Tiểu Hoa Yêu Được Thiên Vị

Quyển 1 - Chương 1: Giới giải trí

Thế giới 1: Giới giải trí

Editor: Minnnn

Chương 1: Ông xã tìm thuốc kích sữa cho em được không?

Trong căn phòng xa hoa của khách sạn 5 sao, ánh đèn mờ nhạt kiều diễm mà mờ mịt.

Những hạt mưa lạnh băng "lộp bộp" rơi xuống cửa sổ, nhưng không thể nào dập tắt nhiệt tình liều chết triền miên trong phòng.

"Ưʍ...nhẹ chút...sắp hỏng rồi, a anh Cố đừng...a!"

"Em gọi tôi là gì?"

Trên ga giường màu đen, cậu con trai mỹ mạo như sứ trắng dễ vỡ, lại kiều diễm như hoa hồng, vốn dĩ đã bị bắt nạt đến nước mắt tràn trề, khó khăn thừa nhận, không ngờ, người đàn ông cường tráng đang đè lên bắt nạt cậu không thương tiếc chút nào, một việc không vui chính là liên tiếp mấy cái đâm sâu bằng tất cả sức lực.

Úc Hoan ước chừng đã bị tàn phá mấy tiếng đồng hồ, sao còn chịu được đối đãi thô bạo như vậy.

Cậu hô hấp dồn dập, da đầu tê dại, đến lời xin tha cũng không có sức nói ra, chỉ có thể rêи ɾỉ, ngửa cái cổ dài lên, giống như con thuyền cô đơn phiêu bạt trong sóng lớn, dùng cánh tay ôm chặt lấy bả vai của người đàn ông, móng tay cũng mất khống chế cào xuống mấy vết đỏ mập mờ trên lưng của đối phương.

Người đàn ông bị đau đớn kích buộc chặt lấy cánh tay, chặt chẽ giam cầm người ở dưới thân mình, sau đó há miệng cắn lên cổ Úc Hoan, dưới thân cũng càng hung ác mà va chạm vào nơi mất hồn.

"Đau...ưʍ...đừng cắn, ngày mai em...a...còn phải đóng phim..."

Vị trí động mạch cổ bị người lấy răng nanh uy hϊếp, tín hiệu nguy hiểm khiến cậu run rẩy theo bản năng, tiểu huyệt đang bị thô lỗ xâm phạm cũng mạnh mẽ co rút lại một chút.

"Ô...đáng chết!" Người đàn ông cắm rất sướиɠ, dươиɠ ѵậŧ bị hung hăng kẹp một cái, suýt chút nữa bắn ra: "Mẹ nó! Ô...Cái huyệt da^ʍ này làm hai năm rồi vẫn chặt như vậy, biết kẹp như vậy...dứt khoát làm chết em có được không? Hả? Làm bé da^ʍ thành bao dươиɠ ѵậŧ của ông đây!"

"Không...a... không thể... không thể chết được..."

Úc Hoan sướиɠ đến đầu óc hỗn loạn, không rõ vì sao Cố Kiêu lại tức giận, chỉ có thể ôm lấy đầu của người đàn ông, chen mười ngón tay vào trong tóc đen vừa thô vừa cứng của đối phương, dịu dàng trấn an.

Vừa trấn an, cậu còn vừa nghiêng đầu dùng môi đỏ giống như cánh hoa đi tìm miệng của người đàn ông, hy vọng có thể dỗ được đối phương buông lỏng miệng.

Người đàn ông quả nhiên cũng rất thích cậu như vậy, quyết đoán vứt bỏ chỗ da ở cổ, ngậm lấy môi đỏ mê người, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, đến sâu trong chỗ yết hầu mềm mại kia.

Nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ép hỏi: "Cục cưng, em nên gọi tôi là gì? Hả?"

