Tiểu Hoa Yêu Được Thiên Vị

Quyển 2 - Chương 30: Do tôi quá ngu ngốc ( Kết cục)

Editor: Sất Béo

Chương 30: Do tôi quá ngu ngốc.

Trong cơn mê mang, người thiếu niên cảm nhận được sεメtoy bằng ngọc được lấy đi, roi trong hậu môn cũng được lấy ra, cảm giác khoan khoái trong giây lát ấy, khiến cậu có suy nghĩ muốn cố gắng giãy giụa để tỉnh lại, nhưng ngay sau đó, chân của cậu đã bị người nâng lên, cổ chân đột ngột lạnh lẽo, rồi đến chân bên kia.

Người đàn ông cũng rời đi một lát, dường như là đi lấy đồ gì đó.

Khi Úc Hoan tỉnh lại phát hiện hai chân mình bị treo ở trên không trung thành một đường thẳng, ngay cả giường cũng không biết đi đâu, thì tức giận đến mức bật khóc, ước gì mình chưa tỉnh lại!

“Ông xã hu hu hu…..”

Nghe thấy tiếng khoc mềm mại của thiếu niên, tâm trạng của Cố Nhiên lập tức tốt lên.

“Bé cưng đừng sợ, để ông xã ôm em.”

Hắn lần theo tiếng, mò mẫm ôm lấy người yêu, sau đó dịu dàng ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của đối phương rồi hôn sâu.

Môi lưỡi của hai người quyện vào nhau, đến tận khi cướp hết không khí của đối phương, Cố Nhiên mới dời chiến trường, giống như một con chó con đang liếʍ thức ăn, hắn liếʍ mυ'ŧ mạnh mẽ qua lại giữa hai bầu vυ'.

Úc Hoan bị mυ'ŧ đến thở hổn hển, trong lúc mơ màng, bỗng nhiên cậu cảm thấy cái lỗ non mềm của mình cùng với c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ lại bị vật cứng đυ.ng vào.

Lúc đầu cậu còn chưa nhận ra là điều này không ổn ở chỗ nào, đến khi mông cậu bị bóp mạnh hơn, bị vạch ra càng rộng, lúc này cậu mới kinh ngạc nhận ra, hai bàn tay to của người đàn ông đều đang chà đạp mông mình, thế thì tại sao mà đối phương có thể đồng thời đυ.ng vào hai huyệt trước sau của cậu?

Khi cậu còn đang nghi hoặc, bàn tay của Cố Nhiên đã rời khỏi mông cậu, chuyển sang sờ mó đôi vυ' trắng như tuyết của cậu, cùng với đó dường như là một sợi xích cực nhỏ bằng kim loại cũng rủ xuống dưới.

Lòng cậu hoảng hốt “Cố Nhiên …”

“Suỵt…” Cố Nhiên khẽ nói ngăn lại lời xin tha của cậu “Bé cưng ngoan nào, phải biểu hiện tốt, ông xã vừa lòng, mới có thể thả em ra ngoài nha”

Nói xong, hắn quấn hai sợi xích mảnh bằng kim loại quanh gốc núʍ ѵú vài vòng, bên dưới vυ' tạo thành một cái thác bởi những sợi xích đan chéo vào nhau, rồi một lực kéo đột ngột ở phía trên truyền đến.

“A…”

Úc Hoan kêu lên kinh hoàng, hai núʍ ѵú bị mυ'ŧ đến mức vừa đỏ vừa sưng đã bị kéo lên đến bên miệng Cố Nhiên, hắn không cần cúi đầu, thì cũng có thể sung sướиɠ mυ'ŧ vào.

Lúc này Úc Hoan như một bàn món ngon tuyệt vời được nấu nướng tỉ mỉ và bày ra, tất cả mọi nơi trên cơ thể đều phát ra lời dụ dỗ mê người đến cực điểm.

