Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 50: 50: Chờ Anh Quay Lại

Biên tập: Pudding Kem

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn

"Anh có muốn đeo cà vạt này không?"

Thẩm An Đồ ngồi trên thảm, giúp Tạ Đạc chỉnh lại vali của mình.

Tạ Đạc trở về nhà cũ một ngày, đã vậy chiều nay anh lại đi nước B công tác, khoảng nửa tháng nữa Thẩm An Đồ sẽ không gặp anh.

Thẩm An Đồ tìm kiếm tin tức về nước B, hơi lo lắng nói: "Thành phố mà anh đi là cái nơi xảy ra tấn công khủng bố ngày hôm qua, có vẻ không được an toàn cho lắm."

Tạ Đạc đi phía sau Thẩm An Đồ, anh cúi xuống và hôn cậu một cái.

"Anh sẽ mang theo đủ người, muốn đeo cà vạt."

"Chiều nay anh đến sân bay, em sẽ đưa anh đi, được không?" Thẩm An Đồ nắm lấy ống quần của trong lúc anh đang muốn đứng dậy rời đi..

"Được." Tạ Đạc không thể từ chối ánh mắt của cậu, vươn tay sờ má cậu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho tài xế.

Thẩm An Đồ ôm đùi Tạ Đạc, hôn lên quần của anh, sau đó ngửa đầu nhìn biểu cảm của Tạ Đạc.

Tạ Đạc không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Thẩm An Đồ mỉm cười, tiếp tục hôn dọc theo đường may quần đi lên.

Tạ Đạc cuối cùng cũng cử động, anh cong đầu gối lên đỡ lấy cổ của Thẩm An Đồ: "Eo của em không đau nữa phải không?"

Thẩm An Đồ thành thật trả lời: "Vẫn còn đau."

"Vậy mà còn lộn xộn à?" Tạ Đạc cố tình cọ xương bánh chè vào yết hầu của cậu..

Thẩm An Đồ ôm lấy chân Tạ Đạc, chủ động dùng mặt cọ lên bắp đùi của anh, đôi mắt đào hoa cong lên, xảo quyệt như hồ ly: "Vậy thì cứ để đau đi, đừng quan tâm nữa."

Một lúc sau, có thể nghe thấy từ trong phòng quần áo truyền tới nhiều loại âm thanh không đàng hoàng, nhưng nó dừng lại ngay sau đó.

Tạ Đạc đưa Thẩm An Đồ lên giường, hỏi: "Buổi chiều còn muốn tiễn anh ra sân bay nữa không?"

Thẩm An Đồ yếu ớt nói: "Muốn."

Dù eo đau nhưng vẫn muốn một hai phải tiễn người ra sân bay, hậu quả là Tạ Đạc phải tự mình lái xe đi, Thẩm An Đồ chịu trách nhiệm ngồi ghế phụ hô cổ vũ cho anh.

Đường ra sân bay rất xa, mất khoảng hai giờ đi xe.

Thẩm An Đồ không được yên phận cho lắm.

Cậu muốn nắm tay Tạ Đạc, nắm không được tay sẽ nắm áo, động tác còn không thành thật mà nhắm trong áo mò vào.

Tạ Đạc nắm lấy tay cậu, hôn một cái: "Sao em dính người vậy chứ?"

Thẩm An Đồ bĩu môi: "Em không muốn anh đi mà."

"Cũng đâu phải là anh sẽ không về đâu." Tạ Đạc liếc mắt nhìn, thay đổi sang chủ đề vui vẻ khác: "Địa điểm tổ chức hôn lễ của chúng ta đã thuê rồi.

Là nhà thờ mà em thích.

Chờ anh về, chúng ta có thể đi kết hôn rồi."

"Thật sao?!" Quả nhiên là Thẩm An Đồ vui vẻ trở lại.

mới vừa rồi còn buồn bực đến mức không nói lời nào, giờ lại nói liên tục hơn mười phút, từ quá trình tổ chức đám cưới đến kế hoạch tuần trăng mật.

Tạ Đạc yên lặng lắng nghe, khóe miệng luôn hướng lên trên cười.

Hôn lễ của họ không có quá nhiều khách mới, Tạ Đạc thậm chí còn không có ý định mời cha mẹ của mình.

