Lúc nói câu này, giọng điệu Quân Tường nhẹ tênh.
Nhưng những người xung quanh lại kinh ngạc đến mức không thốt lên lời.
Hàn Tam Thiên là ai?
Là truyền kì ở thành phố Thiên Nam.
Thần tượng của vô vàn người trẻ tuổi.
Hắn ta lấy thân phận là người ở rể, đưa nhà họ Hàn đứng lên vị trí cao nhất ở Thiên Nam.
Là truyền kì được nhắc đến trong suốt 5 năm ở Võ Quốc.
Ở Thiên Nam này, hắn ta là sự tồn tại có một không hai, xử sự mạnh mẽ, làm việc dứt khoát.
Hiện giờ hắn ta kết hôn với Bạch Tiểu Hoàng.
Nhà họ Bạch chấp nhận, nhà họ Hàn đồng ý.
Cha mẹ hai bên đều bằng lòng.
Nhưng…
Người này lại nói không được.
Không chỉ người nhà họ Bạch, ngay cả Hàn Bát Bách cũng híp mắt.
Ai cũng nhìn Quân Tường, không hiểu đầu anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Chú năm nhà họ Bạch nhìn Quân Tường: “Chàng trai trẻ, đừng vì không biết trời cao đất dày mà đâm đầu vào chỗ
chết”.
Hôm đó Bạch Tiểu Hoàng ở nhà họ Thương đã thấy được thực lực của Quân Tường.
Chỉ cần gia chủ nhà họ Hoa đến cũng đủ để thấy được địa vị của anh.
Hơn nữa còn có vài tên thuộc hạ hung thần ác sát định đến Đế đô làm loạn.
Vì thế Bạch Tiểu Hoàng không lo lắng Quân Tường chịu thiệt, tay cô ta che miệng nhưng ánh mắt nhìn Quân Tường
lại long lanh.
Hàn Bát Bách đi đến.
“Anh bạn, vì sao phải đắc tội với nhà họ Hàn chứ? Thêm bạn không tốt hơn à?”
Hắn lại liếc nhìn Bạch Tiểu Hoàng sau lưng Quân Tường: “Nếu là anh hùng không qua ải mỹ nhân thì nhà họ Hàn
chúng tôi có thể tặng anh 20 mỹ nữ khác”.
“Làm bạn với nhà họ Hàn có thể đem đến cho anh rất nhiều lợi ích”.
Hàn Bát Bách chậm rãi nói.
Bởi vì Quân Tường khiến hắn có cảm giác kỳ lạ nên không dám chủ quan mà trở mặt.
“Không cần”, Quân Tường chậm rãi gật đầu.
“Có tôi ở đây, không ai động được vào cô ấy”, Quân Tường cười nói.
Vẻ mặt Hàn Bát Bách thay đổi.
“Không phải ai cũng nể mặt nhà họ Hàn”.
Hàn Bát Bách hắn thân là con nối dõi nhà họ Hàn, có bao giờ phải nói chuyện thương lượng với người khác như thế
này?
Nhà họ Hàn có bao giờ phải nể mặt người khác?
Hôm nay Quân Tường thực sự quá đặc biệt vì thế Hàn Bát Bách nhịn.
Nhưng.
Người trước mặt này thật sự không biết điều!
Anh hoàn toàn không coi nhà họ Hàn ra gì!
Điều này khiến tự tôn của Hàn Bát Bách trỗi dậy, giọng điệu cũng không còn khách sáo nữa.
“Tôi không cần phải nể mặt nhà họ Hàn các người”, Quân Tường ngẩng đầu nhìn Hàn Bát Bách, cười nhạt mà từ
chối.
Anh lộ vẻ coi thường, như thể nhà họ Hàn chẳng là cái thá gì cả.
“Nhà họ Hàn đã nể mặt anh rồi, thì anh phải biết điều”, Hàn Bát Bách nắm chặt tay, giọng điệu lạnh tanh.
Nếu không phải có Trần Nộ đang lạnh lùng mà nhìn hắn thì hắn đã ra tay rồi.
“Nhà họ Hàn ngông cuồng thật đấy”.
Quân Tường lắc đầu, cười nói.
“Đúng thế, nếu hôm nay cậu rời đi, nhà họ Hàn coi như cảm ơn cậu, mà nhà họ Bạch chúng tôi cũng không bạc đãi
cậu, nhưng cậu đừng thiếu suy nghĩ, tránh cho bản thân chết không toàn thây!”
Chú năm nhà họ Bạch nói.
Ông ta giở thủ đoạn vừa uy hϊếp vừa dụ dỗ.
Bạch Trùng Cửu cũng nhìn Quân Tường, nói: “Nhà họ Hàn có địa vị thế nào chứ, anh không cần vì một đứa con
riêng nhà họ Bạch mà chọc giận họ”.
Lúc Bạch Trùng Cửu nói vậy còn liếc nhìn Bạch Tiểu Hoàng.
