Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 30: Ngoan ngoãn

Posted on 17 Tháng Năm, 2021by Beryl

Edit: Beryl

Kỳ diệu.

Lần đầu tiên Lâm Sơ nghe ai đó nói điều này với mình.

Hắn có chút thụ sủng nhược kinh*. (được sủng mà sợ)

Nào ngờ, Đại tiểu thư mặt không cảm xúc, nói tiếp: “Nếu ngươi chết, chẳng lẽ không phải ta thực vô năng.”

Nha.

Hóa ra là ý này.

Lâm Sơ không biết đáp lại thế nào, chỉ nói: “Đa tạ.”

“Không cần đa tạ.” Lăng Phượng Tiêu thu sách vở, cầm một cây trúc tiêu thưởng thức, sau một lúc lâu mới nói: “Đi Diễn Võ Trường sao?”

Lâm Sơ: “Ừm.”

“Ít đến đó thôi,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Toàn hạng tầm thường, không xem cũng thế.”

Lâm Sơ cảm thấy không đúng lắm.

Võ công Thương Mân thật sự rất đáng thưởng thức, bất khả chiến bại Tiêu Thiều càng là sâu không lường được, vô luận thế nào cũng chẳng phải hạng người tầm thường, Lăng Phượng Tiêu muốn nói Diễn Võ Trường toàn hạng người tầm thường, ít nhất cũng phải bằng cấp độ Tiêu Thiều mới nói được.

Hắn nói: “Hôm nay ta xem Thương Mân và Tiêu Thiều luận võ.”

Động tác trên tay Lăng Phượng Tiêu dừng một chút: “Tiêu Thiều tạm được.”

Tạm được.

Này cũng xem như cấp bậc đánh giá?

“Bất quá, mù quáng lấy linh lực đè người, kỳ thật không hề có phương pháp, chung quy không thú vị.” Lăng Phượng Tiêu nói, “Ngươi muốn vui vẻ, không bằng xem ta múa đao.”

Lâm Sơ: “Xem.”

Lăng Phượng Tiêu cười: “Ngươi có tinh thần rồi.”

Lâm Sơ sờ sờ mũi.

Thành thật mà nói, hắn rất muốn nhìn đao pháp của Lăng Phượng Tiêu.

Người này tuy rằng sáng nào cũng luyện đao trong vườn mẫu đơn, nhưng không nhìn ra đao pháp như thế nào, bởi vì tất cả đều là đao pháp cơ sở nhất, trăm thức như một.

Cũng không phải là không tốt, chẳng qua chả có tính thưởng thức gì.

Nhưng luyện đao như vậy kỳ thật cũng rất đáng sợ, bởi vì đao pháp thiên hạ này, bất quá đều từ một trăm thức kia biến ảo khôn lường, Lâm Sơ đời trước luyện kiếm, cũng dùng phương pháp này.

Rất nhiều người muốn luyện thành tuyệt thế bí tịch, nhưng mà, cho dù có được tuyệt kỹ vô song, từ đây cũng chỉ có thể độc bộ thiên hạ, kỳ thật cả đời, bất quá dùng được một hai kiếm chiêu hoa mỹ mà thôi, cái gọi là “Vọng sơn chạy ngựa chết”, chính là như vậy. (vọng sơn chạy ngựa chết: rất gần mà lại rất xa)

Mà nếu luyện được thành thạo vững chắc các công pháp cơ bản, trong khi người khác cưỡi liệt mã gầy yếu, vọng núi cao phương xa, chính mình lại là tuyệt thế thần mã, tự nhiên sẽ đi được xa hơn.

Nếu so sánh một người đã luyện các chiêu thức cơ sở đạt tới đỉnh cao, với một người luyện tuyệt thế bí tịch, cũng không dễ dàng phân định thắng bại.

Mà nếu là một người đã luyện được các chiêu thức cơ sở đạt tới đỉnh cao, lại có võ công truyền thừa danh giá, thực lực của hắn nhất định không tầm thường.

Lăng Phượng Tiêu căn cơ chẳng cần phải nói, Phượng Hoàng Sơn Trang là đại phái lừng lẫy giang hồ, võ công cũng tuyệt sẽ không bình phàm.

Bởi vậy, lần đầu tiên Lâm Sơ nhìn thấy Lăng Phượng Tiêu luyện đao vào sáng sớm, đã biết đao pháp người này nhất định không chỉ là giàn hoa —— hắn vẫn luôn rất tò mò trình độ của Lăng Phượng Tiêu.

Đến nỗi “Có tinh thần”.

Lâm Sơ ngẫm lại chính mình, tuy nghe thấy Đại tiểu thư muốn múa đao, thật sự hai mắt sáng ngời, nhưng, chẳng lẽ trước đây hắn vẫn luôn uể oải ỉu xìu sao?

