Ghế lô trống rỗng chỉ còn một mình Dịch Lăng Trầm, hắn cầm bình rượu, đang muốn tiếp tục uống, nghĩ đến Giang mạt, lại buông xuống.Mạt Mạt nhà hắn không thích hắn uống rượu.
Giống như Lục Cảnh nói, Bạch Dĩ Vi tới rất mau, nhìn thấy hắn suy sút cả người mùi rượu, nắm chặt túi xách, ngữ khí cực kì bất đắc dĩ, "Dịch tổng, đừng như vậy có được không? Đừng ấu trĩ như vậy có được không?"[Anh cảm thấy cô ấy nhìn thấy anh bây giờ sẽ đau lòng sao? Cô ấy không có, cô ta chỉ cảm thấy anh không thành thục, giống một đứa bé tùy hứng không được ăn kẹo.]
Quả thật giống như lời Mạt Mạt nói.
Bỗng nhiên Dịch Lăng Trầm cảm thấy không thú vị nữa.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Thật ra không phải là Bạch Dĩ Vi không có cảm giác với hắn, chỉ là cô nghĩ quá nhiều, đẩy người ra ngoài cửa.
"Anh hỏi lại em một lần cuối cùng, muốn ở bên anh không."
Dịch Lăng Trầm mệt mỏi, không muốn chơi trò truy đuổi với cô nữa, giờ khắc này mặc dù hắn đã uống rượu, nhưng hết sức tỉnh táo.
"Dĩ Vi, đây là lần cuối cùng, em không muốn, anh bảo đảm sau này sẽ không quấy rầy em nữa, nếu em có thích anh, suy xét thử cùng ở bên nhau, chẳng sợ không hợp, chúng ta cũng hảo tụ hảo tán."
Đây là lần đầu tiên Dịch Lăng Trầm tâm bình khí hòa nói về chuyện kết giao, lúc trước hắn luôn cường thế mệnh lệnh cho cô, không hỏi ý kiến cô.
Bạch Dĩ vi sửng sốt, muốn cự tuyệt theo bản năng, tưởng tượng hắn nói đây là lần cuối cùng, nắm góc áo, nhỏ giọng trả lời: "Được."
.....
Giang Mạt bj nhét vào xe Lục Cảnh.
Khi hắn tới vội vàng, xe không dừng ở bãi đỗ xe, mà dừng ở ngoài hội sở, cửa số xe đối diện cổng lớn, vừa vặn có thể nhìn thấy người ở ngoài.
Hôm nay Giang Mạt mặc một bộ váy dài, vào xe bị xốc váy lên ấn vào ghế sau, Lục Cảnh lột qυầи ɭóŧ cô, đặt hai đùi ngọc trên vai, cúi đầu liếʍ huyệt cô.
"Anh!" Giang Mạt hoảng sợ.
Mông nhỏ treo giữa không trung, đầu lưỡi ấm áp của Lục Cảnh liếʍ hai vòng trên môi âʍ ɦộ phấn nộn, đầu lưỡi tách khe thịt chui vào trong, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ lộng mị thịt bên trong.
Cô tê dại, hai chân khép lại theo bản năng, bị Lục Cảnh mạnh mẽ tách ra.
"Mới tắm?" Hơi thở người đàn ông phun trên huyệt khẩu cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt run rẩy ra nước.
Giang Mạt còn chưa trả lời, Lục Cảnh cắn âm hạch chưa nhô lên cười lạnh, "Tắm sạch sẽ đi gặp hắn, chuẩn bị làm gì?"
"Ngô.... Đừng, đừng cắn....." Tiểu hạch yếu ớt bị ngậm trong miệng, nhức mỏi mang đến kɧoáı ©ảʍ, huyệt chảy nước ngày càng nhiều.
Lục Cảnh không để cô như nguyện, ngón tay cắm vào huyệt động ra vào, hàm răng gặm cắn tiểu châu tinh tế, ngữ khí vừa tức vừa hận, "Em còn cho hắn ôm, hắn còn hôn em!"
"Không, không hôn...."
Giang Mạt sốt ruột phủ nhận, Lục Cảnh tiếp tục, "Em dám nói em không muốn hôn?"
"....."
Phải trả lời thế nào đây? Nếu là "Giang Mạt" chân chính, vậy khẳng định là muốn hôn, nhưng cô không thích nam chính.
Trầm mặc khiến Lục Cảnh tức giận cười, hắn biết mà, đầu óc cô chỉ có Dịch Lăng Trầm, hắn khóa cô lại, giấu cô trong nhà, sau đó mỗi ngày thao cô, thao cô không khép được chân, không còn sức lực nghĩ tới người đàn ông khác!
Cảm giác huyệt chảy nước ngày càng nhiều, Lục Cảnh không nhịn nữa, cởi dây lưng, thả cho em trai mình ra.
Lần này không bị thuốc ảnh hưởng, Lục Cảnh vẫn cứng nhanh như cũ, nguyên dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa dài, gân xanh trải rộng, đằng trước kiều lên, qυყ đầυ sưng lớn.
Giang Mạt đã lĩnh giáo sự lợi hại của nó, lúc ấy thao cô dục tiên dục tử, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng, bây giờ nhìn thấy nó vẫn có thể nhớ lại dư vị lần trước, thịt nằm sâu trong tao huyệt run rẩy phát ngứa theo phản xạ, chờ mong nó vào.
Cô chạy ba ngày, tiểu huyệt trống không ba ngày, khôi phục chặt chẽ như đầu, huyệt đạo chưa mở ra hết, Lục Cảnh đang nổi nóng, sốt ruột hoảng hốt nhét dươиɠ ѵậŧ vào hoa huyệt.
"Ân... Anh, anh! Anh chậm một chút.... Lớn quá, ăn không hết...."
Huyệt dễ chịu vì có dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng vẫn rất chặt, chỉ cắm một nửa thì không vào được nữa.
Lục Cảnh biết tính dai của tiểu tao bức, đồ vật vừa thô vừa dài cũng có thể nuốt được. Hắn nắm eo Giang Mạt, ra sức chọc hoa tâm, nửa cây còn lại đã nhét vào hơn phân nửa, qυყ đầυ vừa vặn chọc trúng miệng tử ©υиɠ.
"Ngô...."
Tiểu huyệt vừa đau vừa trướng, cảm giác dươиɠ ѵậŧ xâm nhập, tự động phân bố ra một lượng thủy dịch lớn, Lục Cảnh thọc vào rút ra vài cái, dễ dàng hơn rất nhiều.
Bên trong huyệt ướt nóng thủy hoạt, huyệt thịt ham ăn gắt gao cắn côn ŧᏂịŧ, Lục Cảnh ra vào nhẹ nhàng, dùng quuy đầu đổi gốc độ nghiền hoa tâm cô, không cho cô được sung sướиɠ.
"Em xem cái miệng nhỏ tham ăn của em, dươиɠ ѵậŧ anh rất thích thao em, thao không muốn ra."
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp máy móc, câu tất cả tìиɧ ɖu͙© của cô ra.