Editor: Minnnn
Chương 16: Mỹ thiếu niên trong phòng gương (phá thân play, xiềng xích trói buộc tứ chi, liếʍ X.)
Cố nhiên bình ổn hô hấp, bước từng bước một về phía giường lớn.
Mỗi khi hắn đến gần một bước, sắc đẹp đánh sâu vào lý trí hắn liền mạnh hơn một phần. Mùi hương trong không khí cũng càng nồng đậm hơn.
Đến khi hai người gần trong gang tấc, hắn từ trên cao nhìn xuống thiếu niên trên ga giường trắng tinh, quần áo rối loạn, mồ hôi thơm ngọt.
"Thịch -- thịch -- thịch --"
Trái tim hắn chưa bao giờ dùng sức đập như thế, dùng sức đến mức khiến người ta hoài nghi nó có phải muốn phá tan trói buộc ở l*иg ngực hay không, nhảy ra xem người làm cho nó nhảy mạnh như thế này đến tột cùng là bộ dạng gì.
Úc Hoan như có cảm giác mở to mắt, sau đó nước mắt làm đôi mắt trong veo của cậu trở nên mê mang.
"Cố Nhiên..." Đã nhịn rất lâu, cậu gấp không chờ nổi nhào vào trong lòng người tới: "Cậu tới cứu tôi, tôi đợi cậu rất lâu, tôi rất sợ hu hu hu..."
Cố Nhiên ôm lấy cậu, làm cậu dính sát vào trong l*иg ngực đang đánh trống reo hò của mình, hận không thể khảm người vào trong thân thể mình: "Là tôi sai, tôi nên nhanh hơn chút nữa."
"Không sao, cậu đến rồi thì tốt, tới thì tốt..." Cậu nỉ non, ở tròng lòng Cố Nhiên bất an mấp máy môi: "Thật khó chịu, Cố Nhiên, giúp tôi với...ưʍ..."
"Cục cưng, trước đó em không gọi anh như thế." Hắn vuốt ve, thiếu niên bị xuân dược thiêu đến cánh môi đỏ như máu tươi.
"Anh à...ưʍ...anh giúp em đi...hu, anh nói muốn giúp người ta xoa vυ' nhỏ mà..."
Người bị du͙© vọиɠ làm cho đầu óc mơ hồ khóc đến hai mắt đẫm lệ mông lung, cuối cùng cậu dứt khoát kéo lấy tay hắn đặt lên ngực mình, muốn mượn nhiệt độ từ cơ thể xa lạ thu được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Cố Nhiên theo bản năng nắm một chút, sau đó hắn đã bị xúc cảm mềm mại tràn đầy lòng bàn tay làm cho kinh sợ!
Hắn lập tức đẩy ngã cậu lên giường, đôi tay bắt lấy cổ áo của Úc Hoan đột nhiên xé một cái.
Cúc áo sơ mi văng khắp nơi, hiện ra ở trước mắt Cố Nhiên, không phải nhũ viên mềm mại nằm trong dự đoán của hắn, mà là một tầng vốn không nên xuất hiện ở trên người con trai...bọc ngực.
Hắn hơi mông lung, tay kéo bọc ngực xuống cũng trở nên chậm chạp.
Nhưng lúc một cặρ √υ' trắng nõn, đáng yêu nhảy ra khỏi trói buộc, nhảy vào tầm nhìn của hắn, hắn lập tức khôi phục thần trí.
"Anh..." Hai chân Úc Hoan giao nhau, cọ xát nhau, cảm nhận được trước ngực lạnh lẽo, cậu bất an giơ hai tay lên che lại.
Nhưng không như mong muốn, hai tay cậu quá nhỏ, hai vυ' lại quá đầy đặn, cuối cùng không những không thể thành công che khuất cảnh xuân trước ngực, ngược lại còn "trong lúc vô tình" đè ép cặρ √υ' càng cao ngất, càng thêm đáng thương.
Cố Nhiên thở gấp một hơi, duỗi tay túm chặt quần thể thao rộng thùng thình của Úc Hoan, sau đó cùng với qυầи ɭóŧ thô bạo kéo xuống.
"A--"
Úc Hoan sợ hãi kêu một tiếng, "sợ hãi" đến mức vội vàng khép hai chân lại, muốn giấu đi khí quan không thuộc về nam giới ở giữa hai chân.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
"Đó là...cái gì?" Hô hấp của Cố Nhiên hỗn loạn, nắm lấy hai chân trần trụi của thiếu niên muốn mở ra tìm tòi đến cùng.
Nhưng phản ứng của Úc Hoan lại kịch liệt ngoài dự đoán: "Không! Đừng nhìn! Cầu xin anh...hu...đừng nhìn, anh à...Hoan Hoan là quái vật hu hu hu..."