Hắn suy nghĩ một lúc, thái độ đoan chính, nhìn sang Lăng Phượng Tiêu.

Ngoài trung đình có một mảnh đất trống, Lăng Phượng Tiêu đứng dậy, bước tới chỗ đó, vừa chậm rãi rút đao, vừa nói: “Sơn trang có ‘Phượng Hoàng Đao’ nổi danh giang hồ, trong đó có ‘Lăng Vân Cửu Thức’ đáng xem hơn chút.”

Ánh đao như nước, nghiêng nghiêng nâng lên, chỉ hướng rừng trúc.

Cổ tay Lăng Phượng Tiêu vừa chuyển, trong phút chốc đao mang hoành đãng, trăng tròn thất huy. (trăng tròn mất đi vẻ rạng rỡ)

Sau đó nâng người quay lại, ánh đao phá không xẹt qua, phút chốc khiến người ta hoa mắt say mê.

Nói đến Phượng Hoàng Đao Pháp, lại có một đoạn giai thoại.

Trong võ lâm có không ít môn phái sử dụng đao, nhưng đạt tới đỉnh cao lại chỉ có phượng hoàng nhất mạch.

Ngày xưa từng có một đệ tử sơn trang kết duyên vợ chồng với một văn nhân, vị văn nhân nổi danh thiên hạ kia xem nàng múa đao, viết thơ khen ngợi:

“Thu thủy bay trên tay, băng hoa tán đầy người.

Thanh trì kinh bạch đế, quang loạn thất ngọc luân.

Sát khí đằng u sóc, hàn mang quỷ thần khϊếp.

Vũ dư hồi tay áo, tịch liêu khắp trời thu.”

Sau khi bài thơ này lưu truyền, Phượng Hoàng Đao càng thêm nổi danh hơn, Phượng Hoàng Đao Pháp tĩnh lặng sắc bén càng thêm thấm nhuần nhân tâm, mà danh tiếng sơn trang cũng không chỉ giới hạn trong giang hồ nữa. Vị văn nhân kia danh vọng rất cao, bởi vậy có không ít đệ tử học đòi văn vẻ chỉ biết Phượng Hoàng Đao Pháp xinh đẹp, không biết người tập võ lợi hại, lấy cưới đệ tử sơn trang làm nhiệm vụ của mình, nhất thời đổ xô đến đến trước cổng sơn trang khoe khoang, bị Phượng Hoàng Sơn Trang đánh cho tơi tả, khổ không nói nổi, gặp phải rất nhiều chê cười.

Lâm Sơ thu lại suy nghĩ, tiếp tục xem đao, mặc dù thức thứ nhất của Lăng Phượng Tiêu đã rất kinh người, mấy chiêu thức sau lại càng thêm bất phàm hơn.

Chỉ thấy hồng y phấp phới, thoạt nhìn đao pháp phức tạp, đao quang dồn dập tựa hoa băng, tung bay khắp trời.

Rồi sau đó dần dần sắc bén, sát khí tăng lên, lạnh lẽo âm u, quỷ thần khóc lóc.

Thực đẹp.

Đao pháp tuyệt diệu, biến hóa tinh tế, huyền diệu tột đỉnh, hơn hẳn Thương Mân, luận về khí thế ung dung này, tựa hồ có thể sánh với Tiêu Thiều.

Hơn nữa hồng y nhanh nhẹn, kết hợp với gương mặt kinh động thiên nhân kia của Đại tiểu thư, thật sự vô cùng vui tai vui mắt.

Đại tiểu thư ngũ quan nồng đậm rực rỡ, xinh đẹp diễm lệ, chỉ nhìn, cũng đã thấy cuộc đời tươi đẹp, nhưng mà nét mặt không có một chút mảnh mai yểu điệu nào, vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, nếu đổi sang hiện đại, chắc chắn sẽ có vô số tín đồ quỳ xuống đất hô to nữ vương.

Không đúng, bây giờ đang là xem đao, không phải xem mặt.

Lâm Sơ dừng tưởng tượng, tiếp tục xem đao.

Muộn rồi.

Vừa đem ánh mắt rời khỏi gương mặt Đại tiểu thư, cái gọi là “Lăng Vân Cửu Thức” đã sắp kết thúc, sau khi ánh đao chói lóa lướt qua, tiếng lưỡi đao xé gió biến mất, Lăng Phượng Tiêu thu đao vào vỏ.

Chẳng biết từ khi nào, lá trúc đã rơi lả tả đầy đất.

Đại tiểu thư đối với thảm thực vật, quả nhiên không lưu tình chút nào.

Đối với Lâm Sơ, càng không lưu tình hơn.

Lăng Phượng Tiêu quay lại trung đình, chẳng biết từ khi nào lại không cao hứng, không vui nói, “Ngươi không thích?”

Lâm Sơ phủ nhận: “Không có.”