Bọn họ tổ chức ở trong nhà thờ, dưới lời thề chúc phúc ngọt ngào của cha sứ dưới sự chứng kiến ít ỏi của người thân và bạn bè, đây chính là hôn lễ của họ, đơn giản nhưng lại trang trọng.

Thẩm An Đồ nói mãi cuối cùng cũng mệt, liền bắt đầu kéo áo Tạ Đạc: "Anh đi nửa tháng, em phải làm sao đây? Em chán lắm."

"Thế để Tạ Văn Hiên đi cùng em." Tạ Đạc không chút do dự hố chính em của mình.

Thẩm An Đồ thở dài: "Vì muốn theo đuổi vợ mà cậu bao một hòn đảo nhỏ, mời mấy minh tinh trong công ty nó đi chơi, nói rằng đây là một hoạt động tập thể cuối năm, bây giờ còn không ở trong nước."

Câu "Có muốn đi công tác cùng anh không?" của Tạ Đạc như kẹt lại cổ họng, anh không có CMND với hộ chiếu của Thẩm An Đồ.

"Hay là em đến suối nước nóng nhé, ở đó hai tuần, phong cảnh không tệ, còn có chỗ vẽ vật thực, anh thấy sao?" Thẩm An Đồ dùng đầu ngón tay móc lấy tay áo Tạ Đạc.

Vòng cung khóe miệng Tạ Đạc biến mất: "Em tự mình quyết định đi."

Rõ ràng là lộ trình kéo dài hai giờ nhưng Thẩm An Đồ cảm thấy nháy mắt đã đến rồi.

Tạ Đạc đỗ xe trước sân bay, xuống sau xe lấy hành lý.

Thẩm An Đồ muốn giúp đỡ nhưng Tạ Đạc không cho.

Trời đã khuya, Tạ Đạc liếc nhìn đồng hồ, nói với Thẩm An Đồ: "Anh phải đi đây."

Gió lạnh tháng Giêng lạnh như dao thấu xương, bầu trời trên đầu u ám, dự báo rằng có thể có tuyết rơi dày vào ngày mốt.

Người đi bộ chạy qua chạy lại, không biết có bao nhiêu người đang rời thành phố.

Thẩm An Đồ mặc một chiếc áo khoác dày, đút tay vào túi, khẩu trang lộ ra hai má hơi đỏ vì lạnh, còn chưa nói lời nào, há miệng đã thở ra một làn khói lạnh.

"Đi đường cẩn thận, đến nơi thì nhắn tin cho em."

Tạ Đạc cúi đầu nhìn cậu: "Ừm, em đừng chạy lung tung, đợi anh quay lại."

Ở nơi Tạ Đạc không thể thấy tay Thẩm An Đồ nắm chặt lại thành quả đấm trong túi áo.

Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Đạc, mấy lần muốn nói gì đó nhưng đều nuốt trở lại.

"Anh đi đây." Tạ Đạc lùi lại một bước.

Nhưng Thẩm An Đồ đã tiến lên một bước: "Tạ Đạc!"

"Ừm." Tạ Đạc chờ nghe cậu nói.

Dáng vẻ Thẩm An Đồ lặng lẽ ghé vào tai hắn thì thầm: "Em yêu anh, mau trở về nhé." Khẩu trang lướt qua má Tạ Đạc, tựa như một nụ hôn tinh tế.

Đáy mắt Tạ Đạc trào dâng nhưng anh không có biểu hiện gì, còn nói với Thẩm An Đồ: "Anh cũng yêu em, đợi anh."

Thẩm An Đồ nhìn Tạ Đạc bước vào sân bay.

Thẩm An Đồ buộc phải nhắm mắt lại rồi xoay người trở lại ghế lái, chỉnh lại ghế ngồi, điều chỉnh gương chiếu hậu đến vị trí thích hợp, Thẩm An Đồ nhìn khuôn mặt dịu dàng ngoan ngoãn của mình của mình trong gương, đưa tay vén hết tóc mái trên trán lên.

Cậu giẫm mạnh chân ga, chiếc xe chạy như bay.

Chưa đầy tám giờ sáng hôm sau, Thẩm An Đồ mang đồ đạc đến suối nước nóng.

"Tôi đã đặt phòng tối qua, tôi họ Tạ." Thẩm An Đồ nói với người phục vụ ở quầy lễ tân.

