Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 11: Tiên Đạo Viện

Posted on 11 Tháng Năm, 2021by Beryl

Edit: Beryl

Lý Kê Mao: “Thế nào?”

Lý Áp Mao lại vỗ vào đầu con lừa: “Vị tiên nhân hòa hòa khí khí kia nói, đạo hữu, ngươi rất có ngộ tính, chỉ là kiến thức cơ bản quá kém, chữ cũng chẳng biết được mấy cái, quá mất mặt. Ngươi nên về nhà chăm chỉ luyện tập đại chu thiên, học thêm chữ, sang năm lại đến khảo thí —— huynh đệ, ta đây có hy vọng rồi a!”

Con lừa bị nó vỗ cho kêu gào, nhưng Lý Áp Mao không kiềm chế được vui sướиɠ nữa, lại vỗ tiếp: “Đến lừa cũng biết chúc mừng ta này!”

“Được rồi!” Lý Kê Mao cũng thực lòng mừng cho nó, “Ngươi về nhà luyện tập thật tốt một năm, sau này ta ở nhà chăm sóc cha mẹ, ngươi cứ việc đi thôi.”

Lý Áp Mao cười tít mắt: “Ta đúng là gặp được đại vận…… Ngươi biết tiên nhân kia còn nói gì nữa không?”

Lý Kê Mao: “Nói gì?”

“Y nói, đạo hữu, tên của ngươi không đủ lịch sự nho nhã, sau này đến Học Cung phải sửa lại. Ta nói ta không biết chữ, ngài có thể chọn giúp ta không, y nói được rồi viết cho ta ba chữ. Ta lại nói, huynh đệ ta Lý Kê Mao tên cũng không dễ nghe, ngài có thể đặt lại được không —— y quả đúng là tính tình tuyệt hảo, lại cho ngươi một cái tên!”

Lý Kê Mao: “Đọc thế nào? Ngươi viết ra đi.”

Lý Áp Mao vò đầu: “Ta không biết chữ, chỉ có thể nhớ kỹ nét bút, nhưng quá nhiều nét không thể nhớ nổi, về nhà nhờ Lâm huynh đệ vậy.”

Nói tới đây, nó quay đầu lại hỏi Lâm Sơ: “Lâm huynh đệ, ngươi thế nào rồi?”

Lâm Sơ vẫn đang nỗ lực thanh tỉnh sau cơn váng đầu hoa mắt, chỉ nói một câu: “Tạm được.”

“Nhất định là thi đậu rồi!” Lý Áp Mao lại thập phần vui sướиɠ, “Huynh đệ, ngươi đi do thám Học Cung trước, sang năm ta sẽ tới tìm ngươi.”

Một đường hân hoan phấn khởi như thế nào không nói, vậy mà sau khi về nhà, Lý Áp Mao lại ăn một trận mắng.

“Chưa đâu vào đâu cả, con khoe khoang cái gì!” Đại nương chống nạnh, lông mày dựng ngược, “Tiểu Sơ sao lại thành như vậy!”

Lý Áp Mao chột dạ vò đầu: “Huynh ấy là nương thân sinh hay con là nương thân sinh…..”

“Ta phi!” Đại nương cầm cái chày cán bột, “Ba người các con không phải đều ăn cơm ta nấu hả? Đây chính là huynh đệ ruột thịt!”

Lý Áp Mao: “Nương bất công?”

“Ta bất công?” Đại nương xách lỗ tai nó: “Con so sánh cái gì, cũng không nhìn lại bản thân mình xem, dưa vẹo táo nứt (xấu), có lớn lên tuấn tú được như người ta không?”

Lâm Sơ ngồi trên ghế tre thong thả phẩy quạt, nhìn Lý Áp Mao bị đánh đầy thích thú.

Nói mới nhớ, hắn đúng là một tay đại nương nuôi lớn, tiểu ngốc tử trước đây một ngày ba bữa đều nhờ đại nương chăm sóc. Mà tiểu ngốc tử chạy loạn khắp nơi, rơi xuống nước, linh hồn đổi thành Lâm Sơ , từ lúc tỉnh lại đến giờ, cũng là đại nương chăm sóc.

Đại nương đánh xong Lý Áp Mao liền tới xem tình trạng Lâm Sơ, rót một ít nước đưa cho hắn.

Lâm Sơ nhận lấy, nhấm nháp uống từng ngụm.