Anh vừa hỏi, vừa dùng dươиɠ ѵậŧ thô như cánh tay trẻ con của mình mạnh mẽ dùng sức đâm vào miệng tử ©υиɠ ẩn giấu ở sâu trong tiểu huyệt, một bàn tay cũng giống như xoa cục bột mà lăng ngược cặρ √υ' mềm mại của mỹ nhân thành các loại hình dạng.

"A...ông xã..."

Giọng nói hàm hồ lại trầm thấp truyền ra từ kẽ răng, âm sắc gợi cảm kia hợp lại với kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trực tiếp dẫn ra từng dòng điện trong đầu Úc Hoan, dòng điện kia chạy thẳng xuống, xuyên qua sống lưng, đến chỗ mẫn cảm bị công kích.

Thanh niên nhỏ yếu không thể thừa nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt như vậy, bám chặt lấy người đàn ông cường tráng, mất khống chế mà thét chói tai lêи đỉиɦ.

Một dòng nước ướt nóng dũng mãnh phun lên qυყ đầυ, giống như là khen ngợi, khiến gậy thịt nháy mắt bành trướng.

Mắt người đàn ông tối sầm lại, thở dốc một tiếng, khiêng cặp đùi thon dài trắng như tuyết kia lên, bắt đầu điên cuồng lao tới giống như đóng cọc.

"Cục cưng dâʍ đãиɠ, ông xã sắp bắn...có muốn bắn vào tử ©υиɠ của em không? Hay là bắn trong c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ?..Hả?"

"Đều...đều được...ha a!"

Vị trí kết hợp của hai người không ngừng va chạm, tiếng "bạch bạch bạch" quanh quẩn trong phòng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng bắn vào vài lần trước hoà lẫn với nước da^ʍ trong suốt, không ngừng bị mang ra từ huyệt mềm, làm cho một mảng lớn ga giường dưới thân bọn họ đều nhuộm thành màu đen càng thẫm hơn.

Không biết khi nào, trong không khí đã tràn đầy hơi thở hoan ái da^ʍ mỹ, cùng với hương hợp hoan mị hoặc mãnh liệt.

Ngọc trụ nhỏ phía trước vừa mới phóng thích, huyệt mềm đã nghênh đón thao làm càng hung ác hơn, từng đợt cao trào nối tiếp nhau, càng ngày càng cao, tử ©υиɠ nhỏ yếu ớt sớm đã bị tấn công, ngoan ngoãn mở cửa cho kẻ xâm lược.

Không chỉ là tử ©υиɠ nhỏ, lúc này cả người Úc Hoan đều bị làm ra dáng vẻ si mê chảy nước.

Ở trong tầm mắt của Cố Kiêu, mỹ nhân mảnh mai trong lòng hai mắt đẫm lệ mông lung, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, nước miếng thơm ngọt tùy ý chảy ra từ khoé miệng, lại bị anh tham lam liếʍ đi.

Ở trong lực va chạm thật lớn, đôi tay nhỏ nhắn từ trên vai anh rơi xuống, chỉ có thể vô lực để ở hai bên sườn, một chân không được anh giữ lấy cũng từ vai của mình trượt xuống, chỉ có thể thuận theo sức lực của anh chuyển động trước sau.

Bé dâʍ đãиɠ anh yêu thương, toàn thân đều bị anh đùa bỡn thành một con búp bê vải rách nát đáng thương, chỉ có đôi mắt kia, vẫn luôn trong sáng như trẻ con, rồi lại vì tìиɧ ɖu͙© anh mang đến mà nổi lên màn sương, giống như khóc, ẩn chứa tìиɧ ɖu͙©.

Cố Kiêu thích nhất chính là bộ dạng này của cậu, lãng tử dù có kinh nghiệm tình trường cũng hận không thể đeo nhẫn kết hôn lên ngón áp út của đối phương.

Nhưng đáng tiếc, mỹ nhân tuyệt sắc nằm ở trên giường mình phục vụ như một con thú cái lại không hiếm lạ với cái nhẫn của anh.

