Cô Mèo Đanh Đá Của Hoắc Gia

Chương 4: Làm con gái của anh cũng được

Hoắc Lâm Tây không để ý đến Bạch Dạ, anh cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi trong lòng mình.

Vẻ ngoài, trông cũng khá ổn.

"Tên là gì?" Hoắc Lâm Tây hỏi cô.

"Tuế Tuế, Khương Tuế Tuế."

Ánh mắt Hoắc Lâm Tây lạnh lùng, nhìn qua Khương Tuế Tuế một lượt, rồi hừ nhẹ một tiếng, “Quá nhỏ rồi.”

Cô gái ngồi trong lòng anh giống như mầm rễ.

Bạch Dạ cười nhẹ: “Hoắc gia nuôi là lớn thôi mà.”

Người đàn ông đưa những ngón tay dài ra bóp lấy cằm cô gái, cẩn thận nhìn đôi mắt của cô.

"Tại sao bị mù?"

"Hiến giác mạc cho chị gái tôi rồi." Khương Tuế Tuế nói, "Bác sĩ nói mắt của chị tôi bị mù, cần ghép giác mạc, cha mẹ đã cầu xin tôi, hiến giác mạc cho chị ấy.”

Khương Tuế Tuế chỉnh lý lại, bình tĩnh tường thuật:

“Ngày phẫu thuật, chị gái nói với tôi, mắt của chị ấy vốn không hề bị mù, chỉ là bộc phát bị mờ mà thôi, vài ngày là đã có thể hồi phục.

Nhưng chị ấy vẫn nhờ bác sĩ lấy giác mạc của tôi, vứt giác mạt của tôi vào bồn cầu.”

Hoắc Lâm Tây ngắm khuôn mặt non nớt của cô gái, ngón tay cái và ngón tay trỏ bóp bóp trên khuôn mặt của cô.

Cảm giác tay thật đã.

"Bộ váy cưới kia của cô là sao?"

Những ngón tay rõ ràng của người đàn ông trượt xuống chiếc cổ mảnh mai của Khương Tuế Tuế.

Nếu cô dám nói dối, Hoắc Lâm Tây sẽ không khách khí bóp gãy cổ của cô!

Khương Tuế Tuế bị nâng mặt lên, ánh mắt đen tối không có tâm điểm.

“Tiền đầu tư của công ty trong nhà xảy ra vấn đề, nên cha mẹ đã bán tôi.

Bán cho một người giàu có, người giàu có đó đã 50 tuổi rồi, con trai của ông ta còn lớn hơn cả tôi, tôi không muốn làm mẹ nhỏ của người ta đâu.”

Khương Tuế Tuế nói, căn bản đã điều tra phù hợp với Hoắc Lâm Tây.

Khương Tuế Tuế từ nhỏ đã sống ở quê, ba tháng trước, mới biết được, mình là thiên kim của Khương gia ở Hải Thành.

14 năm trước, khi đang ở trong phòng sơ sinh, một y tá đã bế cô đi và thay thế vị trí của một đứa trẻ bằng một đứa trẻ bị bỏ rơi khi đang ở tuổi thanh xuân băng giá.

Y tá bán Khương Tuế Tuế cho những kẻ buôn người, sau vài lần chuyền tay, Khương Tuế Tuế được một cặp vợ chồng già ở quê không có con cái mua lại với giá cao.

14 năm sau, cô được đón về Khương gia, đổi thành họ Khương, mà thiên kim giả được nuôi dưỡng ở Khương gia 14 năm, bởi vì không tìm thấy được cha mẹ ruột của mình, nên không bị tiễn đi.

Cha mẹ ruột và thiên kim giả tình cảm sâu đậm, Khương Tuế Tuế ở Khương gia giống như là một người ngoài vậy.

Bởi vì từ nhỏ cô sống ở quê, nên cô thường bị cha mẹ ruột ghét bỏ, ngay cả thiên kim giả mắt bị mờ, cha mẹ ruột của cô cũng hi vọng cô có thể hiến giác mạc.

"Hề Hề là minh tinh, mắt bị mờ, thì tiền đồ của nó sẽ bị hủy hoại!"

“Hề Hề chơi đàn piano cấp 10, nó không nhìn thấy thì không thể chơi đàn được nữa.”

“Tuế Tuế, thành tích của con không tốt bằng Hề Hề, sau này Hề Hề còn phải thi đại học Kinh Hoa, con hãy hiến giác mạc cho nó đi.”

Cô ngây thơ nghĩ rằng, mình hiến giác mạt cho Khương Hề Hề, thì cha mẹ có thể đối xử với mình tốt hơn một chút.

Nhưng chưa được bao lâu, thầy bói nói cô có tướng vượng phu, cô bị người giúp việc của Khương gia ép mặc áo cưới, nhét vào xe cô dâu, Khương gia muốn gả cô cho một ông già hơn 50 tuổi.

Cô ngồi trên đùi của Hoắc Lâm Tây, mặc dù không nhìn thấy rõ người đàn ông này nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi hương tuyết liên hồi lạnh lẽo trên cơ thể người đàn ông này.

"Hoắc Lâm Tây, anh sẽ giữ lại tôi chứ?"

Thanh âm non nớt của cô gọi đầy đủ tên họ của anh, ánh mắt của anh bỗng trở nên nặng nề.

“Tôi không nuôi người nhãn rỗi.”

"Tôi không phải là người nhàn rỗi! Tôi có thể làm người phụ nữ của anh!” Khương Tuế Tuế nói rất nghiêm túc, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng mình hiện tại vẫn là mầm non.

Bàn tay nhỏ nhắn bám lấy áo của người đàn ông, Khương Tuế Tuế cắn đôi môi hồng hào hỏi anh:

"Chỉ cần anh giữ lại tôi, tôi gọi anh là cha cũng được!"

Cô chưa kịp lên tiếng, bàn tay to đùng của người đàn ông để lên mặt mình, lòng bàn tay che lên như muốn phong ấn lại cái miệng nói lung tung của Khương Tuế Tuế.

Bạch Dạ ở một bên nhịn cười rất khổ sở.

Giọng nói của Hoắc Lâm Tây trầm mặc: "Gọi là Hoắc gia."

Khương Tây Tây để lộ ra xương quai hàm, đôi môi mềm mại chạm vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Hoắc Lâm Tây chau nhẹ mày, rút lại bàn tay đang bịt miệng của Khương Tuế Tuế, thì nghe cô gái nói nhỏ:

“Anh cứ gọi tôi là Tuế Tuế, tôi gọi anh là Lâm Lâm nhé ~ , đợi sau này anh gọi tôi là vợ, thì tôi sẽ đổi, gọi anh là chồng!”