“Làm sao mà uống như mèo con thế này!” Đại nương cười nói, “Uống thêm nữa đi.”

Lâm Sơ cảm thấy loại quan hệ này thực mới mẻ diệu kỳ.

Nhưng mà, bất luận được chăm sóc cẩn thận đến đâu, rốt cuộc thân thể căn cơ vẫn kém cỏi, phơi nắng nửa ngày, lại một đường mệt nhọc, Lâm Sơ cảm thấy mình giống như hoa màu ngoài đồng kia vậy, héo úa.

Héo úa nửa tháng, “Thượng Lăng bảng” cuối cùng cũng có kết quả, Ninh An Phủ năm người, nghiễm nhiên có tên Lâm Sơ, Lý Áp Mao phấn chấn trở về báo tin, đợi người trong nhà cao hứng xong, Lâm Sơ lại héo tiếp.

Sau khi khỏi cảm nắng, Lâm Sơ vì tóc ướt nên bị trúng gió, nhiễm phong hàn.

“Mùa hè, phong hàn!” Đại nương rất đỗi kinh ngạc.

Lâm Sơ ho đến bay luôn nửa cái mạng, động ngón tay thôi cũng tốn sức, vô pháp giải thích cho đại nương hiểu thế nào gọi là “Khả năng miễn dịch thấp”.

Kiếp trước, hắn sáu bảy tuổi đã qua Trúc Cơ (cấp bậc tu tiên), từ đây bách bệnh bất xâm, hắn thật sự chưa từng biết bị bệnh là cảm giác như thế nào.

Cứ như vậy lại qua nửa tháng, giữa tháng tám, cuối cùng cũng đến ngày khởi hành đi Thượng Lăng Học Cung ở Thục Châu.

Đại nương không yên tâm để Lâm Sơ một mình lên đường, vì vậy Lý Áp Mao bèn đi cùng Lâm Sơ, trước tiên thuê xe ngựa ở Ninh An Phủ xuôi nam xuống, từ cửa khẩu Bảo Giang ngồi đò đến Động Đình, rồi đi đường bộ về phía tây vào Thục.

Thời điểm bọn họ rời Ninh An Phủ, trời mưa lất phất.

Lý Áp Mao duỗi tay hứng mưa, nói: “Vẫn quá ít, đất khô như vậy, mưa như thế này có tác dụng gì chứ?”

Lâm Sơ vén rèm xe lên, nhìn đất đai bên đường khô hạn nứt nẻ, lại quay đầu, nhìn đại nương đang che dù ven đường.

Đại nương thấy hắn nhìn mình, tiến lên vài bước nói: “Đi đường cẩn thận!”

Trong lòng Lâm Sơ hơi nóng lên, gật gật đầu.

Lý Áp Mao ngồi đằng trước quất một roi, quát “Giá ——”.

Bánh xe lộc cộc tiến về phía trước.

Đại nương lại bước tới dặn dò Lâm Sơ: “Sang năm về nhà, ta sẽ nấu đồ ăn thật ngon cho con!”

Lâm Sơ đáp một tiếng: “Vâng.”

Vó ngựa dần dần nhanh hơn, mưa bụi mênh mang, mau chóng nuốt chửng thân ảnh đại nương, Lâm Sơ nhìn hoa màu hai bên đường, rồi nhìn về hướng mình sẽ đi.

Hi vọng mưa lớn chút nữa, hắn nghĩ thầm.

Lý Áp Mao hỏi: “Đường đi hơi gập ghềnh, huynh đệ, ngươi đi được không?”

Lâm Sơ đáp: “Không việc gì.”

—— À, tất nhiên hiện tại Lý Áp Mao không còn tên là Lý Áp Mao nữa, hệ thống cho nó cái tên mới, là Lý Nhã Mậu, những phát âm vẫn như cũ không thay đổi, cho nên thường ngày vẫn gọi là Lý Áp Mao.

Hai người đi lần này mất tới một tháng.

Dọc đường đi, Lâm Sơ mơ hồ nhìn ra đặc sắc từng vùng, chung quy thành thị cổ đại không thể phồn hoa như hiện đại, sức sản xuất tương đối thấp.

Vào đất Thục mới thấy phồn hoa hơn chút.

Lý Áp Mao đánh xe đi trên quan đạo cả một ngày, đột nhiên nói: “Lâm huynh đệ mau xem!”

