Tiểu Hoa Yêu Được Thiên Vị

Quyển 2 - Chương 22: Hoa yêu nhỏ bị thiết lập nhân vật trong nguyên tác lừa

Editor: Sất Béo

Chương 22: Hoa yêu nhỏ bị thiết lập nhân vật trong nguyên tác lừa ( mυ'ŧ vυ', PLAY cạnh cửa sổ, phòng tắm. )

Sau khi được bế lên, phản ứng đầu tiên của Úc Hoan là cắn một cái vào cánh tay của người đàn ông, khóc lóc vô cùng tủi thân.

Hu hu hu…… Tại sao lúc trước cậu lại như mù, cảm thấy cái tên nam chính này là đồ đầu ngỗng ngốc nghếch dễ lừa gạt?!

Mẹ kiếp đây rõ ràng là con sói đuôi to ăn thịt người không nhả xương!!!

Cố Nhiên để mặc cậu tha hồ cắn, bị cắn chảy máu cũng chỉ cười nuông chiều, xong rồi còn dịu dàng kiểm tra hàm răng của cậu, xem có bị xương của hắn gây thương tích không.

Sau khi kiểm tra xong, hắn bế người yêu đang chật vật vô cùng của mình đặt lên trên tường, rồi vừa đâm dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng vào huyệt da^ʍ phía trước, vừa dịu dàng hôn lên tai, cổ của cậu để an ủi.

“Xin lỗi bé cưng, thầy không nhịn được, cục cưng thật sự quá đẹp, quá quyến rũ, lại còn sạch sẽ như thế, khiến người khác không nhịn được muốn vấy bẩn em, nếu bé cưng còn tức giận thì ông xã cũng cho em tiểu lên người được không?”

“Hừ……” Úc Hoan ôm lấy vai hắn, rầu rĩ quay đầu sang bên kia, giả bộ mình đang rất tức giận.

Nhưng thật ra, cậu đang chuyên tâm tự hỏi lại bản thân, ánh mắt nhìn người của mình hình như có vấn đề!

Còn nữa, chẳng lẽ Cố Nhiên bị đa nhân cách?

Nếu không phải thì tại sao cách cư xử của người trước và người sau lại chênh lệch lớn như thế?

Nếu biết nam chính là loại cầm thú như này sớm, thì lúc trước cậu sẽ không ……

“A!”

Hoa yêu nhỏ đang tự suy ngẫm về bài học trong cuộc sống không ngờ tới, cái người đàn ông này vừa mới giây trước còn lo lắng rằng mình đang tức giận, thì giây sau đã bất ngờ đánh vào núʍ ѵú non mềm của mình, đến nỗi.....

“Bé cưng…… Đây…… Đây là chuyện gì vậy…… Em……” Cố Nhiên dừng động tác đâm vào huyệt lại, chậm rãi vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của Úc Hoan, ngạc nhiên hỏi: “ Em mang thai con của anh sao?”

Trong suy nghĩ của hắn, sữa liên quan đến có con.

Hương vị của sữa thật tuyệt vời, người đàn ông nghĩ, nói không chừng thân thể của người song tính đặc biệt hơn người, vừa mang thai đã có sữa cũng không phải không có đúng không?

Nhìn ánh mắt của người đàn ông trở nên ngu đần và mong mỏi, hoàn toàn trái ngược hẳn với dáng vẻ khôn khéo, lạnh lùng trước kia, bỗng dưng Úc Hoan cạn lời, buồn bực cũng tan biến.

“Không mang thai đâu.” Cậu ôm lấy đầu của người đàn ông, dịu dàng đút núʍ ѵú vào miệng người đàn ông một lần nữa “Không có con, toàn bộ sữa là của anh, nếu mà mang bầu thật, thì anh không có phần đâu nha.”

“Ừm…… Thế thì không cần con nữa! Tất cả là của anh! Ưm…… Thích quá……”

“Ừng ực ừng ực ——”

“A…… Mυ'ŧ chậm một chút……”

Người đàn ông không để ý tới loại yêu cầu vô lý này chút nào, không những thế hắn còn vừa dùng lực xoa bóp bầu vυ' bên kia, vừa duỗi tay mở toang cửa sổ bên cạnh ra, để cho nắng hoàng hôn chiếu vào bầu vυ' cậu, khiến đôi vυ' đầy đặn được nhuộm lên một lớp ánh sáng dịu dàng.

