Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 44: 44: Cục Cưng Của Anh Sạch Sẽ Nhất

Biên tập: Red Tea

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn

Thẩm An Đồ ngâm toàn bộ cơ thể trong suối nước để làn nước nóng thấm vào từng lỗ chân lông.

Cậu thoải mái đến mức nheo cả mắt lại.

Bây giờ là tám giờ tối.

Cơm nước xong xuôi sau ba tiếng, cậu bèn chợp mắt một chút.

Kế tiếp cậu ăn chút cháo và đồ tráng miệng, tới lúc này mới có thể rảnh rỗi ngâm nước nóng.

Phong cảnh nơi đây rất đẹp, phía xa là núi, lại gần là nước, ngước lên cao thì thấy bầu trời.

Bởi vì nó nằm ở ngoại ô nên bầu trời không bị ánh đèn neon gây ô nhiễm.

Mặt trăng và muôn vì sao yên tĩnh chờ đợi trong màn đêm xanh thẫm.

Thẩm An Đồ biết ngày mai trời nhất định sẽ sáng sủa.

Bỗng nhiên một bàn tay to với vết chai mỏng chạm lên phần gáy của Thẩm An Đồ, nơi đó vẫn còn một dấu răng chưa mờ hết.

Sau đó bàn tay vuốt dọc sống lưng cậu, cuối cùng dừng lại trên vòng eo liên tục xoa nắn, đó cũng là vị trí ưa thích của Tạ Đạc.

"Ưm, không muốn.

Hôm nay em mệt lắm." Thẩm An Đồ biếng nhác tựa lên bậc đá bên suối nước nóng, ngay cả nhúc nhích cũng không muốn làm.

Tảng đá mang theo khí lạnh ngày đông nhưng nhờ vào nhiệt độ của suối nước nóng mà không lạnh lắm, nằm sấp rất dễ chịu.

"Ăn cơm xong không định vận động chút xíu để tiêu cơm à?" Tạ Đạc lấy ngực phủ lên lưng Thẩm An Đồ.

Bờ vai rộng của anh che khuất cả người Thẩm An Đồ, nhìn từ phía sau cứ như thể chỉ có một mình Tạ Đạc.

Thẩm An Đồ ngửa đầu chạm vào cằm Tạ Đạc, lấy lòng nói: "Ghi sổ một lần được không, mai đền cho anh sau."

"Không được, ngày mai là chuyện của ngày mai." Tay Tạ Đạc tiếp tục lướt xuống, kéo khăn tắm vướng víu: "Chỉ có hai người chúng ta, em còn quấn khăn tắm làm gì?"

Thẩm An Đồ giật mình, lập tức xoay người lấy tay chống trên cổ Tạ Đạc giống như đang cản một con mãnh thú muốn ăn thịt cậu: "Anh muốn làm gì! Em cảnh cáo anh, đây là ngoài trời đấy, nếu anh làm gì linh tinh em sẽ kêu người...!Ưm!"

Tạ Đạc thừa dịp cậu phân tâm trong lúc nói chuyện để đánh lén cậu, Thẩm An Đồ đưa tay lên ngăn lại, đúng lúc bị Tạ Đạc nắm lấy cơ hội để chặn miệng cậu.

Sau hơn nửa ngày không ngừng nỗ lực không ngừng của Tạ Đạc, đôi môi Thẩm An Đồ không chỉ mọng nước trở lại mà còn biến thành màu sắc mê người, càng hôn càng mềm.

Tạ Đạc bao lấy toàn bộ đôi môi ở trong miệng, mυ'ŧ vào, vừa liếʍ vừa cắn.

Để cứu cái miệng của mình Thẩm An Đồ, đành phải chủ động dâng đầu lưỡi lên.

Thế là trong suối nước nóng với tiếng nước chảy róc rách lại phát ra thêm một tiếng nước bí ẩn mà mập mờ.

"Ưm!"

Cảm thấy nước nóng tràn vào, Thẩm An Đồ đột nhiên mở to mắt.

Tạ Đạc lại muốn một lần nữa ở ngoài trời, Thẩm An Đồ thấy không ổn, cũng không phải cậu là không sẵn lòng đánh dã chiến trong tình cảnh lộ thiên như thế này mà là hôm nay cậu thực sự đã quá mệt mỏi rồi.

Từ hơn mười giờ sáng hôm nay, Tạ Đạc đi vào phòng ngủ của cậu xong thì bắt đầu, bọn họ nói chuyện cùng lắm là hơn mười phút, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để làm, mãi đến khi Thẩm An Đồ thực sự mệt không chịu nổi nữa, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến lúc hơn ba giờ, cậu tỉnh lại rồi ăn uống xong, Tạ Đạc lại muốn thêm hai lần nữa, làm cậu nghi ngờ có phải là Tạ Đạc đến kỳ phát tình rồi không.

Nhưng thật ra...!cũng không thể trách Tạ Đạc được.