Chỉ thấy những dãy núi vây quanh một tòa thành trì nguy nga mờ ảo, thấp thoáng trong sương mù dày đặc, thành lâu cao ngất, khí thế hùng hồn, nhϊếp nhân tâm phách (câu mất linh hồn).

Lâm Sơ đối với thế giới này hoàn toàn là hai mắt một bôi đen (không biết gì), Lý Áp Mao bị nhốt trong Quỷ Thành mười năm, cũng không kém hắn là bao. Hai người đều không biết đây là nơi nào, dừng lại nhìn trong chốc lát, Lý Áp Mao hỏi đường một lữ khách, mới biết đây cư nhiên chính là thủ đô Nam Hạ.

Lữ khách kia lại nói: “Thủ đô chúng ta —— chính là khí phái như vậy!”

Lý Áp Mao bị thu hút: “Sau này có cơ hội, nhất định phải đi thăm thú thế gian mới được.”

Chỉ là ngày Học Cung khai giảng sắp đến rồi, đi đường vòng thì lỡ mất, hai người ngắm nhìn một chút rồi tiếp tục lên đường.

Lúc bọn họ đến chân núi Thượng Lăng đã là giữa tháng chín, phong cảnh đất Thục quả thực mỹ lệ, lại đang là cuối thu mát mẻ, vô cùng dễ chịu.

Từ bên dưới nhìn lên, toàn bộ ngọn núi được bao bọc trong sương mù, cây cỏ trên núi xanh tươi ướŧ áŧ, linh điểu bay cao, ngẫu nhiên có thể thấy mái cong lộ ra, quả nhiên là tiên gia khí phái, khác hoàn toàn với thành trì nhân gian.

Nam Hạ bố trí năm dặm một đoản đình, mười dặm một trường đình (đoản đình, trường đình là chỗ nghỉ chân). Trong trường đình dưới chân núi, có hai thiếu niên y phục thiên thanh đang ngồi đối diện nhau, giữa đình có một con tiên hạc rất lớn. Thấy xe ngựa tới, một người trong đó bước ra chắp tay: “Khách nhân phía trước, là muốn đến Học Cung sao?”

Lý Áp Mao đáp: “Đúng vậy.”

Lâm Sơ bước xuống xe ngựa, thiếu niên trong đó lại hỏi: “Là một vị muốn đi học cung, hay cả hai vị?”

Lý Áp Mao: “Một vị.”

Người trong đình khiêm nhường lễ độ nói: “Xin mời đến đây viết tên.”

Lý Áp Mao tiến lên, người nọ đưa cho nó một cuốn sổ tên, trước tiên nó lật tới Mân Châu, rồi đến Ninh An Phủ, tìm được Tiên Đạo Viện, lại tìm được tên Lâm Sơ, đánh một dấu tích, rồi trả lại thiếu niên nọ: “Tốt lắm.”

—— người này chữ không biết mấy cái, vậy mà tìm tên lại thực chuẩn.

Lâm Sơ còn chưa kịp làm gì, đã bị Lý Áp Mao một mình ôm hết mọi việc, cảm giác bản thân đã bị coi thành một người tàn tật, yếu đuối, đáng thương và bất lực.

Thiếu niên tiếp nhận cuốn sổ, nói: “Thượng Lăng Học Cung, phàm nhân dừng bước, Lâʍ đa͙σ hữu, theo ta đi thôi.”

Lâm Sơ nhìn Lý Áp Mao: “Ta đi đây.”

Lý Áp Mao lấy bọc hành lý từ xe ngựa xuống đưa cho hắn, cười nói: “Huynh đệ, ngươi chăm sóc bản thân cho tốt, sang năm ca ca đến làm bạn với ngươi.”

Lâm Sơ cười cười ngượng ngùng: “Được.”

Đại tiên hạc kêu một tiếng, thiếu niên kia nói “Khởi”, Lâm Sơ liền được một cỗ khí cơ nhu hòa nâng lên, tới giữa không trung, lại rơi xuống người tiên hạc, một lát sau, thiếu niên kia cũng phiêu nhiên rơi xuống thân hạc.Hạc

Tiên hạc vỗ cánh bay lên, Lý Áp Mao dưới đất vẫy vẫy tay với Lâm Sơ.

Lâm Sơ vẫn luôn nhìn nó, cũng vẫy tay theo.

