Editor: Sất Béo
Chương 34: Gương mặt dịu dàng giả tạo.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, đóa hoa nhỏ vốn không nên tồn tại ở phía dưới của hoàng tử nhỏ vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, không có một chút lông nào, bộ dáng khép kín chặt chẽ, cực kỳ giống một con trai thịt trắng nõn non mềm, nở nang nhiều nước.
Bị ánh mắt như có thực thể của nam nhân nhìn vào chăm chú, con trai thịt kia vừa bị đυ.ng chạm đã lập tức rụt rè khép lại, đồng thời run nhè nhẹ, bao chặt chẽ lấy chiếc lưỡi đang lộng hành làm loạn của nam nhân, tiện đà lại bị ngón tay tách ra một cách mạnh mẽ.
Cố Kình ngậm lấy âʍ ѵậŧ nhỏ nhắn giấu ở giữa cánh hoa rồi mυ'ŧ một cái, phun hơi thở ấm áp lên thịt huyệt mẫn cảm, giọng nói hàm hồ: “Đêm nào Hoan Nhi cũng xuất hiện ở trong mộng của a huynh, khiến a huynh mê mệt đến thần hồn điên đảo, nhưng hiện giờ a huynh mới phát hiện, hóa ra giấc mộng kia, còn không bằng một phần vạn của người trước mắt.”
“Là do trí tưởng tượng của a huynh quá cằn cỗi? Hay là do cách xa quá lâu, ở nơi a huynh không nhìn tới, Hoan Nhi đã trổ mã đến càng thêm động lòng người?”
Nam nhân si mê nỉ non những lời đường mật, động tác thì lại càng ra sức liếʍ láp huyệt da^ʍ của thiếu niên lộ ra càng nhiều sự không cam lòng “A huynh bỏ lỡ quá nhiều, lúc trước, nên mang ngươi đi cùng mới đúng.”
“Ưm…… A huynh……”
Đầu lưỡi dày thô ráp liếʍ láp quét qua quét lại ở khe thịt non nớt, cảm giác khó nhịn trống rỗng từ sâu bên trong tự nhiên nảy lên trong lòng, mang theo khát vọng của thiếu niên, lại tựa như cầu xin trong lo sợ.
“Hoan Nhi ra thật nhiều nước.”
Cố Kình vừa thỏ thẻ, vừa dùng sức đâm lưỡi vào trong huyệt da^ʍ non đến chảy nước, hung hăng đâm thọc, quấy đến mức thịt da^ʍ bên trong cũng đỏ lên, không ngừng chảy nước, mới dùng lưỡi cuốn ra nước da^ʍ thơm ngọt ăn vào trong miệng, sau đó lại ngậm lấy huyệt thịt tươi mới và âm đế vừa hôn vừa mυ'ŧ mát, hôn đến nỗi cả huyệt da^ʍ đều chín mềm, nước da^ʍ cũng chảy thành chỉ bạc.
“Ư…… A huynh đừng…… Đừng liếʍ như vậy…… Ưm a…… Hoan Nhi không chịu nổi……”
Thiếu niên run rẩy cơ thể ửng đỏ, hai chân vắt ở phía sau lưng nam nhân vặn vẹo vì lo sợ, nhẫn nại kɧoáı ©ảʍ trong thân thể.
Nam nhân nghe vậy, lại không những không tốt bụng ngừng lại, ngược lại càng kích động hơn giữ chặt bắp đùi đang vặn vẹo của cậu, không do dự đã thọc đầu lưỡi vào trong huyệt non chật hẹp, bắt đầu bắt chước động tác giao hợp, điên cuồng càn quét xâm chiếm.
“Bị a huynh ăn huyệt đến nỗi không chịu nổi sao, ngoan ngoãn nhịn một chút, a huynh lập tức khiến ngươi thoải mái.”
