Nịch Tửu

Chương 71

Liên Quyết cúi đầu, nhìn Thẩm Đình Vị cách mình rất gần.

L*иg ngực của Thẩm Đình Vị hơi phập phồng theo nhịp thở, bộ dạng chờ đợi hắn đáp lại trông có vẻ rất khẩn trương, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên vành tai cũng trở nên đỏ hơn. Tay cậu còn đang nắm chặt góc áo sơ mi của Liên Quyết, không phải là nhẹ nhàng nắm lấy, mà là dùng sức nắm lấy, như thể rất sợ hắn sẽ đóng cửa lại mà để mình ở bên ngoài.

Đầu ngón tay vô tình chạm vào bên bụng Liên Quyết của cậu rất nóng, giống như đốm lửa nhỏ phọt ra từ sự xấu hổ, đốt nóng da thịt của Liên Quyết và cổ họng của hắn, không biết là có phải là ảo giác của Liên Quyết hay không, mùi rượu chua ngọt ở trên người Thẩm Đình Vị lại đậm hơn rồi.

Liên Quyết nhìn gương mặt của Thẩm Đình Vị, dùng giọng nói trầm thấp và đầy từ tính hỏi cậu: "Thích hoa nhài?"

Thẩm Đình Vị cúi đầu "ừm" một tiếng, tay cậu buông góc áo của Liên Quyết ra, không suy nghĩ gì đã trực tiếp dùng bàn tay hơi ướŧ áŧ của mình chạm vào tay của Liên Quyết, đầu ngón tay gần bên mu bàn tay của Liên Quyết, cậu mới nghĩ đến có lẽ là Liên Quyết sẽ để ý mồ hôi ở trong lòng bàn tay của cậu, chuẩn bị thu tay về cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Tay của cậu bị Liên Quyết giữ chặt.

Liên Quyết cứng rắn khảm ngón tay của mình vào giữa những ngón tay của cậu, cảm giác được lòng bàn tay của Thẩm Đình Vị ẩm ướt, nhưng dường như hắn cũng không để ý.

Thẩm Đình Vị bị Liên Quyết nhẹ nhàng kéo vào thư phòng, Liên Quyết đặt cậu lên tủ sách có mặt kính trong suốt ở cạnh cửa. Lưng của cậu dán chặt lên mặt kính của cửa tủ, nhưng cũng may thời tiết vẫn chưa chuyển lạnh, cái lạnh bé nhỏ không đáng kể này không đủ để khiến cậu cảm thấy đột ngột.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn mạnh mẽ của Liên Quyết, nhắm mắt lại giống như có dự cảm với chuyện kế tiếp.

Liên Quyết cúi đầu xuống, nhìn chăm chú hàng lông mi run run khi nhắm lại của Thẩm Đình Vị.

Thẩm Đình Vị giơ chiếc cằm gầy gò lên, môi mỏng hơi mở, bàn tay không bị nắm chặt nhẹ nhàng chống lên l*иg ngực của Liên Quyết.

Dáng vẻ chuyên tâm chờ hôn này của Thẩm Đình Vị hắn rất ít khi nhìn thấy, cho dù là ở trên giường, Thẩm Đình Vị cũng chỉ chủ động khi đang câu dẫn, khi bị thao đến mềm nhũn lại bị động, hầu hết thời gian đều là hắn nửa ép buộc nắm cằm của Thẩm Đình Vị hôn hắn.

Thẩm Đình Vị nhắm mắt lại đợi thật lâu, chậm chạp không đợi được nụ hôn rơi lên đôi môi, cậu mờ mịt mở mắt ra, lại vừa vặn chạm phải sự cười nhạo không được che giấu trong đôi mắt của Liên Quyết.

Liên Quyết lại không thể nhìn thấy phản ứng như trong dự tính từ đôi mắt của Thẩm Đình Vị, xấu hổ, khó xử hay là thẹn quá hoá giận đều không có, Thẩm Đình Vị chỉ dùng ánh mắt mông lung nhìn hắn mấy giây, sau đó giơ bàn tay đang đặt nhẹ trên l*иg ngực của Liên Quyết lên, ôm lấy cổ của hắn.

Rất nhanh ý cười nhàn nhạt trong đôi mắt của Liên Quyết chậm rãi nhạt dần.

Thẩm Đình Vị giống như vừa rồi đứng ở cửa, nhón chân lên, lại gần hôn hắn.

Đôi môi của Thẩm Đình Vị rất mềm mại, cọ xát lên cánh môi hơi lạnh của Liên Quyết một chút, lần nữa nhắm mắt lại, cậu rất vụng về, nhưng dáng vẻ hôn Liên Quyết rất chuyên tâm.

Lúc cậu đang hôn trông giống như một người mới học non nớt, vụng về bắt chước cách mà Liên Quyết đã từng hôn cậu, đầu tiên là dùng răng rất cẩn thận mà cắn bờ môi của Liên Quyết, sau đó ngậm lấy cánh môi dưới của hắn mυ'ŧ nghiền.

Hơi thở của Thầm Đình Vị bị cố ý thả nhẹ, trở nên chậm chạp, hơi thở của Liên Quyết ở bên tại lại vẫn đều đặn bình ổn, bình tĩnh không giống như đang hôn, càng giống như đang kiểm tra kết quả học tập ngây ngô của cậu hơn, vì thế mà khiến cậu càng thêm hết sức chăm chú.

Đầu lưỡi nóng ướt của cậu nhẹ nhàng liếʍ dọc theo khoé miệng của Liên Quyết, làm ướt đôi môi của Liên Quyết rồi mới nhẹ nhàng tiến vào trong đôi môi chẳng biết đã mở ra từ khi nào của Liên Quyết.