Cố Nhiên không nhìn thấy, cũng không cố tình đi nhặt lại chiếc kính nhìn đêm bị rơi lung tung ở chỗ nào, hắn chỉ dùng hai tay mình, sờ từ khuôn mặt đầy sự quyến rũ của Úc Hoan, đi một đường xuống dưới vừa sờ vừa cảm nhận, sau đó phác hoạ lại bộ dạng lúc này của Úc Hoan trong đầu mình.

Đôi tay kia phảng phất như có điện, sờ đến đâu thì làn da ở chỗ đó sẽ tê dại hết lên, sự ngứa ngáy đâm thẳng vào tim cậu.

“Cục cưng lại động dục rồi…” Vuốt vào vết nước trơn ướt giưa hai huyệt, người đàn ông nhỏ giọng nỉ non đầy cưng chiều, cong dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

“Cố Nhiên … Em không chạy nữa….. Hu hu hu… Em không chạy nữa thật mà…”

“Bé cưng ngoan quá.” Người đàn ông khen ngợi cậu “ Bé ngoan thì sẽ được khen thưởng.”

Hắn thu tay về, lại ôm lấy bờ mông cong vểnh bị treo trên không của thiếu niên lần nữa.

Nếu lúc này cậu có thể nhìn được, thì sẽ nhìn thấy, hông của người đàn ông đang đeo một thứ như là cái đai, ở phần giữa cái đai là một móc khóa, còn có lỗ ở giữa để vừa khít cái sεメ toy bằng ngọc kia.

Lúc này, người đàn ông đang cọ cả sεメ toy và dươиɠ ѵậŧ mình vào cả hoa huyệt và c̠úc̠ Ꮒσα ướŧ áŧ của cậu, chậm rãi cọ xát.

Úc Hoan cảm giác được cái mông tươi tốt của mình lại bị mạnh mẽ banh ra lần nữa, như đôi chân dài đang giang rộng ra kia, hai cái miệng huyệt cũng cũng bị mở ra hết cỡ.

Trong lòng cậu thấy không ổn, quả nhiên, giây tiếp theo, hai cái huyệt nhỏ phía dưới của cậu bị hai cây hung khí đâm xuyên vào với khí thế như chẻ tre!

“A a a…… Chồng ơi…… Hức……”

Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu trong nháy mắt ấy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi cậu suýt nữa tiểu ra tại chỗ!

Mà người đàn ông lại không thương tiếc, hắn chậm rãi thọc vào rút ra hai phát, điều chỉnh một chút góc độ để cᏂị©Ꮒ hai cái huyệt một lúc tiện nhất, rồi nhanh chóng thẳng lưng đâm chọc.

Hai cây dươиɠ ѵậŧ giống nhau như đúc cùng ra cùng vào, cách nhau chỉ là một vách thịt mỏng, dũng mãnh chiến đấu cùng nhau ở hai cái huyệt bí ẩn còn khít hơn trước kia mấy lần.

Bởi vì ra vào cực kỳ khó khăn, cho nên mỗi lần thâm nhập, bàn tay to của người đàn ông đều sẽ dùng lực bẻ hai cánh mông có xúc cảm tuyệt vời kia sang hai bên, khi dươиɠ ѵậŧ lớn đâm vào trong cùng, lại lập tức khép chặt chẽ lại, sau đó bỗng nhiên rút ra mạnh mẽ.

Kɧoáı ©ảʍ như thế, còn sướиɠ hơn trước nhiều lần cho cả hai bên!

Chỉ sau mấy chục lần đâm chọc hết sức dũng mãnh, bé da^ʍ mẫn cảm cực kỳ đã bị người đàn ông làm đến nỗi rêи ɾỉ phun nước phun sữa.

Dịch da^ʍ nóng hổi phun lên trên qυყ đầυ, khiến dươиɠ ѵậŧ đang bành trướng sướиɠ đến nỗi nảy lên thình thịch, sau đó lập tức to thêm, thiếu chút nữa khiến người đàn ông phải mất mặt vì trở thành tay súng bắn sớm.

