Tiểu Phúc Toàn hơn một tuổi đã đi rất vững vàng rồi, nhưng nói chyện còn chưa lưu loát, chỉ biết nói từng chữ từng chữ.
Cũng không biết vì sao, Tiểu Phúc Toàn vô cùng thích Kỳ Kỳ Cách. Lúc đi bộ nhất định phải nắm lấy tay Kỳ Kỳ Cách, hắn cũng không nhìn đường, nghiêng đầu ngửa cổ nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ Cách.
Một cậu nhóc nhỏ bé nghiêng đầu chăm chú nhìn ngươi, giống như trong mắt đều là ngươi, tim Kỳ Kỳ Cách đều bị hắn làm tan ra.
Nàng bế Tiểu Phúc Toàn lên, đứa trẻ mập mạp vươn cánh tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ Kỳ Kỳ Cách, còn cọ vào mặt nàng, dính một hồi Tiểu Phúc Toàn vùng vẫy muốn xuống đất.
"Ta ôm ngươi không thoải mái sao?" Kỳ Kỳ cách hỏi.
Tiểu Phúc Toàn chỉ mặt đất nói: "Ta xuống, mệt!"
Kỳ Kỳ cách cười cọ vào mặt hắn: "Aiya, tiểu tử ngươi thật chu đáo!"
Đổng Ngạc thị nhìn trong lòng có chút gì đó chua xót! Tuy nói rằng hoàng tử có cung nữ nhũ nương trong cung chăm sóc, nhưng Đổng Ngạc thị thương con trai, mọi chuyện đều tự mình làm. Trừ buổi tối đứa trẻ ngủ cùng nhũ nương, ban ngày đều là nàng tra chăm sóc đứa trẻ. Tại sao đến bây giờ cũng chưa thấy con trai dính lấy mình như vậy?
Lúc tiểu tử thối này vừa biết đứng liền muốn chạy, Đổng Ngạc thị khom người đỡ hắn đi chơi. Chờ đến khi hắn biết đi rồi, lại không muốn tự đi bộ, lúc nào cũng muốn Đổng Ngạc thị ôm. Lúc này lại thân thiết với hoàng hậu như thế!
Kỳ Kỳ Cách ôm Tiểu Phúc Toàn không để hắn xuống, Hàm An cung đến ngự hoa viên có hơi xa, đứa trẻ nhỏ như vậy đi tới chắc cũng mệt lả.
Đến vườn rau nhỏ, Kỳ Kỳ Cách buông Tiểu Phúc Toàn xuống, để hắn tự đi chơi.
Tiểu Phúc Toàn vừa xuống đất liền vui vẻ chạy đi, nhũ nương và cung nữ vội vàng đuổi theo, sợ hắn té ngã.
Một lát sau đứa trẻ lại vui mừng chạy lại, trong tay cầm một đóa hoa cẩm tú cầu màu xanh nhạt.
Tiểu Phúc Toàn đưa hoa cho Kỳ Kỳ Cách: "Hoa! Xinh đẹp, tỷ tỷ!"
Đổng Ngạc thị vội vàng trách con trai: "Phúc Toàn, không được gọi bậy bạ! Đây là hoàng ngạch nương!"
Kỳ Kỳ cách cười nhận lấy hoa, còn không cho phép Đổng Ngạc thị trách đứa nhỏ: "Hắn còn nhỏ, đâu hiểu những thứ này! Không được phép giáo huấn hắn!"
Kỳ Kỳ cách ngồi xổm xuống hỏi Phúc Toàn: "Ngươi cảm thấy ta đẹp như bông hoa này sao?"
Phúc Toàn dùng sức gật đầu, hắn có chút luống cuống, nói chuyện bilibala nghe không rõ. Động tác hoa tay múa chân của hắn, đjai khái ý nói là trong vườn đóa hoa này đẹp nhất, hắn cố ý hái xuống tặng cho Kỳ Kỳ Cách.
Kỳ Kỳ Cách cực kì thích ôm Phúc toàn vào trong lòng.
Aiya, cẩu hoàng đế có con trai thật là đáng yêu, mạnh hơn cẩu hoàng đế gấp mười lần! Lại gọi là tỷ tỷ, lại tặng nàng đóa hoa đẹp nhất, bạn nhỏ quả nhiên tinh mắt. Kỳ Kỳ Cách có làn da đen khỏe khoắn, yêu thích làm vườn là giỏi nhất!
Tiểu Phúc Toàn nịnh đúng chỗ, lúc này Kỳ Kỳ cách quyết định tặng Tiểu Phúc Toàn ba chiếc vòng cổ vàng ròng đặc.
Đổng Ngạc thị hết sức lo sợ: "Hoàng hậu nương nương, cái này quá quý giá!"
