Nam Chính Cút Ra! Lão Tử Muốn Từ Chức!!!

Chương 19: Bệnh thần kinh muôn màng sắc màu

Ngụy Lăng cuối cùng cũng đến gặp được chưởng môn Thiên Cung.

Nhưng cái câu đầu tiên hắn nghe được là ...

"Các ngươi đây không phải là đến gặp mặt gia đình đôi bên thật đấy chứ?" Chưởng môn nói

Ngụy Lăng: " ... " Quả đúng là cùng một môn phái ...

Mạc Quân: " ... " Không tài nào quen nổi ...

Việt Linh Nhi: " ... " Cha à, ngươi đừng vứt hình tượng của mình đi luôn thế có được không?

Chưởng môn: "Khụ khụ! ... Ta đoán sai à?"

Ngụy Lăng: =A=

Mạc Quân: =A=

Việt Linh Nhi: =A=

Chưởng môn thấy ánh mắt của cả ba người nhìn mình liền ngại ngùng chỉ vào Ngụy Lăng hỏi:

"Vậy thế hắn là ai?"

Việt Linh Nhi cảm xúc đi xuống, đều đều nói không âm điệu, không chút nóng lạnh, khinh bỉ lườm lão cha nhà mình mà nói:

"Ân nhân cứu mạng."

Chưởng môn đại nhân nhìn sang bên trái né tránh cái lườm của nữ nhi mình, chột dạ nói:

"Nếu đã là ân nhân cứu mạng của con thì cho hắn ở lại đây đi, con tự bồi."

Việt Linh Nhi nghe thế liền lạnh lùng quay đầu, lôi theo cả Mạc Quân cùng Ngụy Lăng đi khỏi.

Chưởng môn vừa thấy cả ba rời đi liền thở phào nhẹ nhõm.

Chưởng môn: Nữ nhi nhà mình cũng thật đáng sợ, chẳng kém gì mẫu thân nó a! QvQ

.

.

.

Bên ma giới,

Tề Bách chật vật đi khắp nơi giải quyết sự vụ cuối cùng về nằm gục xuống bàn.

Hôm qua có kẻ muốn nổi dậy.

Hôm kia lại có gián điệp thâm nhập vào.

Hôm trước nữa lại đi đến từng giáo phái một.

...

Thật sự hắn sắp mệt chết đến nơi rồi!

Cái này gọi là bóc lột sức lao động!

Đả đảo! Ta muốn đả đảo!

Thực sự ... Ta muốn bỏ! Ta không làm nữa đâu! QAQ

"Nha! Sư huynh, ngươi không muốn làm thì thôi! Cần như cứ suốt ngày chạy ngược chạy xuôi khắp nơi làm gì?" - Thanh âm trong trẻo của nữ tử cất lên.

Nữ tử mặc một bộ váy tử sắc lẫn hắc sắc hơi bó sát mang kiểu dáng hơi giống sườn xám trung quốc, tay lộ ra bờ vai trắng làm tăng sức gợi cảm.

Nàng tựa người lên cửa, tay cầm theo một bầu rượu đã vơi gần hết, người cũng mang theo mùi rượu nhưng mặt trông vẫn vô cùng thanh tỉnh.

Thực ra ... Nàng chính là sư muội của Tề Bách.

Hay nói cách khác thì nàng là vị đồ đệ thứ hai của Ngụy Lăng.

Ngụy Lăng nhặt hắn về là khi hắn mới mười tuổi. Lúc hắn nhặt nàng về là khi hắn mười hai tuổi, nàng cũng mới được năm tuổi đầu.

Nàng không có tên, Ngụy Lăng liền đặt cho nàng cái tên Tử Điệp.

Tử Điệp tuy không có khiếu về kiếm thuật hay cầm thuật nhưng lại rất có tư chất về y thuật và dược thuật.

Đáng lẽ ra nàng lớn lên phải là một đại mỹ nhân yêu mị vạn nhân mê toàn thân đầy độc chứ?! Tại sao càng lớn lại càng mang theo bản tính của một nữ tửu quỷ lưu manh?! Rút cục là ta nuôi sai ở chỗ nào?

Không những vậy lại còn có thêm sở thích kỳ quái là giả làm lang băm nữa! =_=

Rõ ràng y thuật của mình đủ để tự xưng làm thần y mà lại cứ thích đi làm lang băm lừa đảo kẻ khác! =_=

Đã vậy lại còn thích chế dược theo sở thích! =_=

Đến hắn còn suýt bị đem ra làm vật thí nghiệm nhưng ... nàng sợ ngộ nhỡ hắn bị làm sao thì mình bị chết đói nên thôi.