Hắn hít một hơi thật sâu, liếʍ đi sữa bị phun lên mặt, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới thừa dịp thiếu niên đàn trong dư vị của cao trào, dùng khí thế và sức lực càng mạnh mẽ, lại đâm vào cuồng nhiệt, “Bạch bạch bạch” mà quất eo.

Huyệt nhỏ mới triều phun đang vô cùng mẫn cảm, liền lại gặp phải dan da^ʍ lẫn nữa, thiếu niên chỉ có thể rêи ɾỉ nức nở thừa nhận, giãy giụa khiến xích sắt vang lên “leng keng”.

Lại không nghĩ tới, điều này lại là một thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh hơn!

Người đàn ông thở dốc như trâu, hai mắt màu đỏ tươi, nghe thấy âm thanh đó, còn có một đôi vυ' đang lắc lư dụ dỗ ở trước mặt, hình ảnh hai bầu vυ' chảy nước, lập tức hiện lên sinh động trong đầu.

Hắn điên cuồng há miệng ngậm vào, nhưng chỉ mỗi liếʍ láp liếʍ mυ'ŧ đã không thể giảm bớt du͙© vọиɠ hừng hực trong hắn, trong lúc bức bối, hắn bỗng nhiên khép chặt hàm răng, cắn lên thịt vυ' thơm ngon một cái.

“A a a…… Đau quá! Đừng, đừng cắn…… Hức ư…… Đừng cắn vυ' của Hoan Hoan hức hức……”

Úc Hoan ăn đau, nhưng lại không thể thoát khỏi, chỉ có thể dùng hết thủ đoạn để mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ, lấy đó để trả thù.

Lại không nghĩ, điều này với người đàn ông chính là khen thưởng!

Người đàn ông còn rất sung sức, còn có sữa của hoa yêu có thể bổ sung thể lực bất kỳ lúc nào, không ngại để bắn trước một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt cho cậu.

“Ưm…… Cú© Ꮒσα da^ʍ của cưng cắn ©ôи ŧɧịt̠ của ông xã chặt quá, bé cưng đói bụng rồi đúng không? Ngoan nào, đợi ông xã cᏂị©Ꮒ em bắn thêm lần nữa, rồi sẽ đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho bé điếm bú ……”

“Đừng…… Ưm a…… Hoan Hoan…… Hoan Hoan sắp bị ông xã cᏂị©Ꮒ hỏng rồi…… A a a…… Muốn bắn, muốn bắn! A…… Hoan Hoan lại bị ông xã cᏂị©Ꮒ bắn…… Hức a……”

“Chính là muốn cᏂị©Ꮒ hỏng em! Ai bảo em lại chạy!”

Trong lòng người đàn ông nảy sinh ý xấu, khi thiếu niên đang cao trào, đột nhiên nâng người cao lên, sau đó bỗng nhiên buông tay, để cơ thể của thiếu niên rơi xuống hai c̠ôи ŧɧịt̠ khổng lồ bằng trọng lực của bản thân cậu.

“Ông xã…… em không chạy…… Không bao giờ chạy nữa hu hu hu…… Bướm da^ʍ nhỏ sắp bị ông xã cᏂị©Ꮒ xuyên rồi…… Hoan Hoan sắp chết…… A ư……”

“Bé cưng ngoan ngoãn, để ông xã cᏂị©Ꮒ em như vậy cả đời được không? Khát thì uống nướ© ŧıểυ của ông xã, đói bụng thì ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông xã, vĩnh viễn làm lọ chứa tinh của chồng em!”

“Vâng…… Ưm…… Hoan Hoan phải làm lọ đựng tinh cho ông xã…… A a a……”

Hai con trym lớn đồng thời xâm nhập vào sâu bên trong, thiếu niên hét to lên, thở dốc kịch liệt , cả người đều bắt đầu mất khống chế co giật.

Nhưng người đàn ông lại không thương tiếc chút nào, không cần suy nghĩ lại nhấc cơ thể suy yếu của thiếu niên lên, sau đó lại buông tay một lần nữa!