Cho dù cậu chỉ 28 tuổi, đã có tên trước vị trí thứ 10 trên bảng xếp hạng của Forbes.

Nghĩ đến đây, trong lòng người đàn ông không khỏi phẫn hận.

Anh đứng dậy, cánh tay dài ôm lấy, lập tức ôm mỹ nhân mềm mại lên trên người mình.

"A...!"

Tư thế cơ thể đột nhiên biến hoá, khiến cả cây côn ŧᏂịŧ thô dài hoàn toàn đi vào, Úc Hoan cũng sợ tới mức theo bản năng ôm lấy người đàn ông.

Nhưng còn chưa đợi Úc Hoan thích ứng, đôi bàn tay to kia đã bóp eo nhỏ của cậu, ôm lấy thân thể cậu, bắt đầu nhanh chóng lên xuống vuốt ve cự căn kia.

Sức nặng của thân thể Úc Hoan và sức lực thật lớn của Cố Kiêu, khiến cho mỗi một lần thọc vào rút ra đều gần như là cả cây tiến vào, cả cây rút ra.

Trên cái cán dữ tợn, từng sợi gân xanh nhiều lần cọ qua thịt huyệt mềm mại, làm huyệt thịt mềm mại đều thành màu đỏ tươi, nước da^ʍ cũng bị đánh thành bọt.

Ăn cây cự long này hai năm, Úc Hoan bị tra tấn đến gần như có thể miêu tả ra hình tượng xấu xí mà đáng sợ của nó trong đầu.

Cậu ôm người đàn ông, dựng thẳng vυ' nhỏ của mình, lấy lòng đút đầṳ ѵú vào trong miệng anh, khóc thút thít xin tha:

"Ô...ông xã...anh trai tốt...dươиɠ ѵậŧ quá lớn, huyệt da^ʍ sắp bị thao hỏng rồi...a! Tha cho Hoan Nhi đi...ô a..."

Cậu vừa xin tha, vừa ở trong lòng hối hận vô số lần, lúc đầu vì sao mình lại muốn có vay có trả, muốn phá nguyên tắc, hưởng thụ tinh khí của đối phương, muốn lợi dụng thiên phú song tu đặc biệt của tộc Hợp Hoan bồi thường một ít lợi ích cho đối phương.

Kết quả chính là nghiệt căn kia hiện tại càng tu càng thô dài, thân thể cùng năng lực của người này càng tu càng lớn mạnh.

Trước kia là một đêm bốn, năm lần, hiện tại thì hay rồi, làm cậu một ngày một đêm, người này cũng không có chút mệt mỏi nào.

Hiện tại thân thể của cậu là người phàm, cho dù có được thiên phú của chủng tộc Hợp Hoan, cũng làm sao mà thừa nhận được?

Nói đến nói đi, đều do cậu xem thường trình độ lớn mạnh của con cưng của thế giới này.

Bảo sao các tiền bối đều tốt bụng mà khuyên cậu, nói rằng cho dù con cưng của thế giới mỹ vị, mê người, cũng không thể dính vào.

Cậu vốn dĩ không hiểu vì sao, hiện tại đã hiểu, nhưng căn bản không còn kịp rồi, muốn chạy cũng chạy không thoát...

"Thao hỏng?" Người đàn ông thấp giọng cười khẽ: "Còn sớm mà, ô...ngoan nào, thả lỏng...ba ngày không gặp, để ông xã cắm em nhiều thêm một chút, hưởng thụ nhiều thêm một chút."

"Ô...anh khốn nạn!" Người không có sức phản kháng mang theo tiếng khóc nức nở chửi người kia, lại càng giống làm nũng hơn, rước lấy một chuỗi nụ hôn nồng nhiệt mang theo nồng đậm yêu chiều cùng tìиɧ ɖu͙©.

Những cái hôn đó rơi xuống trên mặt cậu, trên mũi, lông mày, rơi xuống trên mỗi một tấc da thịt, tình yêu nồng đậm thẳng tới đáy lòng, hun đến lòng người tê dại, thân thể ngứa ngáy.

