Edit: Dĩm
Cốc Ngữ cắn răng, nhắm mắt chịu đựng sự sợ hãi, côn ŧᏂịŧ giả màu đen xoa nắn âʍ ѵậŧ của cô lôi kéo, ngón tay cắm vào thông đạo khô khốc.
"Tôi chỉ cắm mười lần thôi. Nếu không chảy nước thì đêm nay em sẽ phải ngủ với côn ŧᏂịŧ giả này."
Cốc Ngữ mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt khó chịu, cẩn thận đếm số lượng hắn đâm vào, cơ thể cực kỳ mẫn cảm do hắn dạy dỗ lẽ ra nên sớm chảy nước từ lâu, nhưng lại không tiết ra được vì căng thẳng.
Cuối cùng ở lần thứ mười, hắn nhìn ngón tay vẫn khô khốc thì bật cười.
"Xem ra em rất thích thứ này cắm ngủ, được, thỏa mãn em."
Không nói hai lời, hắn dùng qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ giả mở ra lỗ huyệt mà chọc vào, Cốc Ngữ kêu lên một tiếng thống khổ, nắm lấy dây xích trên cổ tay gào thét, hai chân duỗi thẳng cứng ngắc, côn ŧᏂịŧ giả vẫn ở trong âʍ đa͙σ cô vặn xoắn.
"Đừng vặn, đừng làm như vậy! Đau quá, đau, xin buông tha cho em."
Hắn không ngừng tra tấn cô, giọng nói vừa căm hận vừa ghê tởm: "Ai cho em nói chuyện với thằng khác! Cái miệng này thật bẩn! Ngoại trừ ăn côn ŧᏂịŧ của tôi, không được phép mở miệng trước mặt đàn ông khác, biết chưa?"
"A...ô ô!"
Cốc Ngữ khóc lớn, nhón chân muốn tránh khỏi sự đâm vào của hắn, toàn thân tê dại. "Cứu với, em sai rồi, em sai rồi! Thực xin lỗi, em biết sai rồi, lần sau không dám nữa."
Kỳ Liên Hàng cười càng đáng sợ, cúi đầu nắm chặt côn ŧᏂịŧ giả, không coi cô là người nữa, hung hăng chọc vào.
Mái tóc quăn xõa xuống trán cũng không ngăn được ánh mắt dữ tợn của hắn, vết sẹo đỏ ở khóe mắt xoắn vào nhau biến dạng, lông mày cau lại hung ác, khuôn mặt mang theo mười phần sát ý.
"Cứu mạng...cứu mạng!"
Cốc Ngữ kêu đến đau lòng.
Vang đến tai hắn vô cùng nhức, hắn lấy nút mềm trên đầu giường, chặn miệng cô rồi đem dây lưng buộc sau đầu, hàm răng của cô chỉ có thể cắn chặt nút mềm, phát ra âm thanh ê a, nước miếng dọc theo khóe miệng chảy xuống áo đồng phục.
Nhìn ánh mắt đỏ bừng tuyệt vọng, nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, không thể chịu nổi, ngẩng đầu giãy dụa, nhón chân, ngón chân dùng sức đến run rẩy.
"Hức...hức!"
Hắn thở dốc buông tay ra, côn ŧᏂịŧ giả đã hoàn toàn đi vào trong âʍ đa͙σ, có thả ra cũng không thể rơi ra ngoài, âʍ đa͙σ kẹp rất chặt.
Cơn giận của Kỳ Liên Hàng còn chưa nguôi, cầm chiếc roi màu nâu trên giường, rõ ràng là cây roi dùng để huấn luyện ngựa, tìm mấy cửa hàng mới tìm được một cây roi vừa ý như vậy, từ lúc mua về, hắn cảm giác vô cùng hưng phấn tưởng tượng ra vô vàn cảnh quất đánh trên người Cốc Ngữ.
Hắn cười đáng sợ: "Ha ... đây là thứ tôi đặc biệt chuẩn bị cho em, em phải hưởng thụ thật tốt, biết không?"
Cốc Ngữ khóc nức nở cầu xin hắn, hắn giơ roi lên, nhắm mắt lại quất mạnh một cái trên bụng nhỏ của cô, mặc dù cách một lớp áo đồng phục bảo hộ, nhưng hạ thể phía dưới cô không mặc gì, roi trượt xuống phía dưới, bắp đùi xanh tím lập tức lưu lại một vết đỏ tươi.
"ô!"
Hắn dùng sức cầm roi, quất liên tục lên người cô, cơ bắp gân xanh đều nổi lên, cơ thể cô lay động trên không trung, không thể cử động, chỉ có thể nhìn mình bị đánh, nước miếng cùng nước mắt chảy xuống cổ ngày càng nhiều.
