Tiểu Hoa Yêu Được Thiên Vị

Quyển 2 - Chương 21: Thầy trò play

Editor: Minnnn

Chương 21: Thầy trò play (thước, bắn tinh bên ngoài cơ thể)

Chiều hôm nay, Cố Nhiên cùng cha anh đi tham gia một buổi tiệc thương nghiệp, cho nên mặc tây trang, tóc cũng vuốt ra sau, lộ ra cả khuôn mặt anh tuấn trơn bóng, cả người có vẻ giỏi giang lại thành thục.

Lại kết hợp cái kính Úc Hoan không biết lấy ra từ chỗ nào, Cố Nhiên lúc này thật sự có khí chất của giáo viên.

Học sinh đáng thương lúc này trong tay còn cầm bút máy, nằm ở trên bàn, cố gắng ổn định thân thể bị đâm đến không ngừng lắc lư, thở hồng hộc tính đề toán.

Nhưng cậu là một học sinh ban xã hội, thật sự không am hiểu toán học.

Quả nhiên, cậu lại trả lời sai lần nữa.

Cố Nhiên cười khẽ, tay phải phủ lên tay cầm bút của Úc Hoan, sau đó vừa cầm tay cậu hướng dẫn cách tính, vừa ở bên tai cậu khẽ giảng giải.

Giống như một người thầy làm hết phận sự, vô cùng dịu dàng.

Đương nhiên phải xem nhẹ động tác chợt gia tốc điên cuồng ở hạ thân của hắn, còn có tiếng va chạm "bạch bạch" trong không khí đột nhiên trở nên kịch liệt, tiếng "phụt phụt" thọc vào rút ra dính nhớp, tiếng bàn ghế lay động "cọt kẹt", còn có tiếng la khóc rêи ɾỉ của học sinh đáng thương, không biết là thống khổ hay là vui thích...

"Cố Nhiên...a a a...sâu quá! Đâm đến cùng hu hu hu...a a a! Đừng mà...a..."

Cậu lắc mông khóc lóc xin tha, lại không biết rằng yếu thế trong lúc hoan ái chỉ đổi lấy xâm phạm thô bạo hơn!

"Bé cưng nên gọi anh là gì? Hả? Đi học không nghiêm túc thì thôi, đến xưng hô cũng gọi sai, có phải muốn để thầy dùng thước đánh nát mông của em hay không?"

Giọng của hắn vô cùng ôn nhu, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không phải như vậy.

Hơn nữa hắn vừa nói, một cái tay khác còn thật sự nắm lấy một cây thước, "chát chát chát" đánh ba cái xuống sườn mông của học sinh mình.

Thầy xuống tay cũng không nặng, nhưng da thịt của học sinh giống như quỳnh tương ngọc dịch dưỡng ra, còn mềm mại hơn cả trẻ con, cho nên ba đường thước nháy mắt nổi lên trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn quả thực rất ghê người, giống như phải chịu khổ hình gì vậy!

Đánh xong, hắn còn nghiêm túc tiếp tục giảng bài, hiển nhiên hắn vô cùng chấp nhất, hưởng thụ nhân vật thầy giáo hôm nay của mình.

"Thầy! Thầy ơi! Hu hu hu...Hoan Hoan sai rồi...Hoan Hoan sai rồi...a..."

Học sinh vô cùng ấm ức, thân thể cùng hai chân bị đâm cho đong đưa không ngừng, xuân sắc từ khoé mắt ửng đỏ của cậu phát ra, một đường lan tràn đến khuôn mặt xinh đẹp cùng cổ của cậu.

Mấy ngày nay ngoại trừ không được phép mặc buộc ngực cùng qυầи ɭóŧ, quần áo ngoài của cậu không thiếu một cái, đến tất còn ở trên chân cậu.

Nhưng cúc áo phía trước của cậu lại bị cởi ra hai viên, một đôi vυ' bị xoa đến phấn nộn, tròn trịa vừa lúc kẹt ở cổ áo, hai viên núʍ ѵú run rẩy, còn lóng lánh nước miếng, hiển nhiên không thiếu được đàn ông yêu thương.

Cùng cậu nhìn như hoàn hảo, nhưng còn dâʍ ɭσạи hơn so với ăn mặc cẩn thận, người đàn ông ôm toàn bộ cậu vào trong ngực, ngoại trừ vài sợi tóc theo động tác kịch liệt rơi rụng ở trước trán, cà vạt cũng chưa cởi ra.

Người đàn ông hình như vô cùng thích âm thanh cây thước đánh ở trên da thịt, còn có mỹ nhân sau khi bị đánh biểu hiện ra ngoài vẻ bất kham, cho nên hắn không màng học sinh đáng thương xin tha, lại giơ cao thước lên.

"Chát..."

"A a a! Thầy đừng đánh mà!"

Giọng của Úc Hoan chợt cất cao, bút máy trên tay cũng rớt xuống bàn, bởi vì chỗ bị đánh lần này là cặρ √υ' phía trước nâng quần áo lên cao, vô cùng mẫn cảm của cậu!