“Ha a…… Không…… Đừng như thế…… Như thế mau…… A ư……”
“Trong sách toàn nói liếʍ huyệt như vậy sẽ khiến người rất thoải mái, Hoan Nhi có thoải mái hay không? Có muốn a huynh liếʍ sâu thêm chút nữa hay không? Ưm…… Nước mật của bảo bối nhi ngọt quá, lại chảy thêm chút nữa để cho a huynh đi.”
Chiếc lưỡi vừa thô vừa to cực lực thăm dò vào bên trong, khi duỗi đến mức tận cùng, nam nhân cảm giác dường như mình đυ.ng phải một tầng lá mỏng mềm mại, hắn không nhịn được dùng đầu lưỡi đâm đâm vào, tức khắc, thiếu niên phát ra một tiếng kêu rên, sau đó gồng cứng hai chân tiết ra một luồng sóng dịch da^ʍ lớn.
Nam nhân hung hăng hút vài ngụm nước mật ngọt lành, sau đó rút mạnh lưỡi của mình ra, đồng thời vạch mông thịt đầy đặn kia ra, thuận thế liếʍ đi xuống, bôi chất lỏng trơn dính vô cùng lên hoa cúc nhỏ đang khép chặt.
Nương sự bôi trơn của dịch da^ʍ, đầu lưỡi mạnh mẽ thuận lợi chen vào c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ đang hơi khép.
“Ưm…… A huynh…… Đừng……”
Dư vị cao trào còn chưa qua, hậu huyệt lại lần nữa phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm thụ thấy cảm giác phong phú trong cơ thể, Úc Hoan chỉ cảm thấy nhiệt độ ở phòng trong đang lên cao liên tục.
“Lỗ nhỏ của Hoan Nhi chặt quá, nước da^ʍ vừa trơn vừa nhiều, vừa khéo có thể bôi trơn cho lỗ nhỏ, mỡ do người khác bào chế, sao xứng để đυ.ng chạm vào cơ thể của Hoan Nhi.”
Hắn vừa nói, vừa khống chế đầu lưỡi khẽ đâm vào bên trong hậu huyệt, thọc vào rút ra để nới lỏng.
Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, trong toàn bộ quá trình, hoàn toàn không để cho Úc Hoan cảm nhận được một chút khó chịu nào, chỉ có kɧoáı ©ảʍ không ngừng chồng lên nhau, còn có nhu cầu ngày càng mãnh liệt.
Nếu không phải bởi vì kiếp sống làm người mười bảy năm này, khiến tính cách Úc Hoan trở nên càng ngày càng hướng nội rụt rè, cậu quả thực không nhịn nổi phải mở miệng cầu hoan.
“Cố Kình……”
Cậu khẽ nhỉ non, mà nam nhân giống như giun chui trong bụng cậu vậy, lập tức nhận ra nhu cầu của cậu.
Cố Kình rút chiếc lưỡi bị hậu huyệt kẹp đến ướt nhẹp ra, cởi hết quần áo của mình rồi leo lên, dùng thân hình cường kiện cường tráng của mình, đè thiếu niên tinh tế trắng nõn kín kẽ ở dưới thân.
“A huynh có thể đi vào không?”
Hô hấp của hắn hơi dồn dập, hôn lung tung lên cần cổ duyên dáng và khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, cự vật ở dưới thân bôi dịch da^ʍ, đặt lên lối vào ở hậu huyệt cọ xát vội vã.
Che dấu dưới sự dò hỏi dịu dàng, là tất cả du͙© vọиɠ thô bạo khó nhịn của nam nhân.
Chỉ là phần dịu dàng này, đặt lên tình trạng trước mắt này, không khỏi có vẻ dối trá, trông như thể nếu Úc Hoan cự tuyệt hắn thì hắn sẽ ngừng lại.
