Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 47: 47: Hẹn Hò

Biên tập: Cáo

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn

"Tôi đã phái người ngầm thăm dò mấy lần, chỉ có Thạch Hiểu Đông là có biểu hiện tin chắc cậu vẫn còn sống, xét thấy hành động mấy năm nay của hắn, tôi có khuynh hướng cho là hắn không phải thật tâm hy vọng cậu không có việc gì, hắn cố ý tỏ vẻ chính trực như thế rất có thể vì hắn biết chắc cậu vẫn còn sống."

"Rất tốt, giám sát hắn chặt chẽ vào."

Trong toilet ở Đào Nhiên Cư không có một ai, Thẩm An Đồ đang tựa vào bồn rửa tay một bên, dùng điện thoại tạm thời trò chuyện với Simon, trong gương phản chiếu dung mạo tuyệt đẹp của cậu.

Không ai biết thi thể ở cảng Tân Hải là do Thẩm An Đồ đặt bẫy.

Tất cả những đối thủ của cậu ước gì cậu đã chết trong tai nạn máy bay, chỉ có hung thủ thật sự mới biết Thẩm An Đồ còn sống, cho nên khi những người khác cảm thấy thi thể đó là Thẩm An Đồ thì ngược lại hung thủ sẽ giả bộ như tin chắc rằng Thẩm An Đồ chưa chết, từ đó giảm hiềm nghi của mình xuống.

"Kết quả so sánh với DNA sao rồi?" Thẩm An Đồ nói chuyện rất nhanh, bây giờ đã qua hai phút hai mươi tám giây kể từ khi cậu rời bàn, thời gian của cậu rất eo hẹp.

"Ra rồi, như cậu đã đoán, Ngô Khang Nhã đúng thật là con gái ruột của Thẩm Khai Bình."

Điểm đáng ngờ mấu chốt trong sự cố máy bay của Thẩm An Đồ là công ty Vân Dực và cậu không có ân oán, muốn nói có người thao túng công ty Vân Dực trả thù Thẩm An Đồ, kia tốt xấu cũng có lý do, nhưng Thẩm An Đồ đã đắc tội quá nhiều người, những người này lại có vô số giao dịch với công ty Vân Dực, lúc này Thẩm An Đồ nghĩ đến đứa em họ Ngô Khang Nhã của mình.

Cô ta là giao điểm trực tiếp giữa công ty Vân Dực và Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ cười, vén tóc lên: "Cái này có thể hiểu được, Thẩm Khai Bình trọng nam khinh nữ nặng như vậy.

Con gái ruột của mình cũng không cần mà lại giữ con gái của cô em vợ ở bên người chăm sóc? Nhiều năm như vậy Ngô Khang Nhã không lên tiếng không có nghĩa là cô ta không bất bình.

Sau khi Thẩm Khai Bình chết, cả một chút cổ phần cũng không để lại cho cô ta."

Ấn tượng của Thẩm An Đồ về Ngô Khang Nhã rất nhạt.

Bởi vì vẻ ngoài của người phụ nữ này không nổi bật, khí chất thì u ám, cũng không muốn qua lại với người khác.

Thậm chí Thẩm An Đồ còn chưa từng nói chuyện với cô ta, nhưng máu thịt nhà họ Thẩm tức là nguyên tội, đây đều là lỗi của Thẩm Khai Bình.

Là Thẩm Khai Bình sau khi lấy vợ vẫn không sửa được bản tính, lang chạ cùng cô em vợ.

Điều đó đương nhiên là Thẩm Khai Bình sẽ không nhận, như vậy có thể tưởng tượng cuộc sống của hai mẹ con này gian nan tới mức nào.

Thẩm Khai Bình giấu giếm chuyện này rất tốt.

Những điều Simon có thể tra được không nhiều, chỉ biết là cô em vợ này của Thẩm Khai Bình chưa từng kết hôn, vô duyên vô cớ lại mang thai từ đầu đến cuối cũng không chịu nói nhà trai là ai, hơn nữa chưa đến ba mươi mà đã nhắm mắt xuôi tay, bị người chỉ trích cho tới chết.

Cái này vẫn chưa xong, Thẩm Khai Bình trọng nam khinh nữ tới cực điểm.