Phòng đọc sách của căn hộ này đối diện với sân thể dục của trường bọn họ và cả một tòa nhà dạy học ở đó, hơn nữa khoảng cách cực kỳ gần, gần đến mức có thể từ bên này gọi sang bên kia.

Cho nên khi cửa sổ vừa mở, âm thanh đọc sách bên giảng đường, tiếng cười đùa trên sân thể dục, còn có âm thanh nô đùa của trẻ con, tất cả đều ùa vào trong theo làn gió, vô cùng rõ ràng.

Phảng phất như có người đang nói chuyện bên tai cậu vậy!

Úc Hoan vội vàng cắn môi nén giọng lại, sợ người khác sẽ phát hiện ở cửa sổ không xa đó, có người đang làm việc dâʍ ɭσạи như vậy trong tiếng đọc sách lanh lảnh.

Nhưng cậu không biết, bởi vì cậu sợ hãi, khiến hai cái huyệt da^ʍ của cậu kẹp chặt vô cùng, gần như làm Cố Nhiên khó đi từng bước, hơn nữa cái loại kìm nén đến đỉnh điểm rồi lại không thế nhịn được mà bật ra tiếng rêи ɾỉ này, càng khiến ham muốn chinh phục của người khác bùng nổ, hận không thể lập tức khai hỏa toàn bộ, làm đến mức khiến người kia chỉ biết kêu to!

Cố Nhiên nghĩ như vậy, cũng làm luôn như vậy, thế là Úc Hoan gặp nạn.

“A ưm…… Không…… Đừng mạnh như thế…… Sẽ…… Sẽ bị người khác nghe thấy…… A ha…… Thầy ơi…… Thầy ơi hu hu hu ……”

Cậu bị người đàn ông mυ'ŧ sữa, đâm huyệt kịch liệt khiến cả người run rẩy; chỉ có thể cắn môi, lắc đầu không ngừng, hai chân gần như không còn sức để quắp lấy eo người đàn ông.

Cố Nhiên vừa thỏa thuê mυ'ŧ sữa, vừa văng lời trêu chọc cậu “Anh muốn cho người khác nghe thấy đấy! Khiến cho tất cả mọi người đều phải biết, Úc Hoan là bé con dâʍ đãиɠ nhất thế gian này, là bé da^ʍ của mỗi mình Cố Nhiên này thôi! Ah…… Cục cưng cũng muốn bị người khác xem phải không? Hả? Vừa nghe thầy nói vậy thôi, huyệt da^ʍ nhỏ đã kích động kẹp chặt rồi, nước cũng chảy càng nhiều! Ưm…… Vυ' da^ʍ ăn ngon quá……”

Hắn vừa mυ'ŧ sữa từng ngụm một, vừa giả vờ di chuyển đến chỗ cửa sổ đang mở rộng.

Úc Hoan bị dọa đến nỗi vội vàng kẹp chặt lấy eo của người đàn ông “Không không…… A ư ư ư…… Không muốn…… Hoan Hoan không muốn cho người khác xem hức……”

“Thế thì cục cưng rên lớn thêm tí nữa nào! Dùng âm thanh nói cho mọi người biết …… A…… Nói cho mọi người biết bé cưng được thầy đâm cho sướиɠ như nào, được không?”

Cố Nhiên vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào mông cậu, ác ý đâm sâu vào cả huyệt da^ʍ lẫn c̠úc̠ Ꮒσα non nớt, vừa cắn vυ' và mυ'ŧ vυ' mạnh bạo, cố gắng bắt bé con nhà mình phải hét to lên!

Cơ thể Úc Hoan mẫn cảm cực kỳ, làm sao mà chịu nổi được thế tấn công điên cuồng của hắn, không kiên trì được vài phút, cậu đã bị đâm đến thét lên vì cao trào.

May mắn thay, Cố Nhiên vẫn còn không muốn tiếng rên dâʍ đãиɠ chỉ thuộc về mình bị người khác nghe thấy quá nhiều, tiếng thét của Úc Hoan mới bật ra thôi, đã bị hắn hôn thật mạnh, nuốt hết những tiếng rên quyến rũ còn lại vào trong miệng mình.

Nhưng ngay cả như vậy, nhiều người trên sân thể dục cũng đã bị thu hút bởi tiếng thét ngắn ngủi này, họ đang quay đầu nhìn về phía tòa nhà, cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh.

“ Bé cưng, em bị người phía dưới phát hiện rồi, làm sao bây giờ?” Thầy Cố vừa đem dươиɠ ѵậŧ dời vào trong bướm da^ʍ để tiếp tục hưởng thụ, vừa ác liệt cắn vành tai của học sinh, giả vờ như có chuyện thật để hù dọa cậu.