Thẩm An Đồ nhớ tới lời cầu hôn của Tạ Đạc rồi lại chầm chậm có cảm giác.

Tạ Đạc phát hiện ra, không nhịn được mà giễu cợt cậu lúc tạm ngừng hôn: "Có muốn anh giúp không?"

Gương mặt Thẩm An Đồ hồng lên, không biết là do hơi nóng của suối nước nóng hay là bị cái gì hun: "Ừm...!Không thể được nữa, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng anh cầu hôn em là lại không nhịn được..."

Dáng vẻ kia của Tạ Đạc quá gợi cảm, anh mặc âu phục mà Thẩm An Đồ thích nhất, mặc dù trong lúc vội vã đó anh không đeo caravat, cũng không dùng nước hoa nhưng từng cọng tóc, từng ánh mắt của anh đều làm Thẩm An Đồ rung động đến mức không xong.

Thẩm An Đồ phát điên ngay tại chỗ.

Cậu không biết người khác cầu hôn sẽ như thế nào.

Kiểu như người cầu hôn cầm một chiếc nhẫn, quỳ một chân trên đất, hướng về người mình yêu nói ra lời tình tứ, mà người được cầu hôn hình như phải thể hiện tình cảm kinh ngạc vui sướиɠ và chờ mong, sau đó nói em đồng ý trong nước mắt hạnh phúc, cuối cùng là nhận lấy chiếc nhẫn từ đối phương.

Nhưng Tạ Đạc không cầm nhẫn, mà Thẩm An Đồ vừa tận hứng khóc xong một trận nên thực sự cũng không khóc được nữa, cậu chỉ có thể tự mình nói với Tạ Đạc em đồng ý.

Cho nên cậu nhào vào Tạ Đạc, xấu xí giật bỏ cúc áo sơ mi anh, kéo dây lưng của anh, lột quần anh xuống, mang theo suy nghĩ đen tối muốn nằm trên nhưng ngay giây sau đã bị phản công.

"Hình như anh đối xử với em tốt quá." Tạ Đạc hung hăng cắn lên vành tai Thẩm An Đồ: "Quả nhiên anh nên đánh gãy chân em rồi khóa em lại, xem em còn dám có tâm tư này không!"

Thẩm An Đồ vốn không chuẩn bị gì, bị đau đến mức run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Thích anh nên mới...!mới muốn nằm trên anh! Nếu anh, anh không cho...!A, em sẽ...!sẽ không đồng ý kết hôn!"

Tạ Đạc đột ngột dùng thêm lực: "Nói cho cẩn thận, có đồng ý kết hôn với anh hay không? Có muốn gả cho anh hay không?"

"Đồng ý, đồng ý! Đừng làm vậy, em đau!" Thẩm An Đồ bị đau đến nỗi khuất phục, ngoan ngoãn nằm bất động trên giường.

Lúc này Tạ Đạc mới dần lấy lại thế công, cẩn thận từ li từng tí rút ra.

Thẩm An Đồ đưa lưng về phía Tạ Đạc nên cũng không biết anh làm cái gì sau lưng, cậu còn đang định quay đầu lại hỏi thì một cảm giác khác thường bỗng truyền đến, cậu hốt hoảng la lên, lạc cả giọng.

"A! Tạ Đạc! Anh...!anh đang làm gì vậy?! Bẩn lắm!"

Tạ Đạc liếʍ khóe miệng, anh đứng dậy, nằm trên người Thẩm An Đồ, dịu dàng hôn lên sau tai cậu.

"Không bẩn, em không bẩn, cục cưng của anh sạch sẽ nhất."

Một tiếng "cục cưng" này biến thành liều thuốc mạnh mẽ nhất đánh vào động mạch Thẩm An Đồ, đẩy nhiệt độ trong phòng lên tới mức nóng nhất.

Trong suối nước nóng, Thẩm An Đồ vẫn ghé vào thềm đá lạnh mà cậu thích nhất, chỉ là sau lưng có thêm Tạ Đạc.

Nhiệt độ trong hồ nóng bỏng nhưng Tạ Đạc lại càng nóng hơn.

Bọn họ ngồi ngâm trong suối nước nóng một giờ, cùng chập chùng lên xuống theo mặt nước.

Tiếng nước văng khắp nơi, mãi đến khi Thẩm An Đồ thực sự nóng đến nỗi không chịu được nữa thì mới lên bờ.

Hơn mười giờ đêm, Thẩm An Đồ mệt mỏi không chịu nổi nữa, sau khi được Tạ Đạc tắm rửa cho xong liền ngã xuống giường, lập tức ngủ mê man.

Tạ Đạc ngồi trên giường, nhìn dáng vẻ của Thẩm An Đồ lúc ngủ, anh đắp kín chăn cho cậu rồi tắt đèn bàn trong phòng ngủ, yên lặng rời khỏi phòng.

