Lần này Dịch Lăng Trầm làm kéo dài rất lâu, hắn đem người cô đặt ở trên giường, hôn từ cái trán theo một đường thẳng mà hôn đến ngón chân, môi lưỡi trườn trên mỗi một tấc da tấc thịt, làm toàn thân cô đều dính đầy nước miếng của hắn.
Cắm dươиɠ ѵậŧ vào thân thể kiều nộn của cô, đem Giang Mạt thao đến cao trào rất nhiều lần, chẳng sợ chính mình nghẹn quá mà đâm hỏng cô.
Hắn không ủy khuất bản thân mà ra sức phát tiết, hắn sợ lần này bắn xong thì hắn sẽ phải rời xa Mạt Mạt, mối quan hệ mập mờ này sẽ trở thành dấu chấm câu cuối cùng.
Giang mạt cảm giác bản thân sắp bị ép khô, chỗ sâu nhất của tiểu huyệt khẳng định đều bị thao sưng lên, tê mỏi còn mang theo một chút đau.
Qυყ đầυ cứ như vậy mà nghiền miệng tử ©υиɠ, thân thể hưng phấn tới cực điểm, nhưng phía trước dòng nước chảy ra quá nhiều, cô đã sắp tới giới hạn rồi, không thể chịu nổi được nữa.
“Anh Lăng trầm, không được... Anh mau bắn cho em đi, em... Em sắp bị anh chơi hỏng rồi a a.”
Động tác Dịch Lăng Trầm hoãn lại, mỗi một chút đều đỉnh côn ŧᏂịŧ đi vào thật sâu, vách thịt non liên tục bị cọ xát mà biến thành màu đỏ thẫm, nơi giao hợp đều đã nổi bọt mép, bên trong qυყ đầυ đâm đến những điểm mẫn cảm.
“Anh Lăng Trầm, ân a đừng giày vò em nữa... Em muốn...” Giang Mạt biết hắn đau lòng, mỗi lần chỉ cần cô nói vài câu nhược nhược, Dịch Lăng Trầm đều sẽ nghe theo cô.
Lần này cũng không ngoại lệ, Dịch Lăng Trầm nhanh chóng thúc ra vào thêm vài chục cái, nắm eo cô, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong nộn huyệt.
Hai người đều sung sướиɠ tới cực hạn, tiếng rêи ɾỉ che đậy âm thanh mở cửa, Thân thể Giang Mạt sau khi cao trào đều trở nên run rẩy, mở miệng ngửa đầu thở hổn hển, bị Dịch Lăng Trầm ôm vào lòng, toàn thân đều mềm như bông.
Bất chợt cô thấy được ánh mắt lạnh băng của Lục Cảnh ở cửa phòng, cô liền tỉnh táo một chút.
“Anh... Anh Lục Cảnh.” Giang Mạt cho rằng mình xuất hiện ảo giác, không phải Lục Cảnh đến mai với về sau? Như thế nào lại...
Lục Cảnh không thể tin được mắt mình nhìn thấy cái gì, bạn gái hắn đang bị nam nhân khác ôm thao huyệt, còn là một bộ dáng trầm mê.
“Giang Mạt, gan em thật lớn!” Lục Cảnh nghiến răng, đẩy rương hành lý xoay người rời đi.
“Anh.” Biết chính mình không phải xuất hiện ảo giác, cô liền từ trên người Dịch Lăng Trầm bò dậy, tiểu huyệt chặt chẽ rút khỏi dươиɠ ѵậŧ “Ba”một tiếng giòn vang.
Hắn vừa mới bắn vào nùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, miệng huyệt chảy ròng, Giang mạt cũng mặc kệ, thân thể trần trụi, run rẩy chảy đến bên Lục Cảnh.
Lúc nãy vì bị thao quá lâu, chân Giang Mạt đã tê rần, đi chưa được mấy bước liền té ngã trên đất, Lục Cảnh nghe được động tĩnh liền dừng lại, quay đầu nhìn.
Mặt mũi Giang Mạt đỏ bừng trông vô cùng đáng thương, chỉ như vậy mà hắn đã mềm lòng. Thật đáng chết!
“Anh, em sai rồi, cầu xin anh đừng rời bỏ em, đừng không cần em...”
Giang Mạt bắt lấy góc áo của hắn, ngửa đầu cầu xin hắn, từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ, tầm mắt trượt xuống một chút là có thể nhìn thấy núʍ ѵú cô sưng đỏ, trên cặρ √υ' tuyết đều là những dấu răng của nam nhân khác.
Cánh tay che kín cái eo xanh tím, giữa hai chân tiểu huyệt bị thao đến khép không được, lúc này còn có một ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân khác chảy ra bên ngoài.
