Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi

Chương 26: Đánh người

Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

"Chơi game?" Bùi Chiêu Chu cười nhạt, đôi mắt hổ phách vàng kim nheo lại, đáy mắt không hề có ý cười, gương mặt lạnh lùng bị lửa giận làm đỏ bừng.

—— Đúng là rất hưởng thụ nha.

Tư Hoài Tây không chút nào nhận thấy người trước mặt bắt đầu giận dỗi, đôi mắt trong veo hiện lên ý cười, nói: "Ừ ha, Bùi ca muốn chơi không?"

Bùi Chiêu Chu nghiến răng nghiến lợi nói: "Được."

【Chiến trường Tinh Hà】 ra mặt chưa đầy nửa tháng đã lập tức hot trên toàn bộ mạng xã hội, khi trước Tư Hoài Tây lướt mạng để hiểu biết thêm về thế giới này, không dưới mười mấy lần thấy tài khoản marketing và thủy quân để trò chơi này lên hot search, chẳng hạn như cơ giáp hiếm, kỹ năng cơ giáp bộc lộ, ra BOSS mới đều có thể khiến toàn mạng lập topic thảo luận.

Không chỉ bởi vì đây là một trò chơi cơ giáp, mà là【Chiến trường Tinh Hà】dùng trình độ khoa học kỹ thuật tối cao nhất bắt chước hệ thống vận chuyển của thế giới, thông qua trò chơi này đột phá tiềm năng, đột phá gông cùm xiềng xích của cơ thể, nhảy lên một cấp bậc gen cao hơn.

Cấp bậc gen sinh mệnh ở tinh tế được chia từ cao tới thấp lần lượt là S, A, B, C, D, E, F, đẳng cấp trí tuệ sinh mệnh cao có thể ra ngoài hành tinh, có thể chịu được áp lực không gian quá mức chịu đựng của cơ thể.

Những công dân cấp F thấp về cơ bản thì cả đời cũng không thể ra khỏi tinh cầu, công dân Đế Quốc Odyssey thường nằm trong phạm vi C~E, nguyên chủ của cơ thể Tư Hoài Tây đã ngụy trang thành một Beta cấp E, bởi vì kiểm tra cấp bậc gen không cần đo lường tuyến sinh dục, cho nên nguyên chủ vẫn luôn giấu giếm bản thân không phải bất kỳ giới tính nào trong ba loại giới tính của ABO.

Để có thể điều khiển cơ giáp, cấp bậc gen ít nhất phải là cấp B, cho dù công dân Đế Quốc có cấp bậc gen tiềm ẩn là cấp B, nhưng không đồng nghĩa với việc nhất định có thể lên tới cấp B, vô số công dân Đế Quốc bị mắc kẹt ở cấp C, từ cấp C đến cấp B giống như một đạo lệch trời.

Hiện tại【Chiến trường Tinh Hà】có thể phá vỡ cái hố đó, thông qua chiến trường mô phỏng gần như trăm phần trăm, bức bách người chơi phải phát huy hết mức tiềm lực của mình, đột phá đến cấp bậc càng cao hơn.

Điều này đồng nghĩa với việc Đế Quốc có thể bồi dưỡng ra thêm càng nhiều người điều khiển cơ giáp, làm sao có thể không khiến toàn bộ người dân Đế Quốc phát điên!

Bùi Chiêu Chu đối với trò chơi công ty mình và Cơ quan Nghiên cứu Cơ cấu Khoa học Đế Quốc kết hợp nghiên cứu phát minh ra vô cùng hiểu biết, trí não đằng sau trò chơi 【Chiến trường Tinh Hà】 chính là 'Ngân Hồ', từ khi Tư Hoài Tây tiến vào khoang mô phỏng trò chơi, anh đã biết là trò chơi 【Chiến trường Tinh Hà】 này.

—— Đã lâu rồi chưa chạm vào cơ giáp, ngứa tay muốn đánh người.

Đôi mắt hổ phách vàng kim của Bùi Chiêu Chu nhìn về phía Tư Hoài Tây, trong sắc bén có một tia kɧıêυ ҡɧí©ɧ nóng lòng muốn thử, dáng vẻ cường đại ngạo nghễ nhìn không sót cái gì, vứt cho hắn một nụ cười, hỏi: "Bằng không đến đấu trường cơ giáp đấu một ván đi."

Tư Hoài Tây trong lòng nóng lên, toàn bộ bị đôi mắt cao ngạo tự tin của Bùi Chiêu Chu hấp dẫn, có thể đấu một trận với cường giả hàng đầu tinh tế, không chút nghi ngờ đáp lại: "Được."

Đấu trường cơ giáp là nơi để hai cơ giáp sư đối kháng, địa hình chia thành đồng bằng, sa mạc, rừng rậm, đồi núi, khu vực ven con sông.