Đối với hắn, người phụ nữ này chỉ là món hàng giao dịch mà thôi.
Chú năm nhà họ Bạch lại nói: “Bạch Tiểu Hoàng, mày phải có tự giác của người nhà họ Bạch”.
“Tự giác của người nhà họ Bạch? Như một con chó để chú tùy tiện tặng cho người khác?”, Bạch Tiểu Hoàng ngẩng
đầu nhìn chú năm nói.
“Hỗn láo, nhà họ Hàn mà là tùy tiện à?”, chú năm cau mày nói.
Hàn Bát Bách cũng lên tiếng.
“Hôm nay nhà họ Hàn đã giăng đèn kết hoa rồi, chỉ còn thiếu nghi lễ cuối cùng mà thôi, anh bạn, khuyên anh một
câu, đừng can thiệp vào chuyện hai nhà Hàn, Bạch”.
Hàn Bát Bách nắm chặt tay, với hắn mà nói, thân là cậu chủ nhà họ Hàn, hắn nói như vậy đã là rất nể mặt đối
phương rồi.
Nhưng.
Đối phương không chỉ không biết ơn lại còn không thèm nể mặt hắn.
Hàn Bát Bách nhìn Quân Tường với ánh mắt giận dữ, nếu không phải hắn còn đang kiêng dè thì đã sớm xé xác anh
rồi.
Chú năm nhà họ Bạch híp mắt, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Chuyện nhà họ Bạch sao lại đến lượt người khác xen vào?
Quân Tường hoàn toàn ngó lơ ánh mắt như muốn gϊếŧ người của hai người trước mặt.
Anh quay đầu nói: “Nhà họ Hàn đã giăng đèn kết hoa rồi thì sao thiếu cô dâu là cô được”.
“Tôi đưa cô đến nhà họ Hàn, có dám không?”
Đôi mắt Bạch Tiểu Hoàng long lanh, trông vô cùng quyến rũ: “Đến nhà họ Hàn làm gì?”
Quân Tường cười nói: “Cướp vợ của Hàn Tam Thiên”.
“Vậy thϊếp đây đành nhờ anh hùng rồi”, Bạch Tiểu Hoàng đi đến bên cạnh Quân Tường, chăm chú nhìn anh đắm
đuối.
“Mày hỗn láo!”, Hàn Bát Bách cuối cùng không nhịn được nữa, đôi mắt đỏ bừng nhìn Quân Tường.
Bạch Trùng Cửu cười gằn: “Anh đúng là tìm đường chết!”
“Ở thành phố Thiên Nam này, ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhà họ Hàn?”
Mặt Hàn Bát Bách đã xanh lè, hai mắt đỏ lên.
“Hôm nay cho dù mày có là ai tao cũng phải xử mày!”, Hàn Bát Bách hoàn toàn tức giận mà gào lên, nắm chặt tay
nói.
Hắn tức giận mà nhìn Quân Tường: “Cho dù rồng có ghê gớm đến đâu đến nhà họ Hàn tao cũng phải cúi đầu!”
Chú năm cũng nói.
“Tao không tin nhà họ Hàn và nhà họ Bạch không làm gì được mày!”
Nghe chú năm nói vậy, Hàn Bát Bách yên tâm rồi.
“Nhà họ Hàn có địa vị cao nhất ở cái thành phố Thiên Nam này nhiều năm như vậy, thế lực của bọn tao không phải
điều mày có thể tượng tượng được”.
“Hôm nay tao xem mày cứng được đến đâu!”
Hàn Bát Bách đã giận đến phát run, bao nhiêu năm nay, anh là người đầu tiên dám nói chuyện với hắn như vậy.
Quân Tường như thể không cảm nhận được sự tức giận của Hàn Bát Bách.
Anh vỗ vai hắn: “Bảo Hàn Tam Thiên chuẩn bị đi, tôi đến đây”.
Anh liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Hàn Bát Bách và chú năm nhà họ Bạch: “Tôi
muốn xem xem rốt cuộc ai là người có tiếng nói ở thành phố Thiên Nam này”.
“Anh tao nhất định sẽ xé xác mày!”, Hàn Bát Bách cắn răng nghiến lợi nói.
“Đúng thế, Hàn Tam Thiên sẽ không bỏ qua cho anh, anh nhất định sẽ chết rất thảm”, Bạch Trùng Cửu sầm mặt nhìn
Quân Tường, nói.
Quân Tường cười nhạt, quay sang nói: “Trần Nộ”.
“Có!”, Trần Nộ lập tức đứng thẳng.
“Lập tức đến quân khu trong khu vực, điều động ba đội quân, trang bị vũ trang đến nhà họ Hàn”.
Anh vừa nói, khuôn mặt vừa lộ ý cười.
“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc truyền kỳ nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên cứng”.
“Hay súng của tôi càng cứng!”