Úc Hoan yếu ớt ôm lấy người nọ, giao trọng lượng toàn thân cho đối phương, hai chân cũng chỉ có thể mềm mại buông thõng ở hai bên của người đàn ông, lắc lư theo động tác đâm rút của đối phương, không còn một chút sức lực nào kẹp lấy eo của người đàn ông để ngăn cản hắn.

Cậu khóc vô cùng đáng thương, “Đều tại anh hu hu hu ……”

“Trách thầy cái gì? Trách thầy làm em quá tàn nhẫn, khiến bé cưng quá sung sướиɠ, không nhịn được mà phải động dục sao?”

“Hu hu hu anh thật xấu xa …… Anh khốn nạn ……”

Úc Hoan quá mệt mỏi, cả tinh thần và thể xác của cậu đều quá mệt mỏi rồi, lại một lần nữa “tủi thân” vì mình bị thiết lập của nam chính chó má trong nguyên tác lừa dối.

Nhưng người đàn ông lại xem đó là sự khen ngợi đối với năng lực của hắn, không những không xấu hổ, mà ngược lại càng ra sức bóp eo cậu, điên cuồng thể hiện ra bản lĩnh giống đực của mình!

Sức lực của hắn rất lớn, chỉ dùng một bàn tay ôm lấy mông người yêu, đã vững vàng nâng được trọng lượng của cả cơ thể cậu.

Mỗi lần đâm vào, tay của hắn sẽ thả ra để phối hợp với tư thế thúc lên, khiến Úc Hoan phải nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng đứng thẳng với tốc độ rơi tự do, mà mỗi lần rút ra, hắn lại đồng thời nâng cậu lên, khiến dươиɠ ѵậŧ rút ra càng gọn gàng nhanh chóng.

Tiếng “Phốc phốc” liền với nhau thành một mảnh, đâm chọc dữ dội, bất giác khiến thiếu niên mới cao trào lại lêи đỉиɦ càng cao hơn một lần nữa!

Rốt cuộc Úc Hoan không còn nhớ nổi người và tiếng nói ở bên ngoài nữa, cậu đang ở trong kɧoáı ©ảʍ tột cùng, mặc sức bung lụa rêи ɾỉ, khiến người đàn ông ngang ngược không thể buông tha cho cái miệng nhỏ của cậu một giây nào, hôn đến mức nước bọt của cậu chảy ròng ròng.

Đến tận khi tiếng chuông tan học ở bên ngoài vang lên, Cố Nhiên mới cam tâm tình nguyện nộp ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống đực nóng bỏng của mình.

Nhưng việc này còn lâu mới kết thúc!

Hắn ôm người vào trong phòng tắm ——

“Bé cưng, dươиɠ ѵậŧ của thầy lại cứng lên rồi…… Ừm…… Vừa khéo tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bướm da^ʍ với c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ chưa trào ra ngoài, để ông xã bắn thêm lần nữa, tích cóp nhiều chút nữa rồi rửa một thể cho tiết kiệm.”

Tiết kiệm cái quần què……

Úc Hoan mơ mơ màng màng chửi thề, nhưng cậu vẫn mặc kệ hành động của người yêu, lại lần nữa tin tưởng mở ra cơ thể của mình với đối phương.

Chẳng mấy chốc, trong bồn tắm lại truyền ra tiếng nước “Ào ào”, cùng với tiếng vỗ vào da thịt kèm theo tiếng rêи ɾỉ ái muội.

“Ôi……Bé cưng dâʍ đãиɠ kẹp làm ông xã sướиɠ quá! Sau này không được mặc áo ngoài ở nhà nữa! Em sẽ cởi trần, ông xã khát thì đưa vυ' ra để đút sữa cho ông xã, cứng…… Ôi…… Côи ŧɧịt̠ cứng ngắc thì dạng chân ra cho ông xã đâm vào bướm da^ʍ! Được không? Nói đi! Em có muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© bé nhỏ của ông xã không?!”

“Được…… A a…… Hoan Hoan…… Hoan Hoan muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© nhỏ của ông xã…… Ha a!!!”

“Ngoan nào, hai tay nắm lấy thành bồn tắm, dựng thẳng cặρ √υ' nhỏ lên để ông xã bú nào, ông xã phải tập trung làm bướm da^ʍ nhỏ của em!”

