Xuyên Thành Bảo Bối Trên Đầu Tim Của Đại Lão Vai Ác

Chương 34: Suy dinh dưỡng nghiêm trọng

Edit: Umeco

“Đôi mắt Hoắc Cẩn Chi đỏ đậm, điên cuồng cắn chặt răng, hai bàn tay gắt gao nắm chắc, trên trán nổi rõ từng đường gân xanh. Khóe mắt chảy xuống nước mắt màu đỏ thắm, không ai dám nhìn thẳng vào mắt người thiếu niên mới mười mấy tuổi ấy.”

Khi con người thương tâm đến tận cùng mới có thể khóc ra huyết lệ. Hoắc Cẩn Chi chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, tiền phát bệnh tâm thần còn là bình thường.

Trong truyện còn nói thêm, không bao lâu sau ba người khi dễ ông Tề đều trước sau xảy ra chuyện. Một tên rớt xuống sông chết đuối, một tên bị chó điên cắn đến hình dạng thay đổi. Còn cô gái duy nhất trong đó bị dọa cho tinh thần bất thường, mỗi ngày đều nói bị người ta ám hại, gặp người liền cởi hết quần áo, cuối cùng phải gả cho một tên ế vợ.

Đường Tiểu Niếp còn nhớ ba người thanh niên tiến bộ đó đều là bạn học của Đường Ái Hoa, một người cùng thôn, hai người còn lại ở thôn bên cạnh.

Quan hệ của họ với Đường Ái Hoa không tệ, hôm đó còn tới tìm Đường Ái Hoa chơi, nghe nói trong thôn có người từ ngoại quốc trở về nên đến tận nhà gây sự.

Đường Ái Hoa tuy không tham gia nhưng cũng chẳng ngăn cản, lấy tính cách có thù tất báo của Hoắc Cẩn Chi, vậy mà lại tha cho Đường Ái Hoa một mạng.

Có thể thấy được khi đó Hoắc Cẩn Chi chưa cho Đường gia vào sổ đen, còn sót lại chút ơn nghĩa cuối cùng.

Đường Tiểu Niếp yên lặng nhớ kỹ, chuyện này cô phải ngăn cản nó xảy ra.

Cô không muốn Đường gia rước lấy chuyện xui xẻo, càng không muốn Hoắc Cẩn Chi bị bệnh tâm thần.

Đại lão tương lai thật sự thực đáng thương, thân nhân sống nương tựa vào nhau mười mấy năm lại đột ngột gặp phải chuyện như vậy. Đến người trưởng thành còn không chịu nổi đả kích, huống chi hắn mới chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.

“Lại tới làm gì?” Hoắc Cẩn Chi sắc mặt không tốt.

Hắn phải làm việc, không có thời gian bồi nha đầu béo này chơi đùa.

“Anh Hoắc muốn trồng khoai lang sao? Trồng khoai lang ruột vàng đi, ăn rất ngon, khoai lang ruột trắng vị nhạt khó ăn lắm…”

Đường Tiểu Niếp đang không biết nói gì, tìm được chủ đề là bắt đầu lảm nhảm, giống như một chú chim sẻ hót líu lo không ngừng. Ông Tề khẽ mỉm cười, ấn tượng với Đường Tiểu Niếp tốt nên không ít, như vậy mới đáng yêu làm sao!

“Ta trồng cái gì không liên quan đến ngươi.”

Hoắc Cẩn Chi mất kiên nhẫn, khoai lang đến tháng sáu mới trồng được, hiện tại là mùa khoai tây, nha đầu béo này ngu muốn chết.

“Trồng khoai tây.” Tề tiên sinh cười giải thích.

Đường Tiểu Niếp chớp chớp mắt, mặt có chút đỏ, cô thật sự không phân biệt được mùa khoai lang và khoai tây. Từ nhỏ lớn lên trong thành phố, đến rau hẹ và tỏi mầm cô còn không biết chúng khác nhau ở điểm nào.

“Cho Tề gia gia này.”

Đường Tiểu Niếp lấy tất cả đồ ăn vặt của mình ra đưa cho Tề tiên sinh. Bánh gạo chiên và khoai lang rán được Hứa Kim Phượng bọc chung trong lớp giấy báo, khi cô lấy ra rất dễ dàng.

Ông Tề quá gầy, bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, phải bồi bổ thật tốt.

Hơn nữa nếu cô trực tiếp đưa cho Hoắc Cẩn Chi, tên gia hỏa này khẳng định sẽ không thèm lấy, cô chính là đang dùng chiến thuật quanh co đó!

Mùi thơm đặc trưng của đồ chiên lan tỏa trong không khí, chui vào mũi Hoắc Cẩn Chi và Tề tiên sinh làm cho bụng họ thi nhau kêu thầm thì. Đang đói chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, thân thể đã tự động phản ứng theo bản năng.

Tề tiên sinh dùng sức nuốt nước miếng, cố kìm nén, ông không thể ăn hết đồ ăn vặt của cô bé được.

“Tiểu Niếp ăn đi, gia gia không đói bụng.”

Hai mắt Hoắc Cẩn Chi đăm đăm, gắt gao nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay Đường Tiểu Niếp, biểu hiện như một con sói đói vậy.

Đường Tiểu Niếp có chút hoảng, tưởng rằng đã chọc đại lão sinh khí, muốn lôi chuyện cũ ra tính sổ với mình, sợ hãi trốn sau lưng ông Tề.

“Cẩn Chi.”

Ông Tề gọi một tiếng, ý bảo hắn thu liễm cảm xúc, đừng dọa đến cô bé.

Hoắc Cẩn Chi bước một bước dài, nhanh chóng vọt đến trước mặt Đường Tiểu Niếp, Đường Tiểu Niếp thẳng thừng ném bọc đồ ăn đi giữ lấy mạng sống, hai tay ôm chặt đầu.

Đồ ăn chỉ được bọc một cách lỏng lẻo, rơi ra vãi đầy trên mặt đất.