Úc Hoan đã hiểu rất rõ sự tùy hứng bá đạo của nam nhân, cảm thụ được bàn tay đang bóp lúc nặng lúc nhẹ ở mông, còn có thứ hung khí đang không ngừng xoay tròn ở hậu huyệt, còn thỉnh thoảng “Không cẩn thận” đâm vào bên trong một chút, trong lòng cậu hoảng sợ.
“A huynh, đợi…… A……!”
Lời nói để kéo dài thời gian còn chưa nói xong, cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Sao Cố Kình có thể đồng ý đợi cậu, hắn chỉ nghe xong một từ “đợi” khiến mình không vui, eo mông rồi đột nhiên ra sức, dùng gậy thịt hung tợn ở dưới háng, hung hăng đâm vào hậu huyệt bị chơi đến ẩm ướt mềm mại của hoàng tử nhỏ!
Úc Hoan sợ hãi kêu lên một tiếng ôm lấy bả vai của nam nhân, chân cũng ôm lấy eo của nam nhân theo bản năng “A huynh…… Ưm a…… Đừng đột nhiên…… đột nhiên như thế…… A……!”
Trong tiếng xin tha kinh hoảng thất thố của thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ che kín gân xanh sau khi tiến vào không hề ngừng lại, lại bị mạnh mẽ rút ra, rồi hung hăng cắm vào, tầng tầng lớp lớp mị thịt trong huyệt bị căng ra thô bạo và vuốt phẳng, bị cọ xát thô bạo, thậm chí bị lôi ra khỏi miệng huyệt.
Cơ bắp của nam nhân căng chặt, bộ mặt dữ tợn, động tác hung ác, phảng phất như một con mãnh thú chọn người để ăn thịt, hoàn toàn xé nát gương mặt dịu dàng giả tạo kia.
Động tác đâm vào rút ra tuần hoàn lặp lại, ngày càng nhanh hơn, ngày càng mạnh hơn, giống như tiếng rêи ɾỉ của thiếu niên ngày một cao hơn, tiếng hít thở của nam nhân cũng ngày càng dồn dập!
“Hoan Nhi…… Bảo bối nhi của ta…… A huynh không đợi được…… Ưm…… Quá sung sướиɠ…… A huynh rất nhớ ngươi! Ngày ngày đêm đêm đều nhớ về ngươi, nhớ tới nỗi côn ŧᏂịŧ sắp cương bạo! Ha a…… Bảo bối chặt quá……”
Hắn vội vã hôn lên cái miệng nhỏ của thiếu niên, vừa gặm vừa liếʍ cánh môi đỏ thắm cùng với cái lưỡi phấn hồng, giống như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
“A huynh…… Ư a…… Quá thô…… Hức…… A a…… Cắm đến bên trong…… Hức……”
Úc Hoan bị nam nhân đè chặt chẽ ở trên giường, cái miệng nhỏ môi lưỡi của đối phương cường thế xâm chiếm cướp bóc, không thể tránh thoát, một đôi vυ' lớn bị cơ ngực đang sục sôi đè dẹp lép, bờ mông nhỏ màu mỡ cũng bị bàn tay to thô ráp của nam nhân nắm lấy xoa bóp mạnh mẽ.
Trong kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, đầu óc cậu nhanh chóng bị làm thành một bãi hồ nhão, không thể nghĩ gì.
Cậu chỉ có thể tuân theo bản năng, miễn cưỡng ôm lấy người phía trên, cẳng chân banh thẳng hết cỡ, chân nhỏ đạp lên khăn trải giường, mới có thể giảm xóc lực lớn vô cùng mà nam nhân va chạm về phía trước.
Cơ bắp của nam nhân được tắm máu rèn luyện trên chiến trường nổi gồ lên, da thịt màu mật chảy ra từng tầng mồ hôi, rồi chảy xuống cơ thể trắng như tuyết của thiếu niên theo động tác của hắn, giao hòa cùng với mồ hôi mỏng mang theo hương thơm của đối phương tuy hai mà một.