Huyệt da^ʍ dẫn đầu phản bội ý thức hỗn độn của chủ nhân, thịt non mềm mại bên trong dán lên côn ŧᏂịŧ dữ tợn, dùng sức cả người mát xa, liếʍ mυ'ŧ mỗi một dây thần kinh trên bề mặt, phục vụ anh đến hai mắt màu đỏ tươi, thần trí mất khống chế.

Mùi hương dày đặc, lý trí biến mất.

Người đàn ông bị kɧoáı ©ảʍ cực hạn làm cho hoá thân thành thú, vô cùng thuận theo thiên tính mà ném người lên trên giường, sau đó bày đối phương thành tư thế cɧó ©áϊ thừa hoan, đè lên trên, "phụt" một tiếng, lại một lần nữa tiến quân thần tốc.

Trong lúc mơ màng, Úc Hoan cảm thấy mình bị ném trong sóng biển cả đêm, trôi nổi dập dềnh.

Cậu không nhớ rõ mình ngất xỉu bao nhiêu lần, dù sao mỗi lần cậu tỉnh, đều là tỉnh lại trong kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, mỗi một cái lỗ nhỏ của cậu, đều chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bụng cũng bị bắn căng lên, khoé miệng cũng vương bạch trọc khả nghi.

Người đàn ông trên thân giống như một cái động cơ mãi mãi sẽ không mệt mỏi, tính dục mạnh đến mức không phải con người có thể thừa nhận.

Cố Kiêu cực kỳ thích cảm giác mỗi một tế bào trên dưới toàn thân đều thấm vào kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử.

Anh tùy ý đòi lấy kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy bản thân quá mức.

Dù sao từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của người trong lòng đều là của anh!

Ngày hôm sau, người vốn nên xuất hiện ở phim trường, lại tỉnh dậy trên giường lớn của khách sạn.

Úc Hoan cảm thấy cả người mình đều khảm vào trong thân thể của một người khác, không khống chế được dùng sức hô hấp một chút, sau đó không dám cử động.

Bởi vì tiểu huyệt của cậu vẫn bị côn ŧᏂịŧ nhét đến tràn đầy, núʍ ѵú trước ngực một bên bị ngâm, một bên bị nắm, ngay cả cái mông phía sau cũng bị bàn tay to thô ráp chặt chẽ khống chế.

Tư thế quen thuộc như vậy, mỗi lần cậu đều là trốn không thể thoát, vừa động đậy sẽ khiến anh tỉnh dậy, sau đó cậu lại phải hao hết sức của chín trâu hai hổ mới có thể thoát thân.

Cậu lẳng lặng nằm, rũ mắt chăm chú nhìn sắc đẹp của người đàn ông khi ngủ.

Người này ở bên ngoài luôn là bày mưu lập kế, hình tượng doanh nhân kinh điển luôn giữ vẻ lạnh lùng, ai có thể ngờ đến, lúc ở trong lòng cậu, người này lại cực kỳ giống một đứa trẻ bá đạo ngang ngược, tùy hứng cố chấp.

Thời gian hiện tại, quan xứng* của con cưng của thế giới hẳn là cũng nên xuất hiện rồi.

*Quan xứng: Người được thiết lập trở thành một đôi với nhân vật chính.

Cậu vô ý vẫn luôn bá chiếm người này, nhưng nghĩ đến người này sắp đi ôm người khác, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy chua xót.

Lúc trước, cậu chẳng qua là muốn tìm một người che chở cho mình, miễn cho mỗi ngày bị kẻ này cưỡng bức, bị kẻ kia bỏ thuốc không dứt, mới lựa chọn một người trong đám kim chủ mà người quản lý cung cấp, đã lựa chọn người thuận mắt nhất này.