Kỳ Kỳ cách không hề để ý khoát tay, những thứ này bây giừo là chuyện nhỏ, tỷ tỷ ta bây giờ có tiền!
Đang lúc nói chuyện, Kỳ Kỳ Cách thấy phía đường nhỏ bên kia có bóng người, nàng hét về bên đó: "Bên kia là ai? Qua đây!"
Hai phi tử từ sau bóng cây đi vòng ra, lo lắng run sợ tiến lên thỉnh an.
Kỳ Kỳ Cách hỏi: "Ra đây đi dạo sao?"
Hai người thứ phi tuổi không lớn, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Hai người bốn mắt nhìn nhau nhỏ giọng đáp: "Hồi nương nương, thần thϊếp vừa ra ngoài hóng gió một chút! Bây giờ lập tức quay về, tuyệt không làm phiền nương nương!"
Hôm nay Kỳ Kỳ Cách đi tìm Đổng Ngạc thị, qua đây có hơi muộn. Hai phi thử thăm dò hoàng hậu không có ở ngự hoa viên mới mới đi ra ngoài, không ngờ vẫn bắt gặp.
Nhắc tới những nữ nhân trong cung gần đây cũng rất đáng thương, trước kia sau khi thỉnh an thái hậu còn có thể đi dạo ngự hoa viên một chút. Nhưng từ khi haonfg hậu mở một vườn rau trong ngự hoa viên, bọn họ ở trong phòng ngột ngạt đến phát bệnh cũng không dám đến ngự hoa viên.
Bọn họ và Đổng Ngạc thị có chung một suy nghĩ, sợ hoàng hậu ngang ngược như phế hậu. Lại nói sau nghi nghe hoàng hậu làm vườn thì tinh thần sa sút vô cùng thê lương. Lỡ như hoàng hậu cho rằng các nàng đến ngự hoa viên là cố ý đến xem chuyện cười của nàng ta thì phải làm sao?
Kỳ Kỳ cách nào biết trong lòng hai tiểu cô nương này có nhiều khúc mắc như thế, nàng cười nói: "Tới cũng đã tới rồi, đừng đi vội! Qua đây cùng nhau nói chuyện đi!"
Hai người thứ phi giống như Đổng Ngạc thị, trên mặt nở một nụ cười doanh nghiệp.
Kỳ Kỳ Cách nghĩ trong đầu, cho dù các người không tình nguyện cũng không thể để các người đi, không dễ bắt được những yêu tinh cùng trò chuyện.
Thanh Yến và Hồng Tước bày ghế xép nhỏ tới, Kỳ Kỳ Cách tiếp tực dựng giàn leo đậu, đám yêu tinh bồi chuyện ngồi trên ghế xép kinh hồn bạt vía. Nòa có đạo lý hoàng hậu làm việc, phi tử ngồi chơi? Chuyện này quả thực không ổn!"
Kỳ Kỳ Cách thấy mọi người không được tự nhiên, gật đầu với A Như Na một cái.
Một lát sau có một tiểu thái giám cười híp mắt chạy tới hành lễ: "Nô tài Tiểu Minh Tử, thỉnh an hoàng hậu nương nương, phúc tấn thứ phi! Hôm nay nô tài kể cho chư vị nghe một câu chuyện, câu chuyện này xảy ở ở một nơi Bồng Lai Tây Châu xa xôi. Nói về một tiểu công chúa thông minh xinh đẹp của Bồng Lai Tây Châu..."
Thái giám tên Tiểu Minh Tử này vốn dĩ là một thái giám ngự hoa viên, phụ thân hắn trước đây là một người kể chuyện có tiếng trong kinh thành. Sau đó phụ thân mắc bệnh nặng, nhà nghèo không có một cắc. Hết cách, hắn bèn bán thân cứu phụ thân, ai ngờ được lại bị lừa vào cung làm thái giám.
Lúc Tiểu Minh Tử kể chuyện tinh thần phấn chấn, lôi cuốn bao nhiêu người. Nhưng lúc không kể chuyện hắn lại là người ăn nói vụng về, trong lòng có bao nhiêu lời cũng không nói ra được.
Kỳ Kỳ Cách ở trong ngự hoa viên, luôn luôn có cung nữ thái giám đi qua bắt chuyện lấy lòng, những người này đều có tâm kế có lòng cầu tiến, hy vọng có thể được bên cạnh hoàng hậu làm kẻ hầu. Tiểu Minh Tử cũng coi là cận thủy lâu thai (văn học- một gian hàng gần mặt nước (thành ngữ); nghĩa bóng- sử dụng sự gần gũi của một người với những người có quyền lực để có được sự ưu ái), có điều hắn chỉ lo cuộc sống của hắn, trước giờ không xuất hiện trước tầm mắt của Kỳ Kỳ cách.
