Edit: Umeco
-------------------------
Đường Lai Phúc cảm thấy con gái chính là phúc khí trời ban xuống để giải cứu ông.
Ông sát nghiệt quá nặng thường ngủ không yên giấc, đi thỉnh giáo tiên sinh nhiều nơi, họ nói trong nhà chỉ cần có thêm người phúc khí thịnh vượng sẽ hóa giải tất cả.
Ác mộng qua đi kỳ tích xảy đến, Đường Lai Phúc chính thức nhận định con gái là phúc khí của mình, đối với Đường Tiểu Niếp yêu thương mọi cách, hận không thể mỗi ngày cất trong túi nhỏ mang theo người, chỉ sợ nữ nhi bảo bối ngã trái đυ.ng phải.
“Trước kia con có bao giờ kêu thằng bé đó là anh Hoắc đâu?” Đường Lai Phúc biểu tình kinh ngạc.
Trước đây Tiểu Niếp mở miệng là kêu tai tinh, ông uấn sửa lại vài lần, sau cũng không quản thêm. Chỉ là một người ngoài mà thôi, không đáng để Tiểu Niếp mất vui. Vậy mà hôm nay tự dưng con bé đổi tính?
Đường Tiểu Niếp trong lòng lộp bộp hai tiếng, không xong, thiếu chút nữa quên mất nguyên chủ trước kia có bao nhiêu gợi đòn. Chưa bao giờ kêu tên Hoắc Cẩn Chi tử tế, gọi ‘này’ còn tính là lễ phép, đa phần nguyên chủ đều kêu tai tinh hoặc trứng thối xui xẻo.
Cúi đầu bất đắc dĩ đỡ trán, Đường Tiểu Niếp yên lặng thở dài.
May mắn cô xuyên vào lúc 6 tuổi, có thể dùng sự ngang bướng của trẻ nhỏ để giải thích, sửa lại vừa kịp.
Nhìn bộ dáng tiểu đại nhân của nha đầu béo, Đường Lai Phúc buồn cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo chiếc mũi tẹt của Đường Tiểu Niếp, đây là trò chơi ông ấy yêu thích nhất, giúp con gái chỉnh mũi cao lên.
Nhưng cái mũi của nguyên chủ sau khi lớn lên vẫn xẹp lép như cũ, dung mạo không sâu sắc, còn phân thành lô, khó trách không khơi dậy nổi lòng thương hoa tiếc ngọc của Hoắc Cẩn Chi.
Đối mặt với một đống thịt mỡ, Hoắc Cẩn Chi có thể chịu đựng ngần ấy năm, cũng làm khó cho hắn.
Đường Tiểu Niếp vỗ rớt bàn tay to của cha Đường, xoa xoa cái mũi, thân mình béo mập xoắn lại làm nũng, “Anh Hoắc đã cứu con đó, anh ấy là người tốt.”
“Tiểu Niếp gọi cái gì cũng được, chỉ cần con cao hứng là tốt rồi.”
Đổi cách xưng hô mà thôi, Đường Lai Phúc cũng không để trong lòng, trêu đùa cùng con gái một lát, toàn thân ông thư thái, móc từ trong túi ra một viên kẹo đường, lột giấy gói đút cho Đường Tiểu Niếp.
Là kẹo trái cây cực kỳ bình thường, vị cam, một đồng tiền có thể mua hai viên, hương vị cực thuần khiết. Đường Tiểu Niếp cảm thấy đem so với kẹo que hiện đại ăn còn ngon hơn, vị thanh mát tràn ngập khoang miệng.
“Bên ngoài có bộ lòng bà ra làm sạch đi, tiện cắt chút thịt, buổi tối ăn thịt hầm trứng, Tiểu Niếp rất thích.” Đường Lai Phúc quay ra phân phó Hứa Kim Phượng.
Vì mới qua tết nguyên tiêu nên hỉ sự đặc biệt nhiều, năm 1978 tuy rằng vẫn thực hiện chính sách bao cấp, nhưng điều khoản đã nới lỏng rất nhiều, sinh hoạt cũng phong phú hơn, nhà nào có hỉ sự cứ tự nhiên mổ heo, mỗi ngày Đường Lai Phúc có thể mang về không ít đồ vật, thịt trong nhà đã chất thành núi nhỏ.
Nghe thấy thịt hầm trứng, Đường Tiểu Niếp nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Cô cũng thích ăn, chỉ cần là thịt thì cô đều thích, heo hiện tại đều ăn rau ăn ngô mà lớn, nấu lên hương bay xa vạn dặm.
Đường Lai Phúc bế Đường Tiểu Niếp ra sân, vừa hay nhìn thấy Hứa Kim Phượng đang ra sức tẩy rửa ruột già. Đường Tiểu Niếp lại nuốt nước miếng, dưa chua xào ruột già, ruột già nhồi tiết, ruột già xào ớt, ruột già hầm đậu hủ…
Trong đầu tức khắc hiện lên hình ảnh mười mấy món nấu với ruột già, mỗi dạng đều là mỹ vị.
Đường Tiểu Niếp đôi mắt tỏa sáng, đối với việc xuyên sách không chút tiếc nuối. Kiếp trước cô quẹt thẻ tín dụng, thiếu một đống nợ, đến rau xanh cũng ăn không nổi, bây giờ mỗi ngày thịt cá ngập mồm, còn trẻ ra hai mươi tuổi.
Ai nha, ông trời thật tốt!
Đường Tiểu Niếp đánh giá ngôi nhà mới một vòng, sân rất lớn, gọn gàng sạch sẽ, trên tường treo đầy thịt khô thơm ngào ngạt, còn có giếng nước, điển hình của gia đình giàu có thời bao cấp. Đường Tiểu Niếp hoàn toàn vừa lòng với nhà mới của mình, thịt nhiều như vậy, đủ ăn nửa năm.
Trong lòng vui vẻ, Đường Tiểu Niếp đột nhiên nhớ tới Hoắc Cẩn Chi, đại lão tương lai hiện tại nghèo khổ đáng thương vô cùng, đừng nói đến thịt, cơm còn không đủ no.