Thiêu niên cuộn tròn thân thể ở trên ga giường thuần trắng, tiếng nức nở hoảng sợ kia lập tức khiến cho người đàn ông đang khϊếp sợ hoàn hồn.
Nhìn người trước mặt ở trong dục hoả cố gắng duy trì tỉnh táo, cả người đều tràn ngập sợ hãi cùng kháng cự, Cố Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình bị một đôi bàn tay to hung hăng nắm chặt, một trận đau đớn.
Hắn bỗng dưng nhớ tới hành vi Úc Hoan lo lắng che giấu diện mạo xinh đẹp kinh người của mình, nhớ tới Úc Hoan nói cha mẹ vứt bỏ cậu bởi vì cậu là quái vật.
Khi đó hắn nghe không hiểu, chỉ tưởng là lời nói hả giận lúc đó, lại không biết dưới giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của thiếu niên lại che giấu vết thương ghê người như vậy!
Hắn đau lòng ôm lấy cậu liên tục hôn môi, dùng đôi môi nóng rực cho đối phương cảm giác an toàn: "Không phải quái vật! Hoan Hoan không phải quái vật, Hoan Hoan là cục cưng của anh."
"Hu...nhưng, nhưng nơi đó rất kỳ lạ...thật khó chịu a..."
Úc Hoan ôm lấy hắn, hai chân cũng bất giác tách ra, "không hề kết cấu" mà loạn cọ ở trên người Cố Nhiên.
Người đàn ông bị cọ ra lửa dục, không thể nhịn được nữa, cởi bỏ thắt lưng, phóng ra du͙© vọиɠ của mình, nắm lấy tay Úc Hoan lập tức bao phủ lên, sau đó một tay của hắn gấp không chờ nổi xoa lên cặρ √υ' trắng nõn của thiếu niên, một tay nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình ra.
Thế là rất nhanh, trên gương chiếu rọi hai thân thể trẻ tuổi đều tương đối loả lồ.
Cậu con trai cao lớn vội vàng chui đầu vào giữa cổ thiếu niên mυ'ŧ hôn, ái muội nỉ non.
"Cục cưng đây là phát da^ʍ, muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh, ngoan ngoãn sờ giúp anh, chờ anh giúp em thông nộn bức nhỏ một lát rồi sẽ cắm côn ŧᏂịŧ lớn vào ngăn ngứa cho cục cưng, a...tay nhỏ mềm quá, vυ' nhỏ cũng rất mềm...hô..."
"Anh à...ngứa quá, a...ngón tay của anh vào rồi! Thật kỳ là...ha..."
Thân thể của Úc Hoan vốn dâʍ đãиɠ, hơn nữa dưới tác dụng của xuân dược, nếu không phải còn miễn cưỡng nhớ rõ thiết lập của mình, cậu đã sớm hoá thành một con da^ʍ thú cơ khát cầu thao rồi.
Cố Nhiên không ngờ rằng nữ huyệt của Úc Hoan sẽ ướt như thế!
Cái miệng nhỏ kia rất chặt, cánh hoa mang theo sương sớm bên ngoài cũng ngượng ngùng khép kín, không muốn bị vị khách lỗ mãng xâm phạm.
Hắn rất vất vả mới tìm đúng nơi, một ngón tay vừa đi vào một đốt đã bị tầng tầng lớp lớ mị thịt bên trong vây lại chặn đường, một bước khó đi.
Trong lòng hắn nhộn nhạo một trận, vừa muốn dùng sức chọc vào trong, người dưới thân liền run rẩy hét lên một tiếng, cùng lúc đó, một dòng da^ʍ thuỷ bỗng nhiên phun ở trên nửa cây ngón tay kia của hắn.
Úc Hoan mất khống chế giãy giụa, huyệt da^ʍ cũng dùng sức mấp máy, chỉ không biết là muốn đuổi ngón tay mang theo thô kén kia ra hay là muốn hút nó vào càng sâu.
Cảm nhận được sâu trong huyệt mềm truyền đến lực hút rất lớn, còn có đầu ngón tay sờ đến một tầng màng hơi mỏng, thần trí dần dần bị dâʍ ɖu͙© xâm nhập, người đàn ông đỏ mắt, dùng sức xoa nhẹ cặρ √υ' tròn trịa của thiếu niên, sau đó đứng thẳng dậy, kéo xiềng xích kim loại ở đầu giường qua, tách đôi tay của thiếu niên ra, lần lượt khoá ở hai bên đầu của cậu.
Hai cái đùi của thiếu niên cũng bị kéo ra đến mức lớn nhất, mắt cá chân bị xiềng xích màu đen trói chặt.