Lăng Phượng Tiêu: “Thế sao ngươi thất thần?”

Ngay cả thất thần cũng bị phát hiện sao.

Lâm Sơ đành phải nói sự thật: “Ngươi thực đẹp.”

“Vậy nếu ta đây đổi một gương mặt khác, ngươi chẳng phải sẽ không cao hứng nữa sao?” Lăng Phượng Tiêu vẫn như cũ không vui.

Lâm Sơ thật sự không hiểu nổi suy nghĩ ngoằn ngoèo của Đại tiểu thư, chắc là con gái luôn thích gây sự vô cớ như vậy, ngay cả Đại tiểu thư cũng không ngoại lệ.

“Không phải thế,” hắn nói, “Đao của ngươi cũng rất đẹp.”

“Đao của ta đương nhiên là đẹp rồi.”

Lâm Sơ: “……”

Hết cách.

Tuy vậy, cùng Lăng Phượng Tiêu nói chuyện, thực sự tiết kiệm sức lực hơn rất nhiều so với những người khác.

Kỳ thật Lăng Phượng Tiêu cũng không nói nhiều lắm, hơn nữa, con cá nóc này nếu lúc nào không cao hứng, lập tức sẽ biểu hiện ra ngay, không như lúc Lâm Sơ đối mặt với người khác, câu nào câu nấy cũng phải phỏng đoán ý tứ.

Hơn nữa, hắn không cần chủ động làm gì cả, Đại tiểu thư bảo hắn tới thì hắn tới, Đại tiểu thư hỏi thì hắn đáp, một chọc một nhảy nhót, vô cùng tiết kiệm sức lực.

“Muộn rồi,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Ngươi đi ngủ đi.”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Hắn đứng dậy muốn đi.

Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi……”

Lâm Sơ: “Hở?”

“Không có việc gì,” Lăng Phượng Tiêu dừng một chút: “Ngươi thường ngày đều ngoan ngoãn như vậy sao?”

Ngoan?

Nếu một chọc một nhảy nhót chính là ngoan, hắn quả thực rất ngoan ngoãn, hơn nữa vẫn luôn luôn ngoan ngoãn.

Lâm Sơ: “Đúng vậy.”

Trong mắt Lăng Phượng Tiêu có chút ý cười: “Đi ngủ đi.”

Lâm Sơ đi ngủ.

Đi được nửa đường, chợt nghe Lăng Phượng Tiêu phía sau lại hỏi: “Ngươi thật sự không cần tín vật Huyễn Đãng Sơn?”

Lâm Sơ: “Không cần.”

Tuy hắn vẫn chưa rõ trình độ của mình lắm, nhưng tu vi độ kiếp mà không vào nổi top 30, thật quá mất mặt, sư phụ hắn dưới suối vàng nếu biết, chỉ sợ tức đến sống lại mất.

Lăng Phượng Tiêu không nói gì nữa.

Lâm Sơ trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi chăm sóc linh dược, đi học trong cung điện, lại nghe thấy mọi người tụ tập, kích động bàn luận gì đó.

Lâm Sơ yên lặng nghe.

“Thứ hạng Tiêu Thiều rớt rồi? Thật sự rớt?”

Cái gì?

Sao có thể?

Bất quá, đều có người khác so với hắn càng không thể tin nổi hơn: “Rớt? Tại sao rớt? Ai đang đứng nhất?”

“Thương Mân.”

“Không có khả năng,” một đệ tử kích động đập bàn, “Đêm qua Tiêu Thiều còn luận võ với Thương Mân, thắng rất dễ dàng, ta tận mắt nhìn thấy!”

“Thương Mân đánh bại Tiêu Thiều ở đâu vậy? Các ngươi tin vào lời đồn.” Lại có một người nói, “Đêm khuya hôm qua Tiêu Thiều khiêu chiến 30 người đứng đầu bảng, đối phương chỉ cần ứng chiến liền chủ động nhận thua, thứ tự một đường rớt đến 31, lúc này mới ngừng.”

“Này……” Người nọ nói, “Nhưng Huyễn Đãng Sơn chỉ dành cho 30 người đứng đầu, y không đi sao?”

“Ngươi biết cái gì, Tiêu Thiều một thân tu vi đã là đăng phong tạo cực*, ta nghĩ y cũng không bận tâm đến Huyễn Đãng Sơn đâu, đây chính là nhường chỗ cho dân đen chúng ta đấy, thật là cao thượng a.” (đạt đến đỉnh cao)

“Lại nói, Tiêu Thiều là nhân vật như thế nào, sao có thể thua.” Vị đệ tử đập bàn kia thở phào nhẹ nhõm.

Nghe xong trận bàn luận này, Lâm Sơ hơi thay đổi suy nghĩ về Tiêu Thiều.

Có vẻ là người tốt.