Có một lần mưa như thác đổ, sau khi ngừng mưa Kỳ Kỳ Cách mới đi qua thăm vườn rau của mình, nhìn thấy Tiểu Minh Tử cả người ướt đẫm đỡ lấy cây rau bị gãy muốn trồng nó xuống đất. Kỳ Kỳ Cách mới biết hắn, đem hắn vào Hàm An Cung.
Tiểu Minh Tử kể chuyện Kỳ Kỳ Cách đã dạy, cả một câu chuyện đều cẩu huyết mắc ói. Người có tình cuối cùng thành huynh muội, sau khi thành thân liền mắc bệnh nan y, đυ.ng đầu một cái liền mất trí nhớ. Đặt sự ương ngạnh thô tục của đời sau vào đây thì lại rất tươi mới.
Đám người Đổng Ngạc thị nghe xong mê mẩn, các nàng đã sớm quên đi sợ hãi, lại còn cùng nhau thảo luận tình tiết, mắng chửi nhân vật phản diện ác độc.
Mỗi lần đến đoạn này Kỳ Kỳ Cách tạm thời buông công việc trên tay xuống, vô cùng tâm cơ tiến đến cùng có chung kẻ địch với các nàng.
"Đúng vậy! Người này quá xấu xa rồi!"
"Đúng vậy! Người xấu xa như thế mà còn không chết! Ông trời thật không có mắt!"
Sắp đến giữa trưa, Tiểu Minh Tử mới tạm dừng. Đổng Ngạc thị cùng thứ phi lấy lại tinh thần từ trong truyện, nhìn về Kỳ Kỳ Cách tỏ lời cảm ơn.
"Trong cung hoàng hậu nương nương nhiều nhân tài, tiểu thái giám này kể chuyện thật hay! Thần thϊếp chưa từng nghe qua câu chuyện hay như vậy!"
Kỳ Kỳ cách khoát tay cười: "Câu chuyện này còn chưa kể xong! Các ngươi ngày mai lại lới nha!"
Có câu chuyện còn chưa kết thúc, đám người Đổng Ngạc thị liền vội vàng đồng ý.
Kỳ Kỳ Cách thả lưới thành công ba con thủy quái cùng trò chuyện, nhưng nàng vẫn chưa thấy đủ. Thời điểm thỉnh an ngày thứ hai, nàng lên tiếng mời tất cả các phi tần cùng nàng tới bên cạnh vườn rau cùng nghe kể chuyện.
Chúng phúc tấn phi tử cũng không dám cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là cùng đi. Có A Như Na phiên dịch, ngay cả những phúc tấn đến từ Mông Cổ nghe vào cũng mê. Vốn dĩ định đi một lần sẽ không đi lại, đáng tiếc các nàng lại lọt hố mới càng không thể thoát ra.
Lúc dây mướp leo đầy giàn leo, nở ra những búp hoa non màu vàng, khu vườn nhỏ của Kỳ Kỳ Cách cũng là địa điểm cố định được phi phần tụ họp tám chuyện trên trời dưới đất.
Thời tiết dần trở nên nóng bức, ngồi dưới giàn mướp leo cũng rất mát mẻ. Chúng nữ nhân phe phẩy quạt tròn, nghe Tiểu Minh Tử kể chuyện, lâu lâu thảo luận vài câu, ăn miếng thái cây ướp lạnh, thích đến vô cùng.
Kỳ Kỳ Cách đứng trong vườn rau, nàng phải ngắt dây leo thừa của cây dưa leo, như vậy trái ra sẽ lớn hơn.
Những nữ nhân trong cung giờ cũng đã quen với việc các nàng ngồi chơi còn hoàng hậu làm việc rồi, trong lòng cũng không có sợ hãi như trước nữa.
Tiểu Minh Tử thấy thời gian cũng đã tới rồi, liền kết thúc câu chuyện hôm nay, mời các vị phúc tấn ngày mai lại tới.
Ngạc Văn Châu thân thiết với tỷ tỷ, nàng trực tiếp nói: "Hôm nay là hết rồi! Ta còn chưa nghe đủ nữa! Tỷ... ách, hoàng hậu nương nương, người để Tiểu Minh Tử buổi chiều và buổi tối cũng kể chuyện đi! Buổi sáng kể được một lsuc như thế căn bản nghe không đủ mà!"
Mọi nguồi mấy ngày nay đã thăm dò tính cách của Kỳ Kỳ Cách, biết tính khí nàng hiền lành, không thích nổi giận. Vì vậy mọi nguoeif cũng phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Để Tiểu Minh Tử kể nhiều một chút đi mà!"
Kỳ Kỳ Cách không nhịn được "Ách" một tiếng, nói chuyện cùng yêu tinh phải dùng cách yêu ma, ta cho các ngươi nghe chuyện là để tóm lấy các ngươi, có thể có chút kiến thức về vị trí nhất định của bản thân được không?