Hiện tại nàng cũng ở "bên này" là bởi vì ...

Ba tháng trước, Ngụy Lăng trở về kêu nàng đi.

Tử Điệp từ chối.

Ngụy Lăng lôi ra một bình mai ủ tuyết trăm năm đặc chế của Tề Bách.

Tử Điệp liền ngoan ngoãn, không ý kiến đi theo.

Tề Bách lúc đấy: ="= Không có tiền đồ!

Nhớ lại ngày trước so với bây giờ, Tề Bách cảm thấy thật đau đầu, không muốn nghĩ gì nữa.

Bây giờ thấy Tử Điệp xuất hiện, hắn liền không nghi ngờ gì nói:

"Lại hết rượu rồi à?"

Tử Điệp cười nịnh nọt:

"Quả nhiên chỉ có ngươi hiểu ta nhất!"

" ... " Ý ngươi là ta là người hiểu ngươi có rượu ngon nhất trong đám người hiểu ngươi ấy hả? =_=

Tử Điệp bị Tề Bách khinh thường nhìn ngại ngùng cười hai tiếng "Ha ha" rồi gãi đầu ngượng ngùng:

"Còn nữa ... Ta có việc muốn nhờ ngươi giúp ... "

"Nói, việc gì?"

"Ta ... lỡ nhặt một người về ... "

" ... "

Tề Bách không kiên nhẫn liền chém về phía nàng.

Tử Điệp kịp thời né tránh được nhát kiếm của Tề Bách, nhìn xuống chỗ mình suýt bị chém chết thấy kiếm còn chưa chạm xuống mà sàn đã bị chém sâu như vậy liền cảm thấy may mắn.

Thấy Tề bách chuẩn bị chém thêm nhát nữa nàng liền vội hét lên:

"Aaaa! Tề đại nhân, nể tình chúng ta làm huynh muội mấy trăm năm mà giúp tiểu nũ lần này đi! Tiểu nữ nguyện mười năm không uống rượu, một năm mặc y phục chỉnh tề, tử tế, năm năm chế đan không công!"

Tề Bách khựng lại, có chút dao động.

Nàng vội nói tiếp:

"Chỉ cần ngươi giúp ta nói đỡ với sư phụ thôi! Không cần nhiều đâu!"

Tề Bách nghe vậy liền nhẹ nhàng hạ kiếm xuống.

Tử Điệp thở phào thoát chết.

Tề Bách hướng Tử Điệp hỏi:

"Vậy ngươi có biết lai lịch của kẻ mà ngươi nhặt không?"

"Không biết, nhưng bất quá ta thấy hắn đẹp quá liền nhặt về!" Tử Điệp đầy tự hào nói

" ... " Tề Bách lặng lẽ giơ kiếm lên lần nữa

"Đại thần, xin đừng động thủ!" Tử Điệp chạy đến ấn tay đang cầm kiếm hắn xuống

Tề Bách kiên nhẫn, hít sâu một hơi rồi hỏi tiếp:

"Thế ngươi để hắn ở đâu?"

"Ta để hắn ở chỗ mình."

"Vậy đối phương là ——"

"Là ma tu! Tuyệt đối là ma tu!"

"Vậy thì được!" Tề Bách dãn mày ra

Tử Điệp lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

"Được, đưa ta đến xem hắn!"

Tử Điệp giật bắn mình, vội vàng gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn dẫn hắn đi.

----------------------------

Nhật ký nuôi dưỡng của tiểu Tề Bách:

Mười tuổi, nuôi sư phụ.

Mười hai tuổi, nuôi sư muội.

165 tuổi, nuôi cả đám hộ pháp.

205 tuổi, nuôi thêm cả một cái thành trì.

318 tuổi, nuôi cả nửa cái ma giới.

348 tuổi, sư phụ mất tích, nuôi cả ma giới.

349 tuổi, sư phụ về, lại nuôi thêm một cái ma giới nữa.

350 tuổi, nuôi thêm lão công nhà mình.

... Còn tiếp =)))))

------------------------------

Lời tác giả:

Hố lần này hơi lâu!

Cũng gần tháng rồi mới đi lấp a~ ( ̄ω ̄)

Thông báo, Boss sắp xuất hiện! (๑╹ω╹๑ )