Băng Lãnh Vương Phi

Chương 40: Từ biệt

"Sư phụ"

Bóng dáng vị cường giả ngồi trong rừng đào thoát ẩn thoát hiện, vẻ nghiêm nghị và lạnh nhạt của hắn Hàn Băng Tâm đã quá quen thuộc, chậm rãi bước tới

"Ta đã đặt cảnh giới Thiên Tiên rồi, nhưng ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết về những cảnh giới sau đó, ta có phải đủ thực lực để tu luyện ở cánh cửa thứ ba rồi hay không?"

"cạch"

Chén trà trong tay hạ xuống, trên khuôn mặt nghiêm nghị không thể nhìn ra Tiếu Tẫn Nghiêm đang nghĩ gì

"Một năm rồi, ngươi có từng nghĩ sẽ rời bỏ ta không"

"Rời bỏ người? Tại sao lại hỏi như vậy?"- 'Thực ra thì trong một năm qua bỏ trốn ta cũng có nghĩ qua -.-'

"Ta biết lúc nhận ta làm sư phụ ngươi vốn không có cam tâm tình nguyện, nhân lần tham gia khảo hạch gia nhập môn phái này, có thể rời đi rồi"

Cô nghi hoặc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm:

"Ngươi không còn muốn dạy ta nữa? Vậy lúc đầu sao lại bắt ta ký khế ước máu, dùng sinh mạng để uy hϊếp ta ?"

"Điều này ngươi tự nhiên sẽ biết.Thời gian sắp đến rồi, ngươi có thể đi "

Tiếu Tẫn Nghiêm phe phẩy chiếc quạt ngọc đi về phòng, trên chiếc quạt là một rừng đào huyền ảo, bút pháp tuy không phải điêu luyện đến xuất thần nhập hoá nhưng đó là Hàn Băng Tâm mất một ngày một đêm trong rừng đào vẽ ra tặng hắn, trước giờ không hề rời tay.

Những tên cao thủ ở ẩn đều vô vị như vậy... Nếu bạn hỏi hắn một điều gì đó, hắn một là nói "Ngươi không cần biết", hai thì là " Sớm muộn gì ngươi cũng biết", thật nhạt nhẽo...

"Người đứng lại, ta cần biết lí do"

"Ta đã nói rồi, không còn muốn dạy ngươi nữa"

"..."

Tiếu Tẫn Nghiêm đột ngột dừng lại, gió từ rừng đào thoảng qua khiến vạt y phục tung bay

"Cảnh giới Thiên Tiên trong vòng một năm, có thể nói là kinh thiên động địa, cầu mà không được; từ thời khắc này Truyền Thừa chi địa đã chính thức công nhận chủ nhân, không ai có thể đi vào đó ngoại trừ ngươi, cánh cửa thứ ba ngươi chỉ có thể tự mình tu luyện, người làm sư phụ như ta coi như đã tận lực"

Cô lặng nhìn bóng lưng hắn khuất dần rồi biến mất, trong lòng có chút hụt hẫng

Một năm gắn bó, ân trọng như núi, cho dù sắt đá cũng được nung chảy...

Ở trong phòng, Hàn Băng Tâm thu dọn đồ đạc, khoác lên mình bộ y phục và áo choàng đen, đi ra khỏi nơi này càng bình thường, không thu hút càng tốt...

Dân thường vốn vô tội, chỉ vì mang ngọc phù mà có tội; đôi khi nhan sắc khuynh thành cũng rất phiền phức!

Tinh Tinh chắc đã dọn dẹp xong, dù sao có linh lực cũng rất tiện, phẩy tay một cái liền xong, giống như hoá phép vậy, nên cánh cửa phòng cô lúc này bật mở và thiếu nữ xinh đẹp bước vào vẻ uỷ khuất, đột nhiên quỳ xuống như tiểu hài tử còn cô là bà mẹ đáng sợ đang bắt tội nó chăng?

"Chủ nhân, lão gia hoả đó vậy mà lại đối xử với người như vậy, lúc đầu là do ta không có thực lực để hắn lấy ta uy hϊếp người, ta xin chịu sự trừng phạt"

-.- Hàn Băng Tâm ngây người, Tiểu Hoàng Hoàng trong hình hài của một con thần thú biến nhỏ ngồi trên vai Tinh Tinh, đột ngột cái ghế hạ thấp rồi bất động, cũng khó hiểu vỗ vỗ cánh ngắn cũn.

"Ta vạn bất đắc dĩ là thật, nhưng một năm qua ta từ Huyền Linh nhất cảnh đột phá đến Thiên Tiên cảnh, động băng, đan dược, vũ kỹ, kiếm phổ, sư phụ không hề tiếc gì đều truyền thụ cho ta, lời ta kiếm được cũng không ít"

"Vốn dĩ ta nợ sư phụ một ân tình... một ân tình rất lớn..."