Lúc này trong gương, thiếu niên da thịt trắng như tuyết, kiều mị như yêu cả người bày thành hình chữ đại, bị bắt lộ ra thân thể về hướng cậu con trai dáng người cường tráng, cơ bắp căng chặt.
Cảm giác bị ngoại lực trói buộc không thể tránh thoát, bị bắt mở ra thân thể của mình làm cho Úc Hoan nhịn không được sợ hãi.
"Cố Nhiên...ưʍ...đừng như vậy, em sợ..."
Nhưng người đàn ông vừa rồi còn rất đau lòng cho cậu giờ phút này lại trầm mê thăm dò thân thể cậu, căn bản không rảnh để ý tới lời cầu xin của cậu.
Cố Nhiên dùng tay nhẹ nhàng lột ra hai cánh hoa bị da^ʍ thuỷ thấm vào ở hạ thân Úc Hoan, cái miệng nhỏ dưới cánh hoa ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn không ngừng khép mở, giống như là phát ra lời mời gọi với hắn.
Cố Nhiên nuốt nước miếng, thất thần thưởng thức một hồi lâu mới kịch liệt thở hổn hển, sau đó đột nhiên cúi đầu, giống như quỷ chết đói vươn đầu lưỡi dùng sức liếʍ lên miệng huyệt da^ʍ mảnh mai.
Đầu lưỡi thô ráp của người đàn ông giống như linh xà, nặng nề lướt qua cánh hoa, không chỉ có liếʍ láp, viên trân châu nhỏ dưới cánh hoa hình như được người đàn ông vô cùng ưu ái, bị hắn dùng môi ngậm ở trong miệng đùa bỡn, liếʍ mυ'ŧ.
"A a a a--" Úc Hoan thét chói tai, căng thẳng cả người giống như một dây cung, đôi tay cũng nắm chặt lấy cái gối trong tay.
Mật huyệt bị chà đạp lại triều phun lần nữa, lần này phun thẳng vào trong miệng Cố Nhiên, có vài giọt bắn tung toé lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Úc Hoan xấu hổ muốn chết muốn dịch cái mông lên trên, lại bị người đàn ông giữ chặt lấy.
"Hô... Da^ʍ thuỷ của cục cưng ngọt quá!"
Hắn liếʍ gần hết da^ʍ thuỷ dính trên cánh hoa, lại dùng sức hút vài cái, đến khi da^ʍ thuỷ chảy bên trong hoa huyệt cũng bị hắn ăn sạch sẽ hắn mới thoáng thoả mãn.
Nhưng hắn vẫn không rời đi được bảo địa kia, hắn dùng cái mũi cao thẳng của mình cọ xát qua lại giữa hai cánh môi, thậm chí cắm chóp mũi vào hoa huyệt, ở khoảng cách gần nhất ngửi hương vị dâʍ đãиɠ lại thơm ngọt, giống như muốn hít hương vị kia vào trong lòng mình, dùng linh hồn ghi khắc.
Đến khi không khí trong phổi hắn bị dùng hết, hắn mới rút cái mũi của mình ra, sau đó cắm đầu lưỡi vào huyệt da^ʍ chặt chẽ kia, bắt chước động tác tính giao, điên cuồng đâm thọc thịt non bên trong, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi trêu chọc màng xử nữ của Úc Hoan.
"A a a! Không được! Cố Nhiên...không thể...không thể liếʍ bên trong...ưʍ...muốn ra! Lại muốn ra, a a..."
Rất nhanh da^ʍ thuỷ lại phun tung toé, lại bị người đàn ông cơ khát nuốt vào trong bụng, hương vị da^ʍ mĩ tản ra trong phòng, xích kim loại bị Úc Hoan giãy giụa đến phát ra tiếng "leng keng".
Úc Hoan lo lắng câu dẫn hắn, lại không ngờ rằng tiếp theo bại lui lại là mình...
Cậu mở to hai mắt xụi lơ ở trên giường, rồi lại bị hình ảnh hai người giao triền dâʍ ɭσạи trong mặt gương trên trần nhà kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến trong cơ thể ngứa lên lần nữa.
Còn có c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ vẫn luôn không được thoả mãn...
Cố Nhiên thở gấp rút ra cái lưỡi bị kẹp chặt của mình, thuận thế đi xuống, bắt đầu liếʍ lên c̠úc̠ Ꮒσα cũng phân bố mật dịch ra ngoài.
"Cục cưng dâʍ đãиɠ...c̠úc̠ Ꮒσα vậy mà cũng chảy nước! Sớm biết em da^ʍ như thế thì ngày đầu tiên quen biết em ông đây đã ấn em ở trên giường thao rồi!"