Lúc ấy cậu nghĩ, không phải chỉ là con cưng của thế giới nhỏ thôi sao, tuy rằng cậu chỉ là một tiểu yêu, nhưng dù sao cũng là đến từ thế giới thực, sao phải sợ anh?

Sau khi cậu sướиɠ rồi, lại trả người cho quan xứng kia không phải được rồi sao, dù sao người được gọi là quan xứng đó chẳng qua là "chân ái" may mắn thượng vị từ bao dưỡng mà thôi.

Cố Kiêu luôn luôn hào phóng với tình nhân, chỉ cần mình không làm gì quá đáng, cho dù quan hệ của bọn họ kết thúc, anh chắc chắn sẽ tiếp tục che chở cho cậu, sẽ không để người khác bắt nạt mình.

Song tu chính là phương pháp tu luyện tốt nhất của tộc Hợp Hoan, cho nên, chờ sau khi quan hệ của bọn họ chấm dứt, mình đi đâu tìm một đối tượng hoan ái có chất lượng tốt giống như Cố Kiêu mà chẳng được?

Cho dù kém, cũng không thể kém hơn quá nhiều chứ.

Phải biết rằng thứ gọi là thẩm mỹ, một khi tăng lên, thì căn bản không hạ xuống được.

"Ưʍ...a..."

Cậu đang nghĩ đến xuất thần, ngực đã bị dùng sức hút vào.

Sau đó, cự long vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông cũng bắt đầu cuộc xâm lược của nó lần nữa.

Biết không thể ngăn cản, Úc Hoan chỉ có thể ôm lấy đầu của người đàn ông, rêи ɾỉ đứt quãng cầu xin: "Cố Kiêu...hô...em còn phải...a...còn phải đến phim trường..."

"Ừm...anh bảo bọn họ điều chỉnh thời gian..." Người đàn ông nói xong, cũng luyến tiếc buông ra mỹ vị trong miệng, ngược lại hút đến phát ra tiếng, giống như muốn hút chất lỏng mỹ vị từ bên trong ra.

Không thực hiện được, anh còn vừa tăng nhanh động tác va chạm, vừa bất mãn oán giận: "Vì sao vυ' của bảo bối không có sữa, ông xã tìm thuốc kích sữa cho em có được không? Loại không có tác dụng phụ đó."

"Không muốn...ha a...không muốn uống thuốc..."

Đây đã không phải lần đầu tiên Cố Kiêu đưa ra yêu cầu này, nhưng một khi khơi dòng cái này, cậu có dự cảm, người đàn ông đáng giận này chắc chắn sẽ không thể cứu vãn, đến lúc đó bản thân càng không thể ứng phó được.

Lại bị từ chối lần nữa, Cố Kiêu trả thù cắn một cái lên thịt vυ' vô cùng mềm mại, tay phải thuận thế đi xuống dưới, chui vào nơi đóng chặt phía sau, miệng cúc huyệt đã bị nước da^ʍ ở đằng trước làm ướt.

Trước sau cùng bị chơi đùa, thân thể Úc Hoan chấn động, không chịu khống chế mà vặn vẹo muốn tránh thoát: "Ông xã...á...a a a! Đừng mà...thật sự phải đóng phim..."

Cậu vừa uốn éo lại làm người đàn ông càng điên cuồng hơn.

Cố Kiêu xoay người ngăn chặn cậu lại, không nói lời nào hôn lên cái miệng nhỏ thơm ngọt kia, lưỡi dài bắt chước động tác giao hợp, càn quét đâm thọc trong khoang miệng, côn ŧᏂịŧ dưới thân cũng ra sức cày cấy, sức lực lớn đến thiếu chút nữa đâm luôn cả hai quả trứng vào.

Ba cái huyệt trên người đồng thời bị xâm phạm, đầu óc Úc Hoan giống như bị giật điện, nháy mắt trở nên trống rỗng, cả người đều trở thành nô ɭệ của kɧoáı ©ảʍ, mặc người xâu xé.