Nhớ đến những lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói với cô ngày hôm qua, lòng có chút hụt hẫng, tuy băng lãnh nhưng không hẳn là vô tình, một năm qua cô thực sự đã coi Tiếu Tẫn Nghiêm là sư phụ của mình.

Bước ra khỏi cửa phòng, hướng phòng Tiếu Tẫn Nghiêm đi đến, dù gì cũng cần một lời từ biệt...

Trên tay cầm theo một chiếc hộp gấm, Hồi Hoàn đan, viên đan dược cấp thượng phẩm  đầu tiên luyện chế ra được cô vốn muốn tặng cho Tiếu Tẫn Nghiêm, xem ra giờ nó đã trở thành món quà từ biệt

"Sư tỷ?"

"Băng Tâm?"

Nữ tử thanh trần thoát tục, ba nghìn sợi tóc tuỳ ý búi lên một nửa, một nửa buông xuống, trông vừa thanh thuần vừa có chút hiền thục, ai mà ngờ nữ tử này so với Hàn Băng Tâm thậm chí thực lực còn hơn hai bậc, lạnh lùng vô tình, đến gần một bước liền chết không toàn thây

Một năm qua Hàn Băng Tâm cùng nàng ta tu luyện, có thể nói là quan hệ giống như tỷ muội

"Muội cũng đến tìm sư phụ"

"Đến để từ biệt, ta sắp phải đi rồi..."

"..."

Bạch Chỉ nhìn cô, thở dài

"Thời gian cũng đã tới, ta biết muội vẫn luôn muốn tìm người đó, tâm tư của sư phụ muội cũng biết, nếu tìm được người đó liệu có thể..."

"Hay là thôi đi, sư phụ..."

Bạch Chỉ muốn nói lại thôi, chắc tự bản thân đã vô tình lo quá nhiều chuyện...

"Tỷ, ta sẽ..."

Nữ tử nhìn cô, vẻ lạnh lùng cũng dần tan biến

Tinh Tinh đã biến nhỏ lại ngồi ngoan ngoãn trên vai cô,  chẳng qua sợ lão già kia lại nói gì đó với cô, đến để làm giám sát, lúc này cuộc đối thoại tỷ muội thâm tình chỉ đành im lặng ngồi nghe.

Bạch Chỉ muốn Hàn Băng Tâm nếu tìm được chủ nhân đời trước thì hãy nói bà đến tìm Tiếu Tẫn Nghiêm, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng theo ý của Hàn Băng Tâm, cô đành phải ém sự khó chịu vào trong, im lặng là vàng.

"Cũng chỉ có muội tốt, đúng rồi, ta cũng muốn ra ngoài lịch luyện, chi bằng sư tỷ đi cùng muội"

Hàn Băng Tâm có chút chậm tiêu, sau khi tiêu hóa xong câu nói mới "Ah" một tiếng

'Bạch sư tỷ tu vi cao hơn ta hai bậc, có tỷ ấy đi cùng cái mạng nhỏ của ta có thể giữ tốt hơn một chút, ah không không không, nhiều chút mới đúng' - Cô tính toán trong lòng, bất giác nở một nụ cười ngớ ngẩn hồi lâu.

"Băng Tâm?"

"Ah! Sư tỷ?  Chuyện gì? "

"Muội có cười sao, hahaha, không có gì, vậy muộn vào trong trước"- Cô cười gượng

"Được, vậy ta đợi muội bên ngoài, dù sao cũng không phá hoại giây phút từ biệt của hai người"

Bạch sư tỷ cười nhẹ, đặt ấm trà phảng phất mùi của loại trà Thiết Quan Âm xuống bàn rồi ngồi xuống, làm động tác bảo cô màu vào trong, đúng là mẫu nữ tử dịu dàng có học thức, là nam nhân ai có thể không thích  cơ chứ...

Hàn Băng Tâm cầm hộp đan dược như trân báu, đẩy cửa đi vào, vừa chạm tay vào cánh cửa là khoảng khắc cô cảm nhận được tràn ngập khác lạ, có điều gì đó không đúng với không khí trong căn phòng cô đã vào cả trăm lần này.

"Sư phụ"

Cô gọi một tiếng, dường như không có tiếng đáp lại.

"Có gì đó kì lạ lắm, người cẩn thận chút... "

Tinh Tinh ngồi trên vai cô nói, có vẻ điều cô cảm nhận không hề sai.

Cô tiến thêm một bước, có tiếng kêu nhỏ phát ra, là Tiếu Tẫn Nghiễm, cô vội chạy tìm nơi phát ra tiếng kêu đó, thấy sư phụ mình đang ngồi cạnh giường, bất lực gục đầu xuống, hai bàn tay nắm chặt, run rẩy không ngừng, từ những giọt mồ hôi lăn dài...