Hết lần này đến lần khác, Úc Hoan vẫn luôn quanh quẩn trong cao trào không thể xuống được, rất nhanh, cậu không thể chịu đựng được kɧoáı ©ảʍ khủng bố mà ngất đi.

Khoảnh khắc cậu ngất đi, cùng với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, sâu bên trong c̠úc̠ Ꮒσα chật chội đột ngột bị tràn vào từng dòng tinh nóng bỏng.

Thiếu niên đáng thương không thể chịu đựng được bị hôn mê bất tỉnh, lại không ảnh hưởng chút nào tới việc Cố Nhiên tiếp tục thể hiện thú tính của hắn, tư thế lúc này của thiếu niên cũng rất thuận tiện cho hắn.

Chỉ thấy người đàn ông có dáng người gần như hoàn hảo thả dài dây xích, sau đó ôm thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang hôn mê lên giường, lấy tư thế Quan Âm ngồi đài sen, ngậm hai đầṳ ѵú bự bị hắn ăn đến bôi đầy nước miếng, không chút khách khí bắt đầu một đợt gian da^ʍ mới đối với hai cái mật huyệt sưng đó thối nát.

Động tác của hắn quá kịch liệt , thiếu niên nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà không kiên trì được bao lâu, cậu lại hôn mê bất tỉnh trong kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt.

Đến sau cùng, Úc Hoan đã hoàn toàn không còn khái niệm thời gian……

Cậu không nhớ rõ mình tỉnh lại lần thứ mấy trong kɧoáı ©ảʍ rồi, lại là lần thứ mấy bị làm đến mức ngất đi, dù sao hai cái huyệt da^ʍ của cậu cũng chưa bao giờ rảnh rỗi, người đàn ông dường như không biết mệt mỏi, muốn dìm chết cậu vào trong biển dục.

Cuối cùng, Úc Hoan cảm giác mình biến thành da^ʍ thú ở trong du͙© vọиɠ, vì không thể chạy thoát, chỉ có thể buông cơ thể và tinh thần để phối hợp với người đàn ông đang chiếm hữu mình, liều chết triền miên với hắn.

Ngay cả khi được đút cơm, cậu cũng ngoan ngoãn cưỡi lên dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông, mặc cho người đàn ông đâm cậu đến run rẩy cả người, bầu vυ' rung rinh, nước sốt giàn giụa.

Trong những ngày cậu sa vào du͙© vọиɠ này, thậm chí cậu cũng không nghĩ rằng mình sẽ được thả ra.

Dần dần cậu coi Cố Nhiên là thứ duy nhất dựa vào , người đàn ông mới rời đi có một lúc thôi, cậu cũng sẽ rơi vào hoảng loạn lo sợ.

Nhưng lúc cậu cho rằng những ngày này sẽ kéo dài đến hết đời, Cố Nhiên lại ôm cậu - người đã in hai chữ Cố Nhiên trong tim, đẩy cửa ra, đi về phía Mặt Trời.

Bên ngoài căn phòng bí mật này, thế nhưng lại là một nhà kính trồng hoa tươi đang nở rộ, dưới ánh mặt trời, trông tươi tốt cực kỳ.

Trên ghế đẩu, Cố Nhiên ôm người vào trong lòng, khẽ đung đưa, yên lặng phơi nắng.

“Cục cưng à, hận tôi không?” Hắn hỏi.

Úc Hoan dựa lên ngực hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Em biết, anh yêu em, anh sẽ không thực sự làm tổn thương em, em không sợ.” Cậu nghe tiếng tim đập vững vàng có quy luật của người đàn ông, nói một cách bình tĩnh.

Nhiệt độ nóng đến dọa người ở nơi trái tim hắn, đã thể hiện ra tình cảm chân thành của người đàn ông, thiên phú của hoa yêu sẽ không lừa gạt cậu, cho nên từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ sợ hãi thực sự.