Có lẽ vì áy náy nên hắn mới nuôi lớn Ngô Khang Nhã nhưng chưa bao giờ nhận cô ta.

Đời này ông ta không nhận một đứa con gái nào.

Nhìn nhìn lại đám anh trai của cô ta, cho dù vô năng như Thẩm Siêu, Thẩm Kỳ mà vẫn có thể ở trong công ty làm mưa làm gió, cái gì cũng không cần làm cũng có thể ăn hoa hồng công ty, sống một cuộc sống nở mày nở mặt.

Lớn lên trong môi trường như thế, trong lòng Ngô Khang Nhã cũng dồn nén không biết bao nhiêu oán hận mà người thường không thể tưởng tượng được, lúc này một chút mồi lửa nhỏ xíu liền có thể hủy đi tất cả lý trí của cô ta.

Là ai biết thân phận của Ngô Khang Nhã? Hứa hẹn cho cô ta điều gì? Danh phận người nhà họ Thẩm? Cổ phần của Cẩm Thịnh? Hoặc là cả hai?

"Đi thăm dò xem cô ta có qua lại với ba người Thạch, Phạm, Điêu không, không thể không có một chút vết tích nào...!Chờ một chút, nếu bọn họ có liên hệ với Vân Dực, chỉ sợ anh sẽ không tra được thứ gì.

Vậy thì anh để Ngu Khả Nghiên đi thử cô ta, cho cô ta nhiều lợi ích lớn hơn nữa, nói có thể làm cho cô ta đứng vào ban giám đốc..."

Thẩm An Đồ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia có một giọng nữ nũng nịu chen vào.

"Em đã khổ cực làm hai tháng cho anh, vậy mà anh lại còn muốn sai bảo em! Lẫm Lẫm chừng nào thì anh trở về?" Là Ngu Khả Nghiên.

Thẩm An Đồ thở dài: "Rồi, rồi, nói sau, trả lại di động cho Simon."

"Thẩm Lẫm đây là thái độ gì, em nói cho anh biết, chỉ cần em vẫn còn là chính cung thì những tình nhân nhỏ bé kia của anh đều là thϊếp hết, hiểu chưa?"

Thẩm An Đồ biết tính tình của cô không thể cứng rắn, thế là cậu chỉ có thể đè nôn nóng xuống, kiên nhẫn dụ dỗ nói: "Được, được, được, em là chính cung thì em là chính cung.

Còn chưa đến mười ngày nữa là tới đại hội cổ đông, em chịu khó vất vả đi dò xét Ngô Khang Nhã một chút, cô ta chưa chắc sẽ tin tưởng em nhưng nhất định sẽ sốt ruột, dù sao sau khi anh mất tích, công ty Vân Dực đóng cửa, nhưng người ẩn nấp phía sau cô ta vẫn còn ở trong bóng tối."

Ba phút sau, Thẩm An Đồ cúp điện thoại, ném sim điện thoại vào bồn cầu rồi xả nước, rồi lại đi tới bồn rửa tay rửa tay.

Cậu đứng trước gương chỉnh sửa lại tóc, để tóc mái che đi con mắt, một lần nữa ngụy trang thành dáng vẻ mềm mại vô hại.

Thẩm An Đồ bước ra khỏi toilet, nhân viên quét dọn ở cửa đẩy xe dọn dẹp đi vào, hai người đi ngang qua nhau, chiếc điện thoại tạm thời trong tay Thẩm An Đồ đã biến mất.

"Sao anh lại không ăn?" Lúc Thẩm An Đồ trở lại phòng, Tạ Đạc dựa vào ghế hút thuốc, chén của anh trống không, còn trong chén Thẩm An Đồ thì ngược lại, thức ăn chất thành một đống.

Tạ Đạc rất ít khi nào hút thuốc trước mặt Thẩm An Đồ, từ sau ngày Thẩm An Đồ hút hết hai gói thuốc lá ở khách sạn suối nước nóng, anh đã yêu cầu Thẩm An Đồ hứa không đυ.ng vào thứ này nữa.

Thuốc lá trong nhà không còn một điếu, chính anh cũng không hút nữa, nhưng hôm nay không biết tại sao lại hút, còn hút khi ngồi trên bàn ăn cơm với Thẩm An Đồ.