"A...muốn...muốn anh thao em, anh đừng liếʍ nữa, nhanh lên...ha...mau tiến vào thao người ta đi...ưm a..."
Cố Nhiên dùng sức lột ra mông thịt của cậu, dùng đầu lưỡi oán hận ra sức đâm vài cái vào sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, lúc này mới động thân, nắm lấy côn ŧᏂịŧ cứng đến sắp nổ mạnh của mình, đột nhiên thao vào huyệt da^ʍ cơ khát phía trước!
"A a a!"
"Ha..."
Hai người bất chợt hợp thể, cảm giác thân thể nháy mắt bị điện giật làm hai người cầm lòng không đậu đồng thời căng thẳng người, rêи ɾỉ ra tiếng.
Bởi vì là lần đầu, trong lúc sảng khoái, Úc Hoan vẫn không thể tránh né mà thừa nhận đau đớn khi phá thân.
"Nhẹ...nhẹ chút...a..."
"Cục cưng, thả lỏng một chút...đừng kẹp...ha...trời ạ! Ông xã đâm tới màиɠ ŧяiиɧ của cục cưng rồi!"
Cảm nhận được một tầng lá mỏng ngăn ở phía trước qυყ đầυ, một dòng máu nóng lập tức chảy ngược lên đại não của Cố Nhiên.
Hắn vốn dĩ còn muốn cho Úc Hoan một lần đầu nhẹ nhàng lại tốt đẹp, đột nhiên nắm chặt vòng eo của thiếu niên, một cái đâm tàn nhẫn, cắm nguyên cây côn ŧᏂịŧ thô to đến tận rễ của mình vào trong huyệt da^ʍ mềm mại!
"A a a..." Đau đớn kịch liệt cùng kɧoáı ©ảʍ khiến Úc Hoan đột nhiên mở to mắt, ngẩng đầu.
Cùng lúc đó, xiềng xích đột nhiên căng ra, lại lần nữa kéo thẳng tay chân vì mất khống chế mà giãy giụa của Úc Hoan!
Sau khi cắm vào, kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh nháy mắt thổi quét cảm quan toàn thân của Cố Nhiên.
Hắn thở hổn hển giống như dã thú, không cho thư thú dưới thân một chút thời gian thích ứng nào, mới vừa cắm vào hắn đã truy đuổi theo cảm quan, bắt đầu nhanh chóng cắm rút.
Tiếng va chạm "bạch bạch bạch bạch", còn có tiếng xiềng xích kim loại va vào nhau lúc giãy giụa, kịch liệt vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.
Sau đau đớn kịch liệt là kɧoáı ©ảʍ thâm nhập cốt tuỷ.
Úc Hoan chịu không nổi ngửa cái cổ thon dài lên, khóc lóc cầu xin: "Không! Đừng...đừng nhanh như thế...a a! Thả em ra, thả Hoan Hoan ra được không...ha a...anh à..."
Cậu khóc thật sự đáng thương, nhưng người đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ căn bản không nghe được âm thanh bên ngoài.
Cố Nhiên ngậm lấy một viên núʍ ѵú phấn nộn, dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ qua lại, giống như đang ăn mỹ vị tuyệt thế gì đó, động tác dưới thân vẫn mạnh mẽ như hổ, nhiều lần va chạm đều đem tinh hoàn nặng nệ đυ.ng phải miệng huyệt, cánh hoa ướŧ áŧ mềm mại rất nhanh đã bị tàn phá thành hoa nát liễu tàn.
"Vυ' da^ʍ vì sao không có sữa? Có phải bị cục cưng giấu đi rồi không, hả? Huyệt bị ông xã đâm đến sắp nát rồi còn dám giấu sữa đi, có phải muốn bị ông xã thao phế hay không? Hô...đây là...đây là tử ©υиɠ của cục cưng sao? Ha...ngoan nào, mau mở tử ©υиɠ nhỏ ra! Để ông xã thao vào, để ông xã bắn tinh ở bên tróng! A bé da^ʍ..."
"A a a...đừng...đừng thao chỗ đó...a hu...ông xã, Hoan Hoan chịu không nổi, ưm ha a a..."
"Hô...thao!"
Trong nháy mắt tử ©υиɠ bị thao mở, Úc Hoan liền run rẩy tiết ra, dưới cao trào, tử ©υиɠ dùng sức co rút lại, hoa huyệt cũng điên cuồng co rút.
Qυყ đầυ to lớn của Cố Nhiên bị tử ©υиɠ vây lấy dùng sức hút, thân gậy co giật, hắn kêu rên một tiếng liền bắn hết sơ tinh đặc sệt vào trong tử ©υиɠ ấm áp.