“Không được khóc!” Lục Cảnh đột nhiên lớn tiếng: “Trong huyệt của em hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân khác, còn luôn miệng kêu anh đừng rời bỏ em? Em rốt cuộc xem anh là cái gì vậy hả?”
“Anh vốn dĩ tính toán đêm nay sẽ cho em một bất ngờ, kết quả em lại cho anh một bất ngờ thật lớn a! Giang Mạt, nếu hôm nay anh không về, có phải em sẽ luôn lừa gạt anh, ở sau lưng anh không ngừng cùng nam nhân khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không?”
Giang Mạt lắc đầu lia lịa, khóc lóc xin lỗi: “Em xin lỗi, thực xin lỗi anh... Em nhất thời hồ đồ...”
Lục Cảnh cười khinh miệt: “Em không phải hồ đồ, mà chính là dâʍ đãиɠ! 16 tuổi em liền biết cởi hết quần áo chui vào trong chăn anh, cầu anh thao em, hiện tại anh không ở đây, không ai thỏa mãn em, em liền đi tìm đàn ông khác...”
“Giang Mạt, em chính là thiếu thao, tốt nhất nên bị 18 nam nhân cùng thao một lúc, đem em thao lạn, có như vậy thì mới thỏa mãn được em!”
Giang mạt vô pháp phản bác, ôm chặt tay hắn, nói không nên lời.
Lục Cảnh thấy cô nhu nhược như vậy, liền muốn hất cô ra, nhưng bên cạnh có rất nhiều cẩu nam nhân như hổ rình mồi. Nếu hắn đi, không phải vừa lúc tạo cơ hội tốt cho đôi gian phu da^ʍ phụ này sao?
Mơ tưởng!
Giang Mạt cho dù có chết, cũng đều là người của hắn!
Lục Cảnh cởi bỏ lưng quần, thanh kiếm giương cao được phóng thích ra bên ngoài, tiến đến bên môi Giang Mạt, hắn ra lệnh cho cô: “Liếʍ!”
Giang Mạt lập tức đem đại dươиɠ ѵậŧ của hắn tiến vào trong miệng, nùng khí nam tính ập vào trước mặt, dươиɠ ѵậŧ Lục Cảnh càng trở nên thô cứng.
Cái miệng nhỏ căn bản không thể nuốt hết được, chỉ có thể nuốt một nửa nam căn cỡ đại, nhưng Giang Mạt lúc này là đang cố lấy lòng hắn, nỗ lực mà ăn dươиɠ ѵậŧ.
Đầu lưỡi liếʍ lên mỗi một cây gân xanh, tay nhỏ ở phía sau nửa đoạn côn ŧᏂịŧ nhẹ nhàng loát động, đồng thời cũng không quên chiếu cố hai viên trứng dái.
Lục Cảnh khắc chế không được mà phát ra tiếng thở dốc, nữ nhân nửa quỳ ở dưới chân hắn, vì hắn mà khẩu giao, hình ảnh này làm đại côn ŧᏂịŧ của hắn càng trướng lớn, làm cho miệng Giang Mạt mỏi nhừ.
Cô phun côn ŧᏂịŧ dính đầy nước miếng ra, liếʍ lên gậy thịt như liếʍ kẹo que, mỗi một chỗ đều không buông tha, thậm chí cúi đầu ngậm lấy trứng dái hắn, mở to mồm mυ'ŧ chùn chụt.
Lục Cảnh cắn răng nhịn xuống tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, nhìn cô hết sức chuyên chú mà ăn côn ŧᏂịŧ chính mính.
Ánh mắt rơi xuống Dịch Lăng Trầm đang ở một bên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dươиɠ ѵậŧ dưới thân cao cao đứng thẳng, kích cỡ không thua kém mình chút nào.
Giang Mạt chính là coi trọng điểm này nên mới bị hắn câu lên giường đi?
Quả nhiên là tiểu lẳиɠ ɭơ!
Lục Cảnh đè đầu Giang Mạt cho hả giận, đem dươиɠ ѵậŧ hướng miệng cô mà cắm vào trong cổ họng, yết hầu sinh lý có tính phản xạ mà co rút lại, vừa lúc ngậm lấy qυყ đầυ cực đại.
Giang Mạt khó chịu đến lợi hại, hốc mắt đỏ một chút, há to miệng đáng thương ngậm côn ŧᏂịŧ lớn.
Lục Cảnh sẽ luôn mềm lòng khi thấy Giang Mạt khổ sở, hắn đem côn ŧᏂịŧ rút ra, chỉ ở trong miệng cô nhợt nhạt trừu động.
Giang Mạt cũng rất biết điều mà hút hút, đầu lưỡi liếʍ lên qυყ đầυ, có ý đồ nhét đầu lưỡi vào khe nhỏ giữa qυყ đầυ. Lục Cảnh toàn thân cứng đờ, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bắn một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng cô.
“Ừng ực.”
