toàn bộ thế giới.

Bất cứ người nào ở Long Hoa gặp nạn, Trần Hạo Hiên có thể không ngại nghìn cây số, cải đêm chạy đến đó.

Anh từng ở nơi lạnh nhất cứu người, suýt chút nữa chết vì lạnh.

Anh từng ở Bắc Giới vào lúc khó khăn nhất, một mình chống đỡ toàn bộ Bắc Giới.

Người anh cứu, không có hàng nghìn thì cũng có hàng triệu người!

Nhưng hôm nay, con gái mình suýt chút nữa bị gϊếŧ chết ở thành phố Ninh Hạ.

Vợ và con gái anh, bị giày vò suốt năm năm.

Anh chỉ muốn đòi lại công bằng!

Đổng Quận Ngôn không chỉ đánh chết ông lão đã bảo vệ họ năm năm ở trước mặt con gái mình... Còn muốn ở trước mặt mình, đánh chết con gái mình?

Bọn họ dám làm vậy sao!

Trần Hạo Hiên nổi giận đùng đùng, mỗi lần hít thở, cũng như đang gầm gừ. Toàn bộ núi rác, cũng có thể nghe thấy tiếng thở giận dữ của anh.

Sát khí đầy trời.

Đám mây đen trên cơn mưa như trút cũng đang sợ hãi.

Vua tức giận, ai dám nhận!

Đại nạn đã đến, chính là ngày hôm nay!