Khoang mô phỏng trò chơi có thể để hai người cùng sử dụng.

Bùi Chiêu Chu ngồi xuống, Tư Hoài Tây ở bên phải.

Bùi Chiêu Chu nhìn bàn điều khiển cơ giáp trên màn hình, lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tốc độ tay nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh, tập trung tinh thần cẩn thận điều chỉnh các thông số và đổi mới linh kiện cơ giáp đến trạng thái tốt nhất.

Tư Hoài Tây đã sớm chỉnh xong, hoặc nói đúng hơn là hắn không hề thay đổi nó.

Tư Hoài Tây cười với Bùi Chiêu Chu, nói: "Bùi ca, anh chọn sân đấu đi."

Bùi Chiêu Chu quay đầu nhìn thoáng qua cơ giáp của Tư Hoài Tây, cơ giáp mộc mạc màu đen xám, hai cánh tay trái phải của cơ giáp là hai khẩu xung phong pháo P-28 loại nhẹ, một thanh vũ khí lạnh làm bằng hợp kim nằm ngang ở trong khe chứa vũ khí, chỉ là một cơ giáp cấp D vô cùng bình thường.

Bùi Chiêu Chu bất mãn nhấp môi nói: "Cậu cảm thấy một cơ giáp cấp D có thể đánh bại tôi sao? Đôi cái khác đi."

Tư Hoài Tây bất đắc dĩ mà cười nói: "Bùi ca, em chỉ có một cái cơ giáp này."

Bùi Chiêu Chu nhíu mày, trí não Ngân Hồ quản lí tài khoản của anh, thân là đầu não của trò chơi, Ngân Hồ có quyền hạn vô cùng lớn, dường như là đưa cho anh các loại cơ giáp cao cấp nhất, loại thấp nhất cũng là cơ giáp cấp A, vốn dĩ Tư Hoài Tây không phải cơ giáp sư chuyên nghiệp, khoảng cách giữa cơ giáp chênh lệch quá nhiều thì thắng không cần đấu nữa.

Tuy rằng Bùi Chiêu Chu có tâm lý muốn đánh người nhưng vẫn phải che đậy một chút.

Bùi Chiêu Chu: "Cậu không có linh kiện khác cao hơn cấp D sao, có thể trang bị vào cơ giáp để tăng sức tấn công."

Tư Hoài Tây: "Có, lúc làm nhiệm vụ em có nhận được mấy cái linh kiện cấp A và mười mấy cái linh kiện cấp B, nhưng em bán cho người chơi khác, kiếm lời được mười mấy trăm ngàn tinh tế tệ."

Bùi Chiêu Chu nghi hoặc hỏi: "Vì sao phải bán?"

Đôi mắt Tư Hoài Tây mang theo ý cười nhìn về phía Bùi Chiêu Chu, thâm ý dạt dào nói: "Chim hoàng yến chuyên nghiệp muốn kiếm tiền nuôi kim chủ nha, em không muốn Bùi ca đã đi vào ôn nhu hương của em, lại còn phải ăn thuốc dinh dưỡng khó ăn đó, nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đã được chuẩn bị sẵn, nếu không anh cho rằng em chơi game làm gì?"

* Ôn nhu hương: cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thường tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào.

Khóe môi lạnh nhạt của Bùi Chiêu Chu hơi cong, thuận miệng hỏi: "Đêm nay ăm gì?"

Tư Hoài Tây: "Ba mặn một canh, thịt bò hầm khoai tây, sườn heo xào tỏi, rau xào và súp xương heo đậu nành rong biển."

"Chà." Tuy rằng tên mấy món này một cái Bùi Chiêu Chu cũng chưa nghe qua, gương mặt lạnh lùng lộ ra chút kiêu ngạo, chim hoàng yến này là do anh nuôi!

Nếu chim hoàng yến nhỏ đã thức thời như vậy, vậy nhường một bước cũng không phải không thể.

Bùi Chiêu Chu nói: "Vậy dùng cơ giáp hệ thống cấp đi, sân đấu là ngẫu nhiên."

Tư Hoài Tây đương nhiên sẽ không phản đối, điều kiện cơ giáp đồng đều càng có lợi hơn cho hắn.

Đấu trường cơ giáp —— Phế tích.

Nhà máy quân sự công nghiệp bị bỏ đi, mặt tường rách nát, kiến trúc vẫn còn nguyên mặt bằng bị bom đạn tạc thành hố, hai bộ cơ giáp đối chọi gay gắt, đứng ở hai mặt đối lập của phế tích, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.

Tư Hoài Tây nhìn chăm chú cơ giáp đối diện khí thế kinh người, chỉ là tư thế không góc chết kia cho hắn một loại uy hϊếp kinh người không chê vào đâu được.

Hứng thú trong mắt càng mãnh liệt.