Giang Mạt đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều nuốt xuống bụng, cuối cùng còn liếʍ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên côn ŧᏂịŧ, ăn đến sạch sẽ.
Nắm tay cô ôm vào lòng, Lục Cảnh hướng mặt đến Dịch Lăng Trầm, lạnh giọng hỏi cô: “Người này em tính làm sao đây?”
Giang Mạt khó xử nhìn, Dịch Lăng Trầm tâm đã lạnh. Ở thế giới song song này, Mạt Mạt không yêu hắn, Lục Cảnh muốn bức cô làm ra lựa chọn, sợ Giang Mạt chọn Lục Cảnh mà một lần nữa gạt bỏ mình.
Trong mắt Dịch Lăng Trầm, con ngươi thật ảm đạm không một chút gợn sóng, Giang Mạt rơi nước mắt mà không nói lời nào, Lục Cảnh liền minh bạch.
“Tao hóa, hai cái đều luyến tiếc, hai cái đều muốn! Em xứng đáng bị thao chết!”
Hắn nói xong liền đem hai đùi cô đặt trên eo hắn, dựng thẳng côn ŧᏂịŧ “Phụt” một tiếng, cắm sâu vào tiểu huyệt.
Không chút thương tiếc nào mà đâm cô, khi nãy Dịch Lăng Trầm bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong, huyệt vẫn lầy lội ướŧ áŧ.
“Giang Mạt, thao chết em, như thế em mới không đi tìm dã nam nhân!”
Hắn ngồi ở trên sô pha, chính diện ôm Giang Mạt, đâm vừa sâu vừa mạnh, dường như chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến điên rồi, côn ŧᏂịŧ đi vào đã thâm thả trọng, bóp chặt hai cánh mông cô, ra sức va chạm.
“A a a... Đủ rồi... Anh, em đau... Anh buông tha em đi...”
Lục Cảnh không để ý tới cô, cắn lấy môi cô, không cho cô có cơ hội nói chuyện, gặm đến khóe môi một mảnh sưng đỏ.
Dịch Lăng Trầm xem hai người điên cuồng giao hoan, yên lặng lấy dầu bôi trơn từ tủ ở đầu giường ra.
Vừa nãy Mạt Mạt không có trực tiếp từ bỏ hắn, có phải hắn ở trong lòng cô chiếm một ví trí hay không?
Hay giống như lời Lục Cảnh nói, cô là luyến tiếc côn ŧᏂịŧ của hắn? Nhưng sao cũng được, chỉ cần cô không bỏ hắn, ít ra hắn vẫn còn cơ hội.
Giang Mạt ghé lên người Lục Cảnh, tiểu huyệt điên cuồng mấp máy, phun ra nuốt vào nam căn của hắn, huyệt liên tục bị thao mà sưng lạn, cúc huyệt liền bại lộ ra bên ngoài.
Dịch Lăng Trầm thoa dầu bôi trơn lên ngón tay, nhắm ngay cúc huyệt của Giang Mạt mà bắt đầu khuếch trương.
“Ô ô...” Giang mạt khϊếp sợ, liều mạng lắc đầu. Cô bị Lục Cảnh bịt miêng, không thể nói thành lời, mà Lục Cảnh cũng không có ngăn cản động tác của Dịch Lăng Trầm, tỏ vẻ như ngầm đồng ý, thậm chí nằm ngửa ra sau một chút, giam cầm thân thể Giang Mạt.
Tiểu tao hóa này, hôm nay nhất định phải cho cô giáo huấn!
Tiểu huyệt Giang Mạt nước đã tràn thành lụt, Dịch Lăng Trầm nhìn không chớp mắt, hết sức chuyên chú mà khuếch trương cúc huyệt cho cô, đến khi ba ngón tay đều cho vào được.
Hắn đem dầu bôi trơn còn thừa đều đổ lên dươиɠ ѵậŧ chính mình, đỡ mông Giang Mạc, đem côn ŧᏂịŧ nhét vào cúc huyệt cô.
“Ân, thật chặt...” Dịch Lăng Trầm đi vào liền cảm giác được nơi đó hút đến khẩn trương, thậm chí so với hoa huyệt càng hút chặt hơn.
Lúc khuếch trương thực không tồi, Giang Mạt không cảm thấy đau nhiều, nhưng là trướng đến lợi hại, đặc biệt trước tiểu huyệt và cúc huyệt đều bị hai cự vật cực đại nhét đầy.
Hai người căn bản không bận tâm đến cảm thụ của cô, đi vào liền bắt đầu điên cuồng thọc vào rút ra, một cái đâm tới tử ©υиɠ, một cái cắm vào chỗ sâu trong tràng đạo.
Giang Mạt đáng thương bị kẹp ở giữa, mặc cho người xâu xé.