"Ha, thân là một học sinh sao có thể đến cái bút cũng nắm không được chứ? Sai lầm nghiêm trọng như thế, em nói xem, thầy nên phạt em thế nào đây, hả?"

Hắn dịu dàng hỏi, nhưng thước trên tay lại không chờ Úc Hoan trả lời đã rơi xuống vυ' bên kia.

"Hức a! Em sai rồi...đau quá...thầy ơi hu hu hu..."

"Chỉ có đau sao? Có sướиɠ không? Vυ' nhỏ bị thầy đánh đến to lên, có phải bé cưng sướиɠ đến trướng sữa không?"

Hai bầu vυ' bị thay phiên đánh, hơn nữa lực đạo còn có xu thế càng ngày càng nặng, nước mắt Úc Hoan chảy càng ngày càng nhanh, chỉ có thể ấm ức cắn chặt đôi môi đỏ thắm, nhẫn nại nức nở.

Tuy rằng cậu cũng không thể không thừa nhận, Cố Nhiên khống chế lực vô cùng tốt, mỗi một lần đau đớn đều có thể mang đến cho cậu kɧoáı ©ảʍ giống như dòng điện, nhưng đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ đồng thời chồng chất ở trên bầu vυ' mẫn cảm, thời gian dài cậu căn bản không chịu nổi!

Cho nên cậu đành phải nhịn đau thừa nhận: "Hoan Hoan...Hoan Hoan thật sự trướng sữa, ưm a...thầy ơi...ha...thầy giúp người ta hút ra đi, được không ạ?"

"Chát..."

Thước lại không hề lưu tình đánh xuống lần nữa.

Người đàn ông cười khẽ ra tiếng, chỉ cho rằng Úc Hoan bị hắn làm cho bắt đầu nói lời dâʍ đãиɠ, cho nên hắn tuy rằng nghe vậy côn ŧᏂịŧ lập tức to hơn một vòng nhưng lại không làm thật.

Nhưng nhìn bầu vυ' sưng đỏ, đáng thương, hắn cuối cùng cũng thu thước lại, lạnh giọng ra lệnh: "Ha? Vυ' của bé cưng lợi hại như thế sao? Vậy dùng hai cái vυ' da^ʍ kẹp bút máy lên, đưa đến trên tay thầy, thầy sẽ giúp bé cưng hút sữa, được không?"

Hắn vừa nói vừa xấu xa bóp eo cậu liên tục cắm rút, làm cho học sinh đáng thương chỉ có thể nghe lệnh làm theo, cậu nâng hai vυ' của mình lên đi kẹp bút máy, hai vυ' bị thao đến lắc lư không ngừng, cuối cùng không cẩn thận bút máy lạnh băng bị núʍ ѵú của cậu đυ.ng tới lăn đi rồi...

Nghe "lạch cạch" một tiếng, Úc Hoan khóc càng bất lực hơn, người đàn ông phía sau cậu lại giương lên một nụ cười xấu xa khi thực hiện được mục đích.

"Bút máy rớt xuống mặt đất rồi, làm thế nào đây bé cưng?"

"Không cần...không cần bút...a a a!"

"Đứa bé hư, học sinh sao có thể không có bút chứ? Ngoan, thầy thả em xuống đất, bé cưng có thể với tới được."

Hắn nói xong nâng hai cái đùi của Úc Hoan lên, thân dưới của hai người vẫn dính chặt lấy nhau, bỗng nhiên đứng lên.

Trọng lượng đột nhiên tăng thêm, hơn nữa theo quán tính, nghiệt căn đang hưởng thụ da^ʍ huyệt cực phẩm đột nhiên đi vào một độ sâu không thể tưởng tượng!

Qυყ đầυ to lớn kẹt ở miệng tử ©υиɠ chặt chẽ, lực hút làm cho người đàn ông sướиɠ đến cột sống tê dại, cơ bắp căng chặt, nâng người tận hết sức lực điên cuồng cắm mấy chục cái, nhiều lần đều thẳng đến vách tường cuối của tử ©υиɠ, cắm tràn đầy tử ©υиɠ nhỏ, làm cho tử ©υиɠ chỉ có thể không ngừng chảy nước miếng.

Đến khi cắm đủ rồi hắn mới thả người xuống sàn nhà, thúc giục nói: "Bé cưng mau nhặt lấy...ha ô...nếu không nghe lời, thầy lại phải dùng thước trừng phạt bức nhỏ em dùng để hối lộ thầy!"

Học sinh đáng thương quỳ bò trên mặt đất, bị tốc độ thao làm giống như đóng cọc ở phía sau làm cho eo cũng không thẳng được, cậu chỉ có thể duy trì tư thế xấu hổ nhếch mông cao lên, theo lực đạo thao huyệt của người đàn ông dùng cặρ √υ' sưng đỏ hướng về phía trước kẹp bút máy màu đen.

Bút máy kim loại, thân bút lạnh băng, núʍ ѵú vừa tiếp xúc đến, Úc Hoan đã bị lạnh đến run một cái, theo bản năng xoắn chặt huyệt mềm ướt đẫm.