"Không thấy ngon miệng, ăn không vào." Ánh mắt Tạ Đạc nhìn vào Thẩm An Đồ qua làn khói mờ ảo, giống như là nhìn thấu cái gì đó, làm cho Thẩm An Đồ có hơi chột dạ.

"Ăn thêm một chút đi, con cá này ăn rất ngon, em gỡ xương cho anh, anh ăn thêm hai miếng nữa nhé?" Thẩm An Đồ không chờ anh trả lời, gắp một miếng cá sống chỗ đuôi cá vào trong dĩa, cẩn thận gỡ xương.

Việc nhặt xương rất là tốn công nhưng Thẩm An Đồ rất có kiên nhẫn, giống như là đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.

Đôi đũa của cậu linh hoạt gỡ ra thịt cá, xuôi theo vân thịt cá gỡ từng cái từng cái xương nhọn, cậu sợ Tạ Đạc chờ sốt ruột, nhặt xong một miếng nhỏ liền đưa đến miệng anh, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, không ai có thể từ chối.

Tạ Đạc vừa hút thuốc, vừa ngắm nhìn Thẩm An Đồ nhặt xương, lại nhìn thấy cậu đưa miếng cá lên miệng mình, mỗi một bước đều vô cùng tự nhiên, dường như là thật sự tràn đầy yêu thương đối với Tạ Đạc.

Tạ Đạc há miệng cắn đũa của cậu, cuốn lấy miếng cá: "Không cần nhặt xương cho anh, em cũng ăn đi."

Thẩm An Đồ để đũa xuống, nhìn chằm chằm thuốc lá trong tay anh, hỏi: "Sao vậy, anh không thích ăn thức ăn ở Đào Nhiên Cư sao?"

"Ừm, mùi vị quá nồng." Tạ Đạc lại hút một hơi thuốc, cố ý phả khói thuốc vào mặt Thẩm An Đồ.

Thẩm An Đồ bị sặc phải ho khan hai tiếng, cậu không thèm để ý mà cười lên, con mắt cong thành vầng trăng khuyết: "Vậy sau này em vẫn nên nấu cơm cho anh nhỉ, trưa mai em sẽ đưa cơm tình yêu đến công ty cho anh, nhé?"

Tạ Đạc thỏa hiệp, anh dập điếu thuốc, kéo gáy Thẩm An Đồ qua, hôn cậu một nụ hôn thật sâu.

Từ sau khi ở suối nước nóng khách sạn trở về, Thẩm An Đồ lại trở nên rất dính người, bây giờ cậu có thể tự lái xe nên thường xuyên tới công ty Tạ Đạc đón anh tan tầm, thi thoảng cũng sẽ đưa anh đi làm.

Tạ Đạc đến cửa ải cuối năm từ bận bịu biến thành siêu bận bịu, thậm chí buổi tối cũng không thể về nhà ăn cơm, Thẩm An Đồ không muốn làm phiền anh, chỉ có thể thừa dịp thời gian trống anh ra ngoài ăn cơm mà gặp anh.

Hôm nay Tạ Đạc hiếm khi có thời gian trống vào buổi tối, Thẩm An Đồ nói muốn hẹn hò với anh, muốn ăn bữa tối dưới ánh nến rồi sau đó đi xem phim, Tạ Đạc đương nhiên đều nghe theo cậu.

"Mấy giờ phim mới bắt đầu?" Tạ Đạc hỏi.

"Tám giờ rưỡi, bây giờ mới bảy giờ bốn mươi." Thẩm An Đồ đang ngồi rất gần Tạ Đạc nhìn anh, gần đến mức chỉ cần nâng cằm lên là có thể hôn anh: "Rạp chiếu phim ở ngay bên cạnh, nếu như chúng ta nhanh chân một chút thì năm phút là đến."

"Cho nên bốn mươi lăm phút này em muốn làm gì?" Tạ Đạc vén hết tóc mái của Thẩm An Đồ lên, nhìn chằm chằm vào mắt cậu nói: "Em nên cắt tóc rồi."

Thẩm An Đồ bắt được cổ tay Tạ Đạc, lắc đầu như con mèo xù lông, rũ hết tóc mái xuống: "Em không muốn, em thích như thế này." Nói xong, cậu sát lại gần Tạ Đạc, nhếch miệng cười xấu xa: "Giám đốc Tạ muốn làm cái gì đây?"