Ngược lại ở Cố Nhiên, cậu luôn cảm nhận được sự sợ hãi ẩn dấu ở trên người hắn, điều này khiến Úc Hoan thấy hơi nhói lòng, cũng sẵn sàng dùng cơ thể để an ủi hắn.

“Bé cưng, đừng biến mất nữa, lần này, em thực sự chạy trốn quá xa đấy.” Cố Nhiên vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu, thấp giọng dặn dò.

Úc Hoan nghiêm túc gật đầu.

Cố Nhiên lại nói: “Tôi đã mua nhà cạnh đại học A, trang trí theo bộ dạng em thích.”

“Nhưng mà em……”

“Tôi đã bàn điều kiện với đại học A, bọn họ đồng ý để tôi mang theo em nhập học, thư thông báo trúng tuyển của em họ cũng đưa tôi rồi, ở ngăn kéo trong thư phòng ấy.”

Úc Hoan nôn nóng ngồi thẳng người dậy “Anh đáp ứng cho bọn họ cái gì vậy?”

“Không có gì, tôi chỉ nói thẳng với họ là, nếu bọn họ không đồng ý, tôi sẽ mang em qua đại học B, hoặc có thể là đại học C, sẽ có người đồng ý thôi.”

Suất cử đi học của Cố Nhiên, không phải lấy được bằng gia thế hơn người của hắn, mà do hắn chính thức lấy được quán quân của kì thi máy tính quốc gia, mới thu hoạch được vinh dự đặc thù này, cho nên hắn không sợ khi bàn điều kiện với bên trường.

Úc Hoan cọ sạch nước mắt lên trên trên ngực hắn, nghẹn ngào xin lỗi, “Em xin lỗi anh, do em quá tự ý……”

“Không phải do em sai.” Cố Nhiên nhẹ nhàng nói “Là do tôi quá ngu ngốc.”

Lần này do hắn mắc quá nhiều sai lầm, mới có thể dẫn tới sự việc như vậy.

Cái sai thứ nhất, hắn sai ở chỗ bị sự ngoan ngoãn, nhát gan, và cả tình cảm sâu đậm của Úc Hoan làm mờ mắt, lầm tưởng rằng đối phương sẽ vĩnh viễn ở phía sau hắn, sẽ vĩnh viễn không rời đi;

Cái sai thứ hai, là mưu mô đầy bụng của hắn chỉ biết dùng để đối phó với người ngoài, lại không phòng bị tí nào đối với người nhà, để cho Úc Hoan bị chịu khổ như vậy;

Cái sai thứ ba, là sai ở sự phán đoán của hắn, nhìn nhầm về trọng lượng giữa hắn và Ngô Phỉ trong lòng của mẹ hắn.

Hắn nên biết sớm hơn rằng, ở trong lòng mẹ mình, hắn chẳng qua chỉ là một thứ dùng để ổn định địa vị, vũ khí dùng để đối phó với tuesday, mà không phải là một đứa con được bà yêu thương.

Bà hận hắn, bởi vì bà vẫn luôn cho rằng, chính là bởi vì mang thai hắn, dẫn tới dáng người của nà bị thay đổi, cha Cố mới không chịu nổi cô đơn mà bò giường*, muốn người đàn bà khác.

(*) bò giường: nɠɵạı ŧìиɧ

Hơn nữa khuôn mặt và tính cách của Cố Nhiên cũng giống hệt cha Cố.

Ở trong mắt bà, Cố Nhiên là nguyên nhân khiến ch Cố phản bội bà, là tội đồ hủy hoại hôn nhân mỹ mãn của bà.

Một người đàn bà mới làm mẹ, lại ghét con trai ruột của mình, tình mẫu tử không có chỗ nào để trút vào, vừa vặn gặp được Ngô Phỉ sinh ra sau hắn vài tháng, còn trời sinh hoạt bát, đáng yêu, nên y nhận lấy hết tình thương này luôn.

Từ nhỏ Cố Nhiên đã quen với việc mẹ mình thiên vị Ngô Phỉ, nếu không phải do sau này hắn suất sắc, sợ là ngay cả chút tình mẹ có lệ này hắn cũng không được phân cho.

Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, tình thương của mẹ nhưng với mục đích lợi dụng, lại đối lập với tình thương cho Ngô Phỉ, tuy là di tình* nhưng lại là tình mẹ thuần túy, làm sao mà so sánh được?

(*) di tình: chuyển tình cảm từ người này sang người khác.

Tại hắn quá ngu ngốc thôi.

“Những tấm ảnh đó không phải là sự thật, ngày đó……”

Hắn cẩn thật giải thích lại sự việc ba ngày đó cho Úc Hoan .

Trên thực tế, đã qua ba ngày, nhưng Ngô Phỉ vẫn không muốn thả hắn đi, nhưng ba ngày đó, đã là tình cảm mà Cố Nhiên nguyện ý cho mẹ mình.

Lần này khi mẹ Cố lệnh cho vệ sĩ ngăn cản hắn, hắn trực tiếp dùng dao.

Con dao mà mẹ Cố yêu cầu hắn dùng để gọt trái cây cho Ngô Phỉ, cuối cùng lại đặt lên trên cổ Ngô Phỉ.

Không phải Ngô Phỉ muốn chết sao?

Vứt bỏ sự thỏa hiệp với mẹ mình, hắn thật sự muốn cho Ngô Phỉ toại nguyện.

Sau khi nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng của người trong ngực “Bé cưng, sau này không cần phải để ý đến bà ấy nữa, cái thân phận mẹ kia, bà ấy đã dùng hết trong ba ngày rồi. Tôi nói với ông ngoại là bà ấy giam tôi lại, thì ông ngoại đã chuyển hết tài sản và cổ phần của bà ấy cho tôi, sau đó mang bà ta ra nước ngoài, nói là cơ thể ông có vấn đề, muốn mẹ tôi đi chữa bệnh với ông ấy.”

Hành động của ông ngoại nhìn như đang trừng phạt con gái mình, nhưng thực chất đó là sự bảo vệ.

Ông ta rất hiểu biết thủ đoạn của đứa cháu ngoại này, khi Cố Nhiên nói với ông ta, ông ta đã ngầm hiểu những ý trong đó.

Cho nên ông ta quyết đoán ngăn cách hai mẹ con.

Úc Hoan giang hai tay, ôm thật chặt lấy hắn “Cố Nhiên, em rất thích anh.”

“Tôi yêu em.” Cố Nhiên mỉm cười đáp lại tình yêu càng sâu đậm, không do dự chút nào.

Úc Hoan vui rạo rực, đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, “Đúng rồi, còn Ngô Phỉ thì sao?”

“Cậu ta bị nhà họ Ngô đưa ra nước ngoài, nhưng bạn của anh ở bên đó nói là ngẫu nhiên gặp được cậu ta, nói rằng cậu ta đang trộn lẫn với một đám du học sinh, hình như đang chơi rất high. Hy vọng cậu ta không nhiễm bệnh gì, dù sao bên nước ngoài cũng rất rối loạn, ma túy thì dễ như trở bàn tay, hút hít thì bị coi như một cách để trợ hứng tầm thường.”

Trời trong như được rửa, hắn nói rất nhẹ nhàng, như thể đang thật lòng mong vậy.

Thật lâu sau, khi Úc Hoan sắp ngủ trong lòng hắn, hắn lại nhẹ giọng bổ sung một câu ——

“Nhưng mà ai có thể đảm bảo đâu, cậu ta nhìn qua, cũng không giống người có ý chí kiên định, nếu mà có người xúi giục hai câu, kết quả rõ ràng ngay, bé cưng à em nói có đúng không?”

Không có người trả lời, bởi vì Úc Hoan đã sớm dựa lên người hắn, mở cái miệng nhỏ ra khẽ ngáy khò khò, bộ dạng vô tư, thoạt nhìn ngây thơ vô cùng.

Hắn vuốt ve khuôn mặt ngủ đến đỏ ửng của thiếu niên, chỉ cười không nói.