Người phục vụ là một cô bé hay cười, trông giống như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.

Cô ấy đưa thẻ phòng cho Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ cầm lấy nó bằng cả hai tay và cảm ơn, cầm lấy thẻ phòng, đồng thời trên tay còn khéo léo xuất hiện một chiếc điện thoại.

Simon đang đợi cuộc gọi của Thẩm An Đồ.

Khoảng 8 giờ 10 phút, điện thoại di động của cậu có một số lạ gọi đến, cậu không ngần ngại trả lời và hỏi người kia bằng tiếng Anh: "Xin chào?"

"Là tôi, Andrew.

Mọi chuyện thế nào rồi? " Thẩm An Đồ đứng trên ban công trên tầng hai và gọi.

Căn phòng này là nơi cậu và Tạ Đạc ở vào ngày đầu năm mới.

Ban công trên tầng hai ở đây có thể nhìn thấy những nơi xa núi, phong cảnh không tồi.

"Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch nhưng không hoàn toàn suôn sẻ.

Ngu tiểu thư đã thành công trong tiếp xúc với Ngô Khang Nhã.

Đánh giá từ tâm tình của đối phương, cô ta thực sự có vấn đề, có vẻ như cô ta đã đạt được thỏa thuận với ai đó nhưng chúng ta không thể điều tra được vì hai ngày sau đó cô ta mất tích."

"Mất tích?" Thẩm An Đồ cau mày: "Còn chồng cô ta – Trịnh Nguy thì sao?"

Simon giải thích: "Quan hệ vợ chồng của hai người họ không tốt.

Khi hai người cãi nhau, Ngô Khang Nhã bỏ nhà đi, hoàn toàn không có liên lạc với hắn cho nên Trịnh Nguy cũng không để ý lắm.

Hôm nay là ngày thứ tư Ngô Khang Nhã biến mất, cũng không lâu lắm, Trịnh Nguy không nghi ngờ, Ngô Khang Nhã cũng không có người thân hoặc bạn bè, không ai quan tâm đến sự biến mất của cô ta, tôi cũng đã kiểm tra camera theo dõi,tôi thấy Ngô Khang Nhã lên taxi khi đi mua sắm, sau đó thì không thấy xuất hiện nữa."

"Không có gì đâu, đại hội cổ đông vẫn chưa bắt đầu, lưới đã được giăng sẵn, chỉ chờ người kia nhảy xuống." Thẩm An Đồ lấy một điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc, dùng bật lửa châm và hít lấy một hơi thật sâu, cậu đã mua nó trên đường tới đây.

Từ ngày hồi phục trí nhớ, Thẩm An Đồ đã suy nghĩ xem ai là người muốn mạng sống của mình, và cậu chết thì ai sẽ được lợi nhất? Người này chắc chắn là người ở Cẩm Thịnh.

Thẩm An Đồ luôn biết rằng trong Cẩm Thịnh có một thế lực đan xen rắc rối khó gỡ, cậu bỏ ra ba năm cũng không rõ ràng được hết, ngược lại thiếu chút nữa mất mạng, Thẩm An Đồ nhất định phải cho bọn họ nhìn thấy cái giá phải trả.

Bên kia sử dụng thế lực cũ của Thẩm Khai Bình để che giấu bản thân rất tốt, nhưng kẻ phá hoại sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội lộ diện.

Đã hơn hai tháng kể từ khi Thẩm An Đồ mất tích, một cái thi thể gần trông Thẩm Lẫm kia cuối cùng cũng khiến họ cắn câu.

Đôi mắt Thẩm An Đồ trở nên u ám trong làn khói trắng kéo dài.

Đại hội đồng cổ đông, đây là ngày cuối cùng của cuộc chiến, chờ xem ai là người có thể cười đến cuối cùng.

"Chuẩn bị một chút, tôi muốn xem toàn bộ quá trình của cuộc họp cổ đông."

"...Vâng, Andrew..."

"Còn có câu hỏi nào nữa không?"

"Cậu...!thực sự không có ý định quay lại à?"

"Ừ, phần còn lại giao cho anh và Khả Nghiên, đừng lo lắng, tôi sẽ tiếp tục theo dõi từ phía sau đấy, có việc gì thì liên lạc với tôi.".