Người đàn ông bị động tác này kí©ɧ ŧɧí©ɧ nháy mắt nhanh hơn, thế là bút máy vừa cố gắng kẹp lên lại rớt xuống, rớt lên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý làm Úc Hoan tuyệt vọng.

Thầy Cố tây trang giày da, cà vạt chỉnh tề, sợi tóc rơi rụng xuống gọng kính kim loại, thấu kính loé lên hàn quang lạnh băng, khoé môi treo lên nụ cười tà xấu xa, thật sự cực kỳ giống mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại!

Đáng tiếc học sinh bị làm đến cao trào thay nhau dâng lên nhìn không thấy.

Cậu chỉ có thể bị đại dươиɠ ѵậŧ của đàn ông thao, lại lần nữa nâng vυ' của mình lên làm thử, nhưng có người đàn ông quấy rối, kết quả đương nhiên sẽ không như ý.

Mà mỗi một lần cậu thất bại, người đàn ông đều sẽ vừa tát cái mông vểnh của cậu vừa chọc vào huyệt da^ʍ ở khe mông, đồng thời tăng nhanh tốc độ, còn gọi đó là trừng phạt.

Đến cuối cùng, học sinh đáng thương đã không thể duy trì thần trí tỉnh táo dưới công kích điên cuồng của thầy giáo.

Cậu mềm mại quỳ rạp trên mặt đất, giống một món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© bị làm hỏng rồi, côn ŧᏂịŧ nhỏ rũ xuống cọ trên sàn nhà, hai cái huyệt trước sau rơi vào cao trào cực hạn không ngừng phun nước, trong miệng cũng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ không hề có ý nghĩa, đến một câu xin tha hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Thân thể ửng đỏ của cậu theo lực đạo va chạm phía sau không ngừng lắc lư, lúc này bút máy vừa vặn bị đè ở dưới cặρ √υ' no đủ của cậu, không ngừng lăn lộn, biến thành công cụ mát xa vυ'.

"Thầy ơi...hu...từ bỏ...ha a..." Cậu hữu khí vô lực bò về phía trước, muốn thoát khỏi địa ngục cao trào đáng sợ này.

Nhưng mỗi lần cậu cho rằng mình đã sắp thực hiện được, eo cậu lại bị mạnh mẽ kéo về, đại dươиɠ ѵậŧ vốn dĩ chỉ còn một cái qυყ đầυ cắm ở huyệt da^ʍ nháy mắt vọt về đằng trước, xuyên qua mỗi một tấc thịt trong tao bức, đâm thẳng đến sâu trong tử ©υиɠ ấm áp!

Vài lần qua đi, Úc Hoan liên tục triều phun đến sức lực quỳ cũng không có.

Thấy thế, người đàn ông sắp lêи đỉиɦ nhẹ nhàng buông tay, tuỳ ý người kia mềm mại ngã xuống mặt đất.

Hắn quỳ trên đất, thở hổn hển nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, nhìn trên người học sinh cưng của mình loang lổ dấu vết, nhanh chóng tuốt, sau mấy chục cái, gân xanh trên cổ hắn bỗng nhiên bùng nổ!

Theo một tiếng gầm trầm thấp, liên tiếp vài dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa nóng bỏng lấy lực đạo cực kỳ mạnh mẽ bắn tới trên sống lưng như ngọc của Úc Hoan.

Úc Hoan mẫn cảm rêи ɾỉ ra tiếng, cái lưng cũng bị nóng đến hơi run vài cái.

Hương vị da^ʍ mĩ nhanh chóng tràn ngập phòng sách, giống như biểu thị một hồi tình sự kịch liệt đã hạ màn, Úc Hoan hưởng thụ dư vị sau cao trào, hơi thở hổn hển, ngoan ngoãn chờ người đến ôm mình đi tắm rửa.

Nhưng cậu chờ được không phải ôm ấp ấm áp, cánh tay hữu lực, mà là chất lỏng càng nhiều, càng mạnh mẽ, càng nóng rực rơi xuống lưng cậu!

Vị tanh tưởi nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, Úc Hoan bây giờ mới nhận ra ngươi đàn ông đáng giận này vậy mà bắn nướ© ŧıểυ lên người mình!

Cậu bỗng nhiên mở to đôi mắt, lại chỉ có thể phát ra một tiếng kêu sợ hãi, bởi vì cậu đến sức lực xoay người cũng không có, càng đừng nói đến là tiến hành phản kháng.

Người đàn ông ở trên người người yêu bắn sung sướиɠ, cũng sung sướиɠ tiểu ra ngửa đầu, nhịn không được phát ra tiếng thở thoả mãn.

Sau khi sướиɠ xong, hắn đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống thưởng thức cảnh đẹp mình tạo ra một hồi lâu, không muốn dời mắt.

Cuối cùng hắn thậm chí còn muốn đi lấy camera chuyên nghiệp trong tủ, ghi lại cảnh tượng này, nhưng Úc Hoan hình như dự cảm được điều gì không ổn, giãy giụa muốn đứng dậy, hắn mới đành phải từ bỏ ý nghĩ của mình, tiến lên bế người lên.