Năm ngón tay Tạ Đạc luồn vào trong những sợ tóc mềm mại của cậu, níu lấy đuôi tóc buộc cậu phải ngửa đầu, ánh mắt ảm đạm mơ hồ: "Muốn buộc cho em một cái vòng cổ, khóa trong nhà."

Ngay sau đó Thẩm An Đồ lật cổ áo len cổ lọ của mình, lộ ra cổ đầy những dấu hôn màu tím: "Đến đi, em muốn màu đen, bằng da phải mềm một chút, quá cứng sẽ không thoải mái, tốt nhất là đeo một cái lục lạc, lắc lên nghe êm tai."

"Yêu cầu nhiều thế." Tạ Đạc nhìn chằm chằm vào đôi môi ánh lên sắc hồng của Thẩm An Đồ, cúi đầu hôn lên.

Hai người thật sự ở trong phòng quấn lấy nhau đến tám giờ hai mươi lăm phút, sau đó sau khi phim khởi chiếu, hai người lại tay trong tay ngồi trong rạp chiếu phim tối om ở sau hàng ghế tình nhân.

Phim là một bộ phim tình cảm không tệ, nói về hiện thực và những ước mơ, nhưng mà Tạ Đạc và Thẩm An Đồ ai cũng không rảnh để xem, bọn họ trốn ở trong góc hôn môi.

Trong đám người nhộn nhạo huyên náo, bọn họ tận hưởng sự yên tĩnh.

Nhạc nền của bộ phim vang lên, nhân vật nam chính huýt sáo, tiếng ca trầm thấp cũng vang lên.

City of stars

Are you shining jurt for me

City of stars

There xo much that I can t see

Who know is this the Start of Something wonderful

Or one more dream that I cannot make true

Trong lòng Thẩm An Đồ thầm tính một chút, hôm nay đã ngày thứ sáu mươi chín cậu và Tạ Đạc đã ở cùng nhau, cậu không biết còn có thể có bao nhiêu buổi tối như thế này, nhưng ít ra đêm nay cậu có Tạ Đạc.

Phim quá dài, mà buổi tối quá ngắn, Tạ Đạc và Thẩm An Đồ không thể kiên trì đến lúc kết thúc.

Khi phim chiếu được một nửa, hai người lại tay nắm tay chạy ra ngoài, đầu tiên đi tới phong toilet nhỏ hẹp ở rạp chiếu phim, sau đó trở lại phía sau xe cũng không rộng rãi lắm, cuối cùng về đến nhà, tại cửa trước, tại ghế sô pha, tại bàn ăn, tại phòng tắm, tại bệ cửa sổ, cuối cùng quấn lấy nhau ngã lên chiếc giường mềm mại.

Thẩm An Đồ làm được một nửa đã vô cùng mệt mỏi, từ sau sự cố máy bay đến bây giờ, cậu đã cảm thấy nguyên khí của mình vẫn không thể khôi phục.

Cũng có thể là bởi vì ở bên cạnh Tạ Đạc cậu không cần khỏi hẳn.

Nhưng mà mặc dù rất mệt mỏi, cậu cũng không muốn ngừng, còn càng ngày càng quyến rũ táo tợn hơn, chỉ có khi được Tạ Đạc hung ác chiếm hữu bên trong, cậu mới có thể có một chút cảm giác an toàn.

Cậu lặp đi lặp lại nói với Tạ Đạc, sâu thêm một chút, mạnh hơn nữa.

Tạ Đạc lại ngược lại, làm chậm lại: "Không được, sẽ làm em bị thương."

Thẩm An Đồ trở tay ôm lấy anh, rõ ràng rất đau rất trướng vẫn mà phải nói: "Không đâu mà."

Tạ Đạc hôn lên khóe mắt ửng đỏ của cậu, thấp giọng răn dạy: "Mong em hãy yêu quý thân thể của mình, Thẩm An Đồ, nếu như em để em ấy đau, anh cũng sẽ đau."

Thẩm An Đồ vùi mặt vào gối đầu, khẽ cười một tiếng, không biết là mồ hôi hay là giọt nước gì đó nhưng nó nhanh chóng biến mất vào bên trong gối vải, không còn dấu vết..