“Cái gì của a huynh quá thô? Hửm? Là thứ gì đang cắm vào lỗ nhỏ của Hoan Nhi hửm?” Trong mắt nam nhân phóng ra những tia hung ác, thở gấp gáp ép hỏi.
“Là…… Là dương…… dươиɠ ѵậŧ của a huynh…… A……”
“Sai rồi, nó gọi là dươиɠ ѵậŧ lớn!” Cố Kình tăng nhanh tốc độ đâm vào rút ra, cắm c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ dịch da^ʍ tràn lan đến phùn phụt nhóp nhép “Là dươиɠ ѵậŧ lớn của a huynh làm lỗ nhỏ của Hoan Nhi, có nhận ra không? Ách…… Hoan Nhi phải nhớ kỹ nó, bởi vì sau này dươиɠ ѵậŧ lớn, sẽ gặp mặt với huyệt da^ʍ nhỏ và c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ cỉa Hoan Nhi mỗi ngày, nói, Hoan Nhi có muốn a huynh làm ngươi mỗi ngày không?”
“Muốn…… A…… Mỗi ngày…… Mỗi ngày a huynh đều phải……”
Dưới kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, Úc Hoan căn bản không rõ là mình đã đồng ý cái gì.
Cảm giác toàn thân của cậu, lúc này đều bị cây dươиɠ ѵậŧ lớn đang tàn sát bừa bãi phía dưới khống chế, cậu vừa sợ hãi kɧoáı ©ảʍ như thủy triều có thể khiến người bắn lên không trung kia, lại vừa chờ mong càng nhiều.
“Muốn cái gì của a huynh, bảo bối ngoan nói rõ ràng!” Cố Kình rời khỏi cái miệng nhỏ mê người của thiếu niên, hôn thật kêu lên sợi chỉ bạc ái muội ở khóe miệng cậu, mới đứng dậy, khiêng hai chân thẳng tắp của thiếu niên lên trên vai, tiếp tục nhanh chóng ra vào.
Tư thế từ trên cao nhìn xuống như vậy, khiến hắn có thể thu hết tư thái của thiếu niên vào mắt.
Lúc này sợi tóc của thiếu niên tán loạn, ánh mắt nguyên bản trong sáng phiếm tìиɧ ɖu͙© mê muội, khuôn mặt nhỏ thanh lãnh tinh xảo ửng đỏ hết cả, bầu vυ' oánh bạch cao ngất bị hắn làm cho lay động không ngừng, vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết lộ hết đường cong, xuống chút nữa, là côn ŧᏂịŧ nhỏ đáng yêu đang dựng thẳng, huyệt non ngượng ngùng nhắm chặt bị liên lụy bởi động tác đâm vào hậu huyệt, hơi hé mở chảy nước, phảng phất như đang được yêu thương vậy.
Hoàng tử nhỏ cao quý không thể xâm phạm của hắn, ở dưới thân hắn hóa thành hải yêu mị hoặc trong biển dục.
Cố Kình liếʍ môi, một tay xoa lên một bầu vυ' mê người, một tay còn lại tách cánh hoa trong suốt của huyệt nhỏ non mềm ra, sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy âʍ ѵậŧ sưng đỏ để thỏa sức dâʍ ɭσạи, ngón giữa thì cắm vào bên trong huyệt non, phối hợp tần suất dươиɠ ѵậŧ đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα nhanh chóng thọc vào rút ra, mang theo từng dòng dịch da^ʍ trong suốt dính nhớp.
Thiếu niên mới nhận được hoan ái nơi nào chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như thế, cậu lắc mông muốn chạy trốn theo phản xạ.
“Đừng! Đừng chơi như thế…… A a a……”
“Bảo bối nhi vẫn chưa trả lời vấn đề của a huynh.” Cố Kình nhìn chằm chằm vào phong cảnh hấp dẫn dưới thân, hận không thể nhét hai cái trứng dái vào trong c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ, để hưởng thụ cực lạc thế gian kia!
“Muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của a huynh! Muốn dươиɠ ѵậŧ lớn mỗi ngày…… Mỗi ngày đều làm huyệt nhỏ của Hoan Nhi…… Ha a a a…… Sắp hỏng rồi…… Hoan Nhi phải bị a huynh làm hỏng rồi…… A a a……”
“Kia Hoan Nhi cần phải nhớ rõ lời mình đã nói, về sau chỉ cần dươиɠ ѵậŧ của a huynh ngạnh lên, thì Hoan Nhi phải tự mở chân mình ra để hầu hạ a huynh!”
Úc Hoan lắc mái tóc đen mướt mồ hôi, tay bóp lấy cánh tay nam nhân, mê mang đáp lời, “Ưm a…… Hoan Nhi nhớ…… Nhớ rõ…… A a a……”
Thiếu niên còn chưa dứt lời, Cố Kình chợt siết chặt eo nhỏ của cậu, ưỡn thẳng lưng bắt đầm đâm vào cuồng bạo.
Dường như tất cả cơ bắp trên người nam nhân đều dùng sức, ngay cả xương bả vai sau lưng cũng giương thành hình dạng đôi cánh muốn bay lên.
Giường lớn bị sức lực rất lớn của hắn va chạm đến nỗi rung lên kẽo kẹt, dường như lúc nào cũng có thể tan thành từng mảnh, thiếu niên đáng thương lại bị cánh tay cường tráng của hắn ấn chặt lên trên dươиɠ ѵậŧ lớn, ngay cả nước phun ra khi cao trào cũng không thể thoát ra được.
“Hoan Nhi…… Ách…… Mau thả lỏng…… Mau thả lỏng lỗ nhỏ…… A huynh…… A huynh muốn bắn cho ngươi…… Ưm……”
Sau mấy trăm lần đâm vào rút ra cực nhanh, dươиɠ ѵậŧ lớn được c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ hút chặt mới đột nhiên trướng to hơn, bất ngờ thất thủ bắn tinh.
Nam nhân ngửa đầu gầm nhẹ sảng khoái, mồ hôi to như hạt đậu chảy theo chiếc cằm có đường cong rõ ràng, lướt qua hầu kết nhô lên của hắn, cơ ngực vạm vỡ, múi cơ bụng rõ ràng, cuối cùng biến mất trong đám lông rậm rạp, rơi xuống nơi bí ẩn đang gắn với nhau của hai người.
Bắn một hồi lâu, Cố Kình mới cúi xuống, ôm lấy thiếu niên rồi dịu dàng hôn môi trấn an.
Hoàng tử nhỏ sau cuộc làʍ t̠ìиɦ, cả người tản ra bộ dạng vừa hoa lệ lại ngây thơ yếu ớt, so với cảm giác cao quý thanh lãnh xa cách trước kia thì trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đẹp đến say mê lòng người, cũng khiến côn ŧᏂịŧ lớn hùng tráng lại nhanh chóng đứng thẳng lần nữa.
“A huynh……”
Thiếu niên thở còn không xong, khẩn trương ôm lấy sống lưng lại căng chặt lần nữa của nam nhân.
“A huynh ở đây.”
Cố Kình thân mật hôn lên vành tai của thiếu niên, dùng tay mò mẫm sờ xuống, sau khi xác định thiếu niên vẫn chưa bị thương bởi vì sự càn rỡ của mình, lại kiên định đong đưa eo lần nữa.
Cùng với dịch da^ʍ văng khắp nơi, và tiếng rêи ɾỉ kiều mị lo sợ của thiếu niên, cự vật còn nóng hổi rút ra một cách thong thả kiên định, rồi lại thẳng tiến, ngay cả giọt mồ hôi nóng bỏng kia, cũng quấn người vào trong tình triều nóng bỏng một lần nữa.