Hàn Băng Tâm kinh ngạc hồi lâu, chân như bị đóng băng, cuối cùng cũng chạy đến bên cạnh hắn, ra sức lay mạnh

"Sư phụ, người làm sao vậy, sư phụ"

Khuôn mặt tràn đầy sự bất an, cô ra sức lấy khăn lau đi mồ hôi trên tránh hắn, mà hắn từ đầu đến cuối đều không có phản ứng mặc kệ cô có gọi thế nào.

Tinh Tinh từ đầu đến cuối vẫn một dùng linh thức cảm nhận xung quanh, bỗng dưng trợn trừng mắt...

"Chủ nhân, mau tránh xa hắn ra, nhanh lên"

Cô gạt mồ hôi trên trán, vẫn ra sức gọi sư phụ

"Ngươi mau xem, sư phụ ta làm sao vậy?

Hàn Băng Tâm có chút khẩn trương.

" Hàn Băng Tâm, mau tránh xa hắn ra, ngay lập tức"

"Tinh nhi, ngươi nói gì? "

Đột nhiên một chưởng bay đến trước mắt, cô trợn mắt, nhanh chóng né nó ra, lùi về sau vài bước.

Một thanh kiếm chĩa thẳng vào cô, tà khí không ngừng di chuyển khắp thanh kiếm, mà người cầm nó không ai khác ngoài Tiếu Tẫn Nghiêm.

Đôi mắt màu đỏ chứa đầy sát khí khiến cô chịu uy áp không nhỏ, đây còn là vị sư phụ tựa tiên nhân, ôn hòa nho nhã của cô hay sao?

"Tại sao muốn rời xa ta? "

"... "

Cô vẫn chưa hoàn hồn, Tinh Tinh cũng nhìn hắn vẻ lo lắng.

Tiếu Tẫn Nghiêm tiến lại gần, thanh kiếm trong tay như muốn gϊếŧ hết tất cả, Hàn Băng Tâm cũng nhanh chóng biến ra thanh kiếm trong tay.

'Đây không phải huấn luyện bình thường, sư phụ cũng không giống như là đang thử mình. Đây là chiến đấu thật sự rồi'- Hàn Băng Tâm lấy lại sự lạnh lùng vốn có.

"Băng tiễn"

Lá bùa trong tay hóa thành bức tường băng lạnh toát, bề ngoại rất kiên cố vậy mà một nhát kiếm sau đó đã biến nó thành những mảnh nhỏ vỡ vụn

Vung kiếm đỡ những chiêu thức dồn dập bay đến, Hàn Băng Tâm không quên đẩy Tinh Tinh sang một bên tránh ảnh hưởng bởi trận chiến

"Sư phụ sao thế, bắt con rời đi là người mà? "

"Không được đi, con phải ở lại đây với ta"

Tiếu Tẫn Nghiêm hung hăng đâm kiếm lao đến.

'Lão Quái vật này sáng nay dùng lộn trà, uống lộn thuốc rồi sao?'

Hàn Băng Tâm chật vật đỡ chiêu, nhưng sư phụ vẫn là sư phụ, thực lực chênh lệch quá lớn, cô sắp không trụ được bao lâu

Tiếng đánh nhau vốn đã quá lớn, thực lực như Bạch sư tỷ sớm đã nghe được từ lâu, thoáng chốc đã thấy bóng dáng vội vã của cô ở bậc cửa.

"Băng Tâm, sư phụ sao vậy? "

"Tỷ đừng nói nữa, mau giúp muội, trói lão quái... sư phụ vào đã"

Bạch Chỉ đọc bùa chú, vội vàng thi pháp biến ra sợi dây tiên khống chế Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn đang mất ý thức, điên cuồng muốn thoát ra.

"Phong Ấn chú, đi... "

Lá bùa ánh lên màu đỏ của máu bay đến trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, một vòng tròn linh lực hiện ra, phát ra thứ ánh sáng kì dị.

Vài khắc trôi qua, mọi thứ dần trở nên mờ ảo rồi tan biến, Tiếu Tẫn Nghiêm buông thanh kiếm trong tay rồi gục xuống.

"Sư phụ... "

Hàn Băng Tâm nhanh chóng chạy đến đỡ lấy hắn

"Tinh Tinh, sư phụ ta sao vậy? "

"Khụ khụ... "

"... "

Cô gấp gáp đỡ hắn đến bên giường, nhân tiện hứng trọn ngụm máu hắn vừa kịp phun ra.

"Uống lộn thuốc-.-"

"Nói tiếng người đi"

"Được rồi được rồi, tẩu hỏa nhập ma rồi, lại còn là do người đấy"

"Do ta? "

________

Tui vừa đi khắp thế gian tìm cảm hứng vt truyện, vừa về nè😅😅😅