Ảnh Hậu Trọng Sinh, Thượng Tướng Đại Nhân Anh Đừng Trốn

Quãng thời gian niên thiếu(2)

Tɧẩʍ ɖυy An đứng trước mặt cô, có khoảnh khắc anh muốn lau khô giọt nước mắt thay cô nhưng anh kiềm chế được. thiếu nữ này...

Anh hỏi cô, giọng không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng trong hành lang trống trải: "Cậu biết tôi à?"

Anh không dám lớn tiếng, sợ kinh động tới cô.

Tưởng Nhất Bối ngẩng đầu nhìn cằm anh, lắc đầu rồi lại gật đầu.

Anh nhìn cô đầy khó hiểu. Vậy là biết hay không?

"Dáng dấp cậu giống bạn cũ của tôi."

Giọng cô gái yếu ớt, nghe kỹ còn mang theo chút vị ngọt.

Thiếu niên cau mày chặt hơn. Không biết sao anh nghe thấy đáp án này lại không vui. Bây giờ anh còn chưa hiểu cảm giác này tên là ghen ghét. Anh ghen với người bạn cũ trong lời cô.

Giọng anh lộ ra chút không vui. Anh không che giấu sự mất hứng trong lòng: "Khuôn mặt tôi phổ thông lắm hả?"

Tưởng Nhất Bối biết anh hiểu lầm ý cô. Bạn cũ trong lời cô chính là anh nhưng cô không biết phải giải thích thế nào vì anh không nhớ rõ kiếp trước mà chỉ nhớ rõ kiếp này.

Khoảnh khắc này cô thấy mình may mắn, mong thiếu niên này có thể quên đi tất cả kiếp trước, quên đi tất cả công vui, quên mất đã từng yêu Tưởng Nhất Bối vô cùng yếu đuối.

Anh thấy cô không trả lời thì hình như nhớ ra gì đó, không tự làm mình mất mặt nữa, xoay người rời đi.

Cô sốt ruột, nước mắt vừa ngừng rơi lại rớt xuống. Cô sợ anh sẽ đi mất. Là con người thì sẽ sợ hãi mất đi.

Anh nhìn đầu ngón tay bị một bàn tay nắm lấy của mình. Bàn tay kia rất trắng, da như mỡ đông. Da anh không tính là đen nhưng hai cánh tay tạo thành hiệu ứng thị giác tương phản nghiêm trọng. Kiểu này rất giống sự khác biệt giữa màu đỏ tươi và màu hồng phấn. Hai màu này đều là màu đỏ nhưng hiệu quả thị giác lại khác nhau một trời một vực.

Anh còn có thể nhìn thấy rõ mạch máu màu xanh dưới da tay cô. Mạch máu cô trông rất nhỏ, lúc bác sĩ đâm kim có khi nào không tìm được không nhỉ?

Cô thấy dáng vẻ người này không sao cả. Trước giờ cô đều nhìn mà không hiểu tâm trạng anh, trong lòng càng thêm ấm ức.

Đôi mắt đẹp đỏ bừng đầy sự vội vàng, nước mắt lấp lánh trong mắt. Trong lơ đãng, dáng vẻ thiếu nữ lộ ra phong tình từng chút một, nửa trong sáng nửa quyến rũ, có thể trêu chọc tới tâm can con người ta phải run lên.

"Cậu đừng đi có được không?"

Hành động của Tɧẩʍ ɖυy An đã bị suy nghĩ chiếm cứ, cảm tính chiếm thế thượng phong.

"Được, tôi không đi."

Cô phục hồi tinh thần lại, thốt lên.

"Tôi mời cậu uống cà phê được không?"

Giọng thiếu nữ yếu ớt quanh quẩn bên tai anh, trong lời nói lộ ra sự cẩn thận dè dặt.

Anh nhìn vào đôi mắt đen như mực của cô. Nước mắt còn đang vòng quanh trong mắt cô. Cô nhìn anh đầy cầu xin.

Ngực Tɧẩʍ ɖυy An đầy bực bội, rầu rĩ.

Sau này anh mới biết anh có thể từ chối một nghìn người nhưng lại không từ chối được em.