Cơn đau khiến toàn thân Cốc Ngữ cứng đờ. Cả người đều bỏng rát. Những vết thương trên da đã xanh tím bây giờ lại càng sưng đỏ nghiêm trọng hơn, làn da vốn đã yếu ớt mỏng manh, căn bản không chịu được thương tổn, trực tiếp chảy máu.
Cây roi dần dần dính đầy máu của Cốc Ngữ, Kỳ Liên Hàng vẫn không dừng lại, cho đến cuối cùng hắn đánh cô đau đến ngất đi, nước miếng cũng không ngừng chảy ra.
Kỳ Liên Hàng đánh đến mệt, mới ngừng lại ổn định hơi thở, nhìn thấy máu từ đùi Cốc Ngữ chảy xuống, dọc theo bắp đùi rồi nhỏ giọt xuống ga trải giường.
Cô không còn sức lực để kiễng chân lên, máu chảy qua kẽ tay nhỏ giọt trên mặt đất, thân dưới sưng đỏ một cách thảm hại, hắn mơ hồ nhớ tới đôi chân nhỏ tinh xảo trắng nõn, ngày nào cũng bước đi kiêu hãnh dưới làn váy như một nàng công chúa khiến hắn si mê.
Cốc Ngữ hôn mê đến tận sáng hôm sau, tỉnh lại phát hiện hai chân không có bôi thuốc, toàn thân không mặc quần áo, nằm ở trên giường cứng ngắc không dám nhúc nhích, huyệt khẩu chặt chẽ, bên trong không có dị vật.
Cốc Ngữ khó khăn nâng chăn lên, ngẩng đầu, nhìn trên chân mình, vết thương bắt đầu đóng vảy, chỉ cần một cử động nhẹ, nó sẽ lại rách ra.
Vẻ mặt đầy sợ hãi, cô đưa mu bàn tay lên che mặt, khẽ thút thít khóc nức nở.
Kỳ Liên Hàng cầm hai cái bánh sandwich bước vào, dùng đầu gối đá vào chân cô.
“A~ đau!” Cô hét lên, che chân mình, chiếc sandwich ném thẳng vào mặt cô.
"Ăn sáng! Ăn xong rồi đi học."
Cốc Ngữ run rẩy chống tay, co chân ngồi dậy, xé gói bánh sandwich, chậm rãi nhai, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt, vô cùng đáng thương.
Sau khi ăn xong, Cốc Ngữ cầu xin Kỳ Liên Hàng: "Anh có thể đưa cho em thuốc được không?"
Thuốc tránh thai dài hạn phải uống hàng ngày, một ngày cũng không được bỏ.
Hắn nhai bánh mì trong miệng, ngồi xuống mép giường hừ cười.
"Sao có thể cho dễ dàng như vậy. Khẩu cho tôi, nếu làm tôi bắn, tôi sẽ cho em."
Cốc Ngữ lau đi nước mắt, quỳ xuống giường chịu đựng cơn đau, áp mặt xuống giữa háng hắn, dùng răng kéo quần xuống, kéo qυầи ɭóŧ ra, ngậm lấy côn ŧᏂịŧ nuốt vào trong miệng, dùng đầu lưỡi quấy.
Kỳ Liên Hàng chống trên giường thoải mái, cúi đầu nhìn cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười ẩn ý.
Cô liếʍ gần nửa giờ, lúc sắp bắn ra ngoài, Kỳ Liên Hàng đã giữ chặt cằm cô: "Ngậm lấy, đừng nuốt."
Cốc Ngữ ậm ừ xuống, Kỳ Liên Hàng nắm lấy tóc cô, bắt đầu chạy nước rút khiến cổ họng cô nghẹt thở.
Cuối cùng, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng bắn vào trong miệng, tràn ngập toàn bộ khoang miệng.
Cô suýt chút nữa nuốt nó xuống bụng.
Kỳ Liên Hàng rút côn ŧᏂịŧ ra, lau sạch mặt cho Cốc Ngữ.
"Mở miệng cho tôi xem."
Để ngăn không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, Cốc Ngữ ngẩng đầu há miệng, bên trong tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà, trên đầu lưỡi còn có một tầng chất lỏng, Kỳ Liên Hàng liếʍ khóe miệng cười: "Mẹ nó, bộ dạng này của em thật sự rất da^ʍ."
Hắn dùng ngón tay khuấy miệng cô, Cốc Ngữ cố gắng chịu đựng muốn nuốt xuống, khuôn mặt đỏ bừng khó chịu, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
"Được rồi, nuốt đi."
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng ực ực, mãi cuối cùng mới nuốt hết, khắp miệng nồng nặc mùi tanh.
Kỳ Liên Hàng duỗi ngón tay vừa quấy trong miệng cô, Cốc Ngữ hiểu ý liếʍ sạch sẽ, cuối cùng hắn mới chịu buông tha cho cô.