Hơn nữa, Tiểu Minh Tử của chúng ta kể chuyện nhiều cực khổ, ban ngày kể ban đêm cũng kể, cổ họng hắn còn cần hay không?
Kỳ Kỳ cách suy nghĩ một chút, xoay người thở dài nói: "Ai! Ta cũng muốn để các ngươi nghe thoải mái, chỉ lalf ra không thể hại Tiểu Minh Tử! Các ngươi có biết Tiểu Minh Tử đã thể, kiếp này chỉ kể chuyện nửa này?"
Ngạc Văn Châu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hắn cũng đâu phải thái giám của ta! Ta đâu biết!"
Kỳ Kỳ cách thuận miệng bắt đầu nói bậy: "Tiểu Minh Tử là một người cực kì hiếu thảo, năm đó hắn nổi danh mười dặm tám hướng là thần đồng kể chuyện, bất kể là loại chuyện gì, hắn chỉ cần nghe một lần là có thể nhớ, hơn nữa còn nói tốt hơn so với những người khác. Nếu như may mắn, lúc này hắn có lẽ là người kể chuyện có tiếng nhất kinh thành. Đáng tiếc trời đố kỵ anh tài, Tiểu Minh Tử năm ấy mười tám tuổi, phụ thân đột nhiên mắc phải bệnh nặng. Phụ thân hắn trước khi lâm chung liền muốn nghe lắn kể chuyện một lần nữa."
Nói đến đây Kỳ Kỳ Cách bỗng nhiên dừng lại, Ngạc Văn Châu vồng vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Chuyện sau đó Kỳ Kỳ Cách đâu biết, nàng còn chưa nghĩ ra! Cũng không thể nói thẳng Tiểu Minh Tử vào cung làm thái giám, câu chuyện kia cũng chưa có tính thú vị.
"Sau đó...sau đó à! Tiểu Minh Tử quỳ xuống đất, kể cho phụ thân nghe bangày ba đêm, kể đến khàn giọng, miệng phun ra máu tươi. Hiếu thảo của hắn cảm động trời xanh, bệnh của cha hắn như có kỳ tích mà tốt lên! Từ đó về sau, Tiểu Minh Tuẻ thề một ngày chỉ kể chuyện nửa ngày! Lấy cái này cảm tạ ghi nhớ ân đức ông trời đã cứu phụ thân hắn."
Ngạc Văn Châu phá đám tỷ tỷ: "Đều là tỷ nói bậy chứ gì?"
Kỳ Kỳ Cách cau mày nói: "Ngạc Văn Châu, muội thật ác nghiệt, thật vô tình! Người hiếu tâm như vậy muội lại không có chút cảm động sao?"
Ngạc Văn Châu ấm ức im miệng, trong đầu nàng nghĩ, nhất định là Kỳ Kỳ Cách nói bậy, bộ dáng gạt người của nàng ta khi còn bé chính là như thế!
Kỳ Kỳ Cách lấy từ trong hầu bao ra một miếng vàng đưa cho Tiểu Minh Tử: "Đứa trẻ ngoan, cầm lấy đi! Đây là hoàng hậu ban thưởng cho kẻ hiếu lòng!"
Tiểu Minh Tử vội vàng dập đầu tạ ơn, Kỳ Kỳ Cách trừng mắt nhìn mọi người một lượt. Ta cũng đã thưởng rồi, khuyên cách ngươi đừng có không thức thời!
Ngạc Văn Châu phồng miệng cũng lấy ra một miếng vàng, những phúc tấn thứ phi khác ít nhiều cũng tặng vài món đồ.
Tiểu Minh Tử ôm lấy một đống đồ tốt, liên tục tạ ơn vừa nói lời hay.
Chờ mọi người đi hết, Kỳ Kỳ Cách bảo Tiểu Minh Tử đem đồ chia đôi cho mình.
Tiểu Minh Tử cười đùa nói: "Người nhìn người coi, có chủ tử nương nương nào lại cướp đồ hạ nhân chứ?"
Kỳ Kỳ Cách trừng hắn một cái, kêu A Như Na lấy hết đồ từ trong ngực hắn: "Quy củ giang hồ, gặp nhau phân một nửa!"
Nàng lấy ra hai miếng vàng ném vào trong ngực Tiểu Minh Tử: "ngươi dám nghi ngờ bổn cung, bây giờ ngay cả một nửa cũng bị mất!"
Tiểu Minh Tử vẻ mặt đau khổ cất vàng đi, Kỳ Kỳ Cách cau mày, cầm lấy những món đồ trong ngực A Như Na.
Ách! Con đường tiền tài này đến cũng nhanh quá đi! Ta cũng không muốn làm vườn nữa rồi!