Kiếp trước, sư phụ đi rồi hắn liền không còn bạn bè thân thích nữa, nào nghĩ tới sống lại một lần, bỗng nhiên lại có hai huynh đệ và đại nương chiếu cố, có chút không biết làm thế nào, nhưng trong lòng cảm động là thật, chia xa như vậy cũng là trong lòng không nguôi.

—— ân tình chăm sóc như vậy, không biết ngày nào mới có thể báo đáp.

Tiên hạc thẳng tắp bay vào màn sương mù mờ ảo, Lâm Sơ thu lại tâm trạng vừa rồi, tập trung hướng về phía trước.

Tuy rằng đời trước hắn thiếu chút nữa tu đến Đại Thừa (cấp bậc tu tiên), nhưng trừ sư phụ ra chưa bao giờ gặp những người tu tiên khác, nói gì đến Học Cung to lớn như vậy, thật sự rất tò mò hệ thống tu tiên của bọn họ như thế nào.

Tiên hạc càng bay càng cao, nó là loài chim thân mang linh lực, cho nên tốc độ cực kỳ nhanh, không đến hai khắc đã tới đỉnh núi, sau đó xoay người rơi xuống —— chỉ thấy mười dặm trong đó, tiên cung hoa mỹ, quỳnh lâm rực rỡ, thác nước lưu tuyền (chốn bồng lai tiên cảnh), cực kỳ mỹ lệ.

Tiên hạc phi đến gần sơn môn (cổng).

Trên sơn môn khắc bốn chữ “Túy đảo Thượng Lăng”.

Dưới sơn môn có vài nhóm người, người nào người nấy đều đeo bảng hiệu, giống như bọn giang hồ đoán mệnh chuyên bịp bợm, lúc nào cũng cầm trên tay “Thần toán XX” này nọ.

Bậc thang rải rác mấy người y phục xám đang ngồi, một số thất thần, một số xem thư, bảng hiệu viết “Nho Đạo Viện”.

Bãi cỏ bên cạnh bậc thang tứ tung người đang nằm, cờ hiệu cắm trên mặt đất, viết “Tiên Đạo Viện”.

Mà trong số những người nằm ngang dọc đó, liếc mắt một cái đã có thể thấy một mảnh màu đỏ quen thuộc.

Lâm Sơ: “……”

Vẫn còn có người quen nha.

Mấy cô gái Phượng Hoàng Sơn Trang đang vây quanh một cái sạp lưu li, ra sức phẩy quạt.

Mà người đang ngồi trên sạp lưu ly đó chính là Đại tiểu thư Lăng Phượng Tiêu.

Tháng chính đất Thục rất nóng nực, các cô gái đều mặc y phục bằng sa mỏng (voan lụa), lộ nửa cánh tay và bả vai, chỉ có Đại tiểu thư vẫn mặc cung trang áo rộng tay dài, toàn thân trên dưới che đến kín mít, đang được Lăng Bảo Trần đút nho ướp lạnh.

Lăng Bảo Thanh thấy động tĩnh bên trên, ngẩng đầu lên nói: “Hạc tới.”

Lập tức có người lớn tiếng hỏi: “Viện nào vậy? Sư đệ hay sư muội?”

Thiếu niên đưa Lâm Sơ lên tiên hạc đáp: “Tiên Đạo Viện sư đệ!”

Đám người Nho Đạo Viện cùng Thuật Viện “Haizzz” một tiếng, vô cùng thất vọng.

Tiên Đạo Viện cũng có chút thất vọng, có lẽ bởi vì người tới chẳng phải là sư muội.

Đợi tiên hạc đáp xuống đất, Lăng Bảo Trần “Phụt” một tiếng bật cười.

“Đại tiểu thư,” nàng nói, “Người xem là ai tới kìa.”

Lăng Phượng Tiêu nâng nâng mí mắt, đánh giá Lâm Sơ vài cái, cũng cong cong khóe môi: “Thật trùng hợp.”

Lời vừa rơi xuống, đám người Tiên Đạo Viện nguyên bản đang hoặc nằm hoặc ngồi tâm trạng thất vọng đột nhiên đứng dậy, sôi nổi chắp tay thi lễ chào hỏi.

“Hóa ra là người quen của Lăng sư tỷ!”

“Thất kính thất kính!”

“Sư đệ đúng là tuấn tú lịch sự!”

Lâm Sơ nghiêng đầu: “?”

Tiên phong đạo cốt của các ngươi đâu hết rồi?