Anh quay lại phòng khách ở tầng một, lấy laptop của mình từ túi xách trên ghế salon ra, khởi động máy, kiểm tra hòm thư, tìm thứ mình muốn trong đống tin nhắn chưa đọc.

Trong tin nhắn này chứa một video hơn 10Gb, Tạ Đạc tải về, bấm nút phát.

Mở đầu video là cửa chính của khách sạn suối nước nóng, không đến nửa phút sau, hình ảnh Thẩm An Đồ và Tạ Văn Hiên hiện lên rõ nét ở bên trong.

CCTV quay được cảnh bọn họ vào cửa và toàn bộ quá trình đặt phòng rồi cùng nhau đi vào trong phòng.

Sau khi Thẩm An Đồ vào phòng thì chưa hề rời khỏi nhưng trong lúc đó vẫn có nhân viên phục vụ đi ra đi vào.

CCTV chỉ quay đến hành lang ở lối vào của dãy phòng.

Khoảng năm giờ rưỡi sáng, một nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào phòng, đem bữa sáng mà Thẩm An Đồ và Tạ Văn Hiên đặt đến nhưng lúc gần sáu giờ anh ta lại đi vào một lần nữa, lần này thì chỉ bưng một cốc sữa bò vào rồi cũng lấy luôn bộ đồ ăn của hai người đi.

Tạ Đạc tìm thông tin về các món ăn mà bọn họ gọi trong tin nhắn, vào lúc năm giờ năm mươi tám phút, Thẩm An Đồ ở trong phòng dùng máy riêng gọi cho tiếp tân để gọi thêm một cốc sữa bò, kể từ đó đến khi Tạ Đạc vào phòng thì không có bất kỳ ai ra vào căn phòng này hết.

Tạ Đạc kéo thanh tiến độ, nhìn đi nhìn lại nhân viên phục vụ trên màn hình đến năm lần, sau đó lấy điện thoại ra, tìm số của Chu Minh Huy để gọi.

"Alo? Tạ Đạc đấy à."

Giọng nói của Chu Minh Huy vẫn nhiệt huyết như ngày trước nhưng Tạ Đạc không đếm xỉa gì tới.

Hắn nói với Chu Minh Huy: "Đi thăm dò nhân viên phục vụ trong đoạn video giám sát này cho tôi, tôi muốn biết tất cả hoạt động của anh ta trong mấy ngày nay."

Dù hình ảnh trong CCTV không đủ rõ ràng nhưng có mấy góc quay có thể thấy rõ chính diện của nam nhân viên phục vụ kia.

Đó là một khuôn mặt phổ thông, không có chỗ nào bất thường nhưng Tạ Đạc chắc chắn là trong chuyện này có vấn đề.

Giây phút biết Thẩm An Đồ dừng lại ở suối nước nóng này, Tạ Đạc đã lập tức tìm người để điều tra quan hệ của nơi đây và Cẩm Thịnh.

Mặc dù nơi này chẳng có chút quan hệ làm ăn gì với Cẩm Thịnh nhưng Tạ Đạc lại tra ra được, Ngu Khả Nghiên – vị hôn thê của Thẩm An Đồ là thành viên VIP của suối nước nóng.

Đương nhiên, hai ngày nay Ngu Khả Nghiên chưa từng xuất hiện ở đây, người của Tạ Đạc cũng tra ra được cô ta vẫn đang ở Cẩm Thịnh, đêm nay còn đi dự một bữa tiệc.

Bỗng nhiên Tạ Đạc nhớ ra điều gì đó, lại nói với Chu Minh Huy: "Không cần vội đâu, nói cho tôi kết quả trước khi kết thúc kỳ nghỉ tết Nguyên Đán là được."

Kết quả, Chu Minh Huy ở đầu dây bên kia lại thở dài một tiếng: "Không cần đâu, muộn nhất là ngày mai tôi sẽ gửi thông tin cho ông."

Tạ Đạc nhíu mày, giọng nói mang chút ý sâu xa: "Làm sao? Chia tay với Trần Húc rồi à?"

Sáng nay, người đầu tiên Tạ Đạc liên lạc là Trần Húc nhưng người nghe lại là Chu Minh Huy.

Chu Minh Huy không chịu nói gì, chỉ thở dài thượt.

Tạ Đạc khẽ cười một tiếng: "Nếu bây giờ cậu có rảnh thì giúp tôi một chuyện đi, giúp tôi xem xem nhãn hiệu nhẫn cưới nào tốt nhất, tôi muốn kết hôn với Thẩm An Đồ."

"???"

Đầu Chu Minh Huy bay đầy dấu chấm hỏi, gửi thẳng đến Tạ Đạc ở suối nước nóng xa xôi, nhưng Tạ Đạc đã cúp máy trước khi những dấu chấm hỏi kia kịp đến.

Màn đêm vừa đủ hoàn hảo, thế giới là một mảnh trong trẻo..