“Ư…… Anh trai ơi nhẹ nhàng chút……Cứ tiếp tục đâm vào tử ©υиɠ …… Ư a…… Sẽ…… Ưm…… Sẽ có con……”

“Mang thai thì sinh, ông xã nuôi được!”

“Không…… Không được…… A…… Hoan Hoan…… Hoan Hoan còn phải đi học hu hu……”

“Đi học thì không thể có thai sao? Yên tâm, ông xã sẽ bắt trường học phải đặc biệt phê chuẩn, đến lúc đó, bé cưng bụng to đi đến trường học, vừa khéo có thể giáo dục thai nhi cho con……”

“Không…… A…… Ông xã …… Ông xã đừng…… Bắt nạt…… Bắt nạt Hoan Hoan hu hu hu …… Nước vào trong …… Vào trong rồi……”

Phòng tắm rộng mở, trong làn sương mịt mù, âm thanh lên án mềm mại nghẹn ngào cùng với tiếng khóc bị người đàn ông đâm vỡ thành từng mảnh nhỏ, sau đó truyền ra khắp toàn bộ chung cư cao tầng trống rỗng.

Cả mặt nước bị đâm vỡ vụn và giọt nước bắn tung tóe, cùng với chai lọ vương vãi khắp mặt đất, cũng đang lên án hành động tàn bạo điên cuồng của người đàn ông!



Ngày hôm sau, Úc Hoan ở nhà “Nghỉ ngơi ” mấy ngày, cuối cùng cũng được phép đến trường.

Nhưng điều khiến các bạn học cạn lời là hai người họ đến trường, thì Ngô Phỉ với Cố Ngạn lại cùng nhau vắng mặt ……

Trong giờ học, Tiền Lương dịch ghế của mình đến bên cạnh Cố Nhiên, nhỏ giọng báo cáo: “Ngày hôm qua Ngô Phỉ đi đến quán bar mà chúng ta hay uống rượu, cuối cùng là Cố Ngạn đến đón cậu ta.”

Say rượu, đêm đến, trốn học, mấy cái cụm từ này liên hệ với nhau, rất dễ dàng khiến người khác tưởng tượng lung tung.

Tiền Lương cảm giác đây là một việc lớn khó lường, nên khẩn trương báo cáo, nhưng Cố Nhiên chỉ sửng sốt lúc đầu, rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

“Từ giờ trở đi những việc như thế này thì không cần báo cáo cho tôi, chúng tôi đã chia tay, Ngô Phỉ muốn ở bên ai cũng đều là việc tự do của cậu ta.”

Tiền Lương líu lưỡi, “Anh…… Anh với Ngô Phỉ, thật sự tan vỡ rồi sao? Không giống như trước kia là hai ngày nữa lại quay lại à? Anh phải cho bọn em một câu trả lời chắc chắn, nếu không thì bọn em không thể xử lí được mối quan hệ với cậu ta đâu.”

Cho tới bây giờ, tuy rằng mọi người trong giới này đều đứng về phía Cố Nhiên, nhưng không ai dám làm gì Ngô Phỉ, bởi vì bọn họ sợ rằng cuối cùng hai người này lại làm hòa với nhau, bọn họ sẽ bị Ngô Phỉ tính sổ.

Nhưng thật ra, những người thực sự chơi thân với Cố Nhiên, không mấy ai thích Ngô Phỉ.

Không phải bởi vì cậu ta thích làm mình làm mẩy với Cố Nhiên, mà bởi vì cậu ta không nên vừa hưởng thụ sự quan tâm che chở của Cố Nhiên, lại vừa có một trái tim thánh mẫu, đi giúp cái tên Cố Ngạn có lợi ích đối lập với Cố Nhiên kia!

Ai cũng trưởng thành trong cái vòng của các gia tộc lớn này, ai cũng không phải là loại ngốc bạch ngọt*, họ thấy không biết bao nhiêu cuộc tranh đấu giữa con trong giá thú và con riêng rồi, kết cục cuối cùng của kẻ bại trận bọn họ cũng biết là nó thê thảm thế nào.

(*): Ngốc bạch ngọt (傻白甜): chỉ những người đơn thuần, ngây thơ không có quá nhiều toan tính.

Trong khi biết rõ mọi chuyện nhưng Ngô Phỉ vẫn tỏ ra ngây thơ lương thiện trước mặt bọn họ mà nói rằng con riêng vô tội, cũng giống như việc bảo tên cướp rất đáng thương trước mặt người bị hại vậy.

Mẹ kiếp, thật kinh tởm!