Bùi Chiêu Chu cũng thật lâu rồi chưa động vào cơ giáp, nhiệt huyết trong người yên lặng đã lâu lần nữa kích động, cơ giáp lạnh băng phảng phất như được rót vào sinh mệnh mới, sắc bén đến kinh sợ mà lộ ra mũi nhọn!

Tư Hoài Tây đột nhiên có một loại cảm giác, nếu hắn không sử dụng toàn bộ thực lực, hắn sẽ bị đánh thật thảm thương.

Không chút khách khí nào phóng ra tinh thần lực.

Đao nhọn đấu với mũi nhọn!

Hai bộ cơ giáp ăn ý đồng thời xuất kích, thế tấn công nhanh như chớp, trong nháy mắt đã giao chiến hơn trăm lần, vách tường xung quanh ầm ầm đổ xuống, khói bụi đầy trời.

Dưới trận chiến kịch liệt ở tần suất và tốc độ cao, vũ khí lạnh cọ xát sinh nhiệt, trong lúc nhất thời, lưỡi dao kim loại bị đốt đến nóng bốc khói, lại thêm một lần va chạm nữa, lưỡi dao cấp thấp hệ thống cung cấp không chịu được đối chiến cường độ cao, không sai lắm mà đồng thời tách ra.

Ngay lập tức, hai khẩu pháo năng lượng bắn ra ánh sáng xanh, hai bộ cơ giáp đồng thời nhạy bén tránh đi.

Sau đó dựa vào kiến trúc phế tích che giấu, bắt đầu chiến tranh du kích.

Pháo năng lượng cần có thời gian làm lạnh, mà lúc này chính là một hồi quyết đấu chiến thuật tâm cơ.

Tinh thần lực của Tư Hoài Tây quả thực là gian lận, cả tàn tích này đều là lĩnh vực hắn nắm giữ.

Khi Bùi Chiêu Chu còn bận trốn trong tòa kiến trúc bỏ đi chờ đợi năng lượng bổ sung làm đầy, Tư Hoài Tây thản nhiên ẩn mình ở góc nhìn chết của anh, đếm ngược pháo năng lượng, chờ đợi con chim sẻ trong l*иg sắt này kêu tiếng cuối cùng.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Bùi Chiêu Chu cũng không phải giả, rất nhanh anh đã phát hiện không thích hợp, nhạy bén phát hiện hoàn cảnh xung quanh im lặng quá mức, thay cào đó dường như có cái bẫy nào đó đang chờ đợi anh.

Quả nhiên, cùng lúc đó, thời gian pháo năng lượng làm lạnh kết thúc.

Một vụ nổ lao thẳng đến vị trí của anh.

Bùi Chiêu Chu sớm đã có phòng bị mà né tránh, thậm chí bởi vì công kích nên Tư Hoài Tây bị lộ ra vị trí, đánh trả hắn một phát pháo năng lượng vang dội.

Địch ta giao chiến kịch liệt, trận chiến tràn đầy vui sướиɠ khiến adrenaline của Bùi Chiêu Chu tăng vọt, nhịp tim và lưu lượng máu của anh tăng nhanh đến mức khó tin, hô hấp gần như đình chỉ.

* Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra.

【Phát lệnh cảnh cáo!】

【Cảnh cáo! Phát hiện đo lường thể trạng của người chơi đang mất khống chế, xin hãy dừng cuộc chiến!】

Trí não Ngân Hồ lập tức xuất hiện: "Chủ nhân! Chứng rối loạn pheromone của cậu còn chưa tốt lên, không thể tham gia vào trận chiến kịch liệt như vậy, mau dừng lại đi!"

Bùi Chiêu Chu không cam lòng, thật vất vả mới tìm được một đối thủ thực lực tương đương, anh không muốn lại trở thành một phế nhân ngay cả cơ giáp cũng không điều khiển được.

Nhưng trái tim bạo động, thân thể chịu không nổi áp lực.

Mỗi một hơi hít vào như nuốt phải lưỡi dao.

Trí não Ngân Hồ lo lắng hô: "Cậu cũng phải suy xét tới tiểu chủ nhân đó! Tình trạng thân thể của cậu không thể chuyển biến xấu nữa!"

Cuối cùng Bùi Chiêu Chu nắm chặt hai tay, không cam lòng nhắm mắt lại, phun ra hai chữ: "Rời khỏi."

Cơ giáp khí thế nghiêm nghị chậm rãi ngã xuống, l*иg ngực Tư Hoài Tây còn kịch liệt phập phồng, vẫn không nhúc nhích mà trố mắt nhìn.

—— Bùi ca, có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngay sau đó, Tư Hoài Tây nhận được lời nhắc thoát khỏi trò chơi.

======

Tác giả có lời muốn nói: Write block đúng là thiên địch của tác giả a, chậm trễ rồi (づωど)