“Anh, anh Lăng Trầm, không cần... Ngô... Thật là khó chịu, quá trướng... A a, Không được, các người mau đi ra, em sẽ bị thao hư, thật sự sẽ bị thao hư... Ô ô”
Giang Mạt khóc lóc, la hét nhưng cũng vô dụng, ngược lại làm hai nam nhân này càng thêm hưng phấn, hai cái động trước sau đều bị lắp đầy không một kẽ hở, tao huyệt không ngừng phun nước ra bên ngoài, ngay cả tràng đạo cũng bắt đầu tiết ra tràng dịch.
Bọn họ bất luận thế nào cũng đều là trải qua một trận tình ái sảng khoái, nhưng hiện tại cô tiếp nhận quá nhiều, sảng khoái quá mức liền biến thành thống khổ.
Hai nam nhân này ngay từ đầu đều là không liên quan đến nhau, về sau va chạm một lúc, cách một tầng thành ruột mỏng của cô, qυყ đầυ của hai người đều đâm đến cùng một chỗ.
Ánh mắt bọn họ khẽ biến động, một kɧoáı ©ảʍ tê dại lan khắp cơ thể, suýt nữa đều bắn ra.
Liếc mắt nhìn nhau, bọn họ ăn ý mà thống nhất tần suất, đồng thời tiến đồng thời ra, ở trong bụng Giang Mạt đỉnh thành một khối, thậm chí như thi đấu với nhau, xem ai đỉnh càng sâu càng nặng, còn kiềm nén không bắn, giống như ai bắn cung trước liền thua cuộc.
Giang Mạt căn bản không thể tiếp nhận nỗi, âm thanh khàn khóc lớn: “Ăn không vô, thật sự ăn không vô, từ bỏ... A a, sắp bị chơi hỏng rồi...”
Lục Cảnh đâm vào tử ©υиɠ của Giang Mạt, gặm cắn vυ' cô.
“Em không phải thèm côn ŧᏂịŧ lớn sao? Như thế nào lại ăn không vô? Hiện tại hai căn dươиɠ ѵậŧ có đủ hay không, có thể thỏa mãn em không? Ân?”
“ A... Đủ rồi đủ rồi, quá nhiều, từ bỏ... Ô ô, bị đâm xuyên...”
Giang Mạt khóc khô nước mắt, toàn thân không còn sức lực, cơ hồ bị làm đến thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Lục Cảnh cảm thấy không sai biệt lắm, nhìn Dịch Lăng Trầm liếc mắt một cái, hai người không nhẫn nại mà bắn cùng một lượt, rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào hai cái lỗ nhỏ của cô.
Trong nháy mắt, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều chảy ra, Giang Mạt dồn dập kêu một tiếng liền ngã lên người Lục Cảnh, thể lực chống đỡ không nổi mà hôn mê bất tỉnh, thân thể run rẩy theo phản xạ
Giữa hai chân đã không thể nhìn, dươиɠ ѵậŧ rút ra, hai cái động đều bị tinh dich lắp đầy, thao quá nhiều trong thời gian dài, môi thịt bị trầy da, bụng Giang Mạt phồng lên cao, chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai nam nhân kia.
Giang Mạt bị hai người bọn họ chăm chút thành tiểu da^ʍ oa, thường xuyên thay phiên hoặc là cùng một lỗ mà thao cô, bắt đầu vài lần Giang Mạt không chịu nổi mà ngất xỉu.
Nhưng cô trời sinh thiếu thao, thân thể dâʍ đãиɠ nhiều nước, không bao lâu đã thích ứng hai côn ŧᏂịŧ.
Bọn họ giữ chặt tiểu huyệt và cúc huyệt của Giang Mạt, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cọ rửa thân thể cô.
Hai nam nhân dần tạo thành ăn ý, bọn họ trước nay đều sẽ không đồng thời rời khỏi Giang Mạt, hai người đều rất rõ ràng cô có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.
Lúc trước cũng bởi vì Lục Cảnh rời đi, nên mới làm Dịch Lăng Trầm thừa dịp cơ hội. Hắn dùng chung người yêu với nam nhân khác, đã đủ nghẹn khuất lắm rồi.
Nếu bọn họ đều không ở bên người Giang Mạt, cô sẽ lại chạy ra ngoài tìm thêm tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục, ai cũng được.
Lục Cảnh không nhắc lại chuyện của Giang Mạt và Dịch Lăng Trầm, cô tự biết đuối lý, đối với Lục Cảnh cũng vài phần thua thiệt, Dịch Lăng Trầm có thể cảm giác được Giang Mạt thiên vị.
Nhưng với hắn mà nói, đi vào cái thế giới song song này, có thể có được Mạt Mạt, cũng đã là ông trời khai ân.
Hắn cũng không dám cầu quá nhiều, đối với hắn như vậy là đủ lắm rồi.