Trên người Liên Quyết mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, đầu lưỡi lại có một mùi thuốc lá rất nhạt, Thẩm Đình Vị không thích mùi thuốc lá, nhưng cũng không phản cảm với vị đắng chát nhỏ bé cảm nhận được trong lúc môi lưỡi đang quấn quýt này.

Cậu nghĩ quả nhiên Liên Quyết đã tức giận. Còn lén lút hút thuốc.

Lại nghĩ Liên Quyết không cần lén lút, khoảng thời gian này không hút thuốc ở trước mặt cậu có lẽ là vì săn sóc cậu.

Thẩm Đình Vị không thành thạo mà liếʍ từ đầu lưỡi mềm mại của Liên Quyết đến hàm trên không bằng phẳng, như thể mang đến cho Liên Quyết du͙© vọиɠ mãnh liệt được sinh ra từ cảm giác ngứa ngáy mà không hề hay biết.

Chính bản thân Thẩm Đình Vị cũng không để ý việc lấy lòng đã bị Liên Quyết nhận ra, Liên Quyết buông bàn tay đang quấn lấy những ngón tay của cậu ra, kéo cả cánh tay này của cậu lên cổ của mình, Thẩm Đình Vị nhanh chóng ôm chặt hắn.

Liên Quyết chưa từng tiếp nhận nụ hôn từ tốn mà rõ rệt như thế này, xúc cảm mỗi một tấc mà Thẩm Đình Vị quét qua khoang miệng của hắn đều được phóng đại gấp trăm lần, khiến hắn hơi thiếu kiên nhẫn. Nhưng hắn cũng không định ngăn cản nụ hôn không nhanh không chậm này của Thẩm Đình Vị, thậm chí còn thuận theo lực tay đặt trên cổ hắn mà cúi đầu xuống một chút.

Liên Quyết thuận theo nhịp điệu mà cậu chủ đạo để răng môi chạm vào nhau, bàn tay ấm áp xuyên qua sau gáy cậu, dễ dàng đè Thẩm Đình Vị hoàn toàn vào trong l*иg ngực của mình, bàn tay của hắn dán vào nơi phồng lên ở sau gáy của Thẩm Đình Vị, lòng bàn tay mơ hồ cảm nhận được nơi đó giống như có sinh mệnh yếu ớt đang nhảy lên, ngón cái thô ráp khô ráo của hắn vuốt ve làn da trơn bóng bằng phẳng của Thẩm Đình Vị, nghiền làn da trắng nõn của cậu ra một màu sắc thuộc về tìиɧ ɖu͙©.

Hôn một hồi lâu, Thẩm Đình Vị hơi thiếu dưỡng khí dựa vào l*иg ngực của Liên Quyết lấy hơi.

Mùi rượu trên người cậu nồng nặc, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, vậy nên có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể đang dán chặt vào người mình của Liên Quyết.

"Anh cương rồi, Liên Quyết." Thẩm Đình Vị thở hổn hển nhỏ giọng gọi tên của hắn, nói: "Có phải là anh muốn hay không."

Có đôi lúc Thẩm Đình Vị nói những lời như vậy mà không cảm thấy thẹn thùng, Liên Quyết bị lời nói nhảm này của cậu làm cho bật cười, lại giống như có thể hiểu được hàm ý cậu muốn biểu đạt, rũ mắt xuống nhìn Thẩm Đình Vị: "Lại phát tình?"

Hắn không cười, nhưng trong giọng nói lại có thể nghe ra được sự vui vẻ.

Nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của Thẩm Đình Vị hẳn là phải lớn hơn rất nhiều so với hắn, cũng may cơ thể hai người cũng rất hợp nhau, cộng thêm Thẩm Đình Vị rất ỷ lại hắn cũng rất thích hắn, Liên Quyết chưa bao giờ nghĩ sẽ keo kiệt với yêu cầu của cậu về phương diện này, ngược lại còn rất tình nguyện phối hợp.

Nhưng Thẩm Đình Vị lại bất ngờ lắc đầu, nói không có, bàn tay mò vào trong áo cậu của Liên Quyết ngừng lại.

Giây tiếp theo, Thẩm Đình Vị vươn tay ôm lấy cổ của Liên Quyết, vùi mặt vào trong hõm vai của Liên Quyết nhẹ nhàng cọ cọ: "Nhưng mà tôi muốn......"

Liên Quyết không hiểu "phát tình" và "muốn" thì có gì khác nhau, nhưng nỗi nghi hoặc không đáng kể này chỉ dừng ở trong đại não phút chốc, nói tóm lại đều là làʍ t̠ìиɦ.

Liên Quyết bế Thẩm Đình Vị đến trước bàn sách, cởi xuống chiếc quần ở nhà hơi rộng ở trên người cậu, đôi chân thon dài của Thẩm Đình Vị bại lộ trong không khí, khi Liên Quyết sờ lên cảm nhận được một lớp da gà nổi lên trên đùi cậu.

Bàn tay muốn cởi cúc áo ngủ trên người cậu của Liên Quyết dừng lại, dùng tay sờ vào vòng eo trơn truột của cậu từ vạt áo: "Lạnh?"

Thẩm Đình Vị lắc đầu, nói không lạnh, Liên Quyết liền cúi đầu kéo quần cậu lên lại một chút.

Bụng dưới của Thẩm Đình Vị phồng lên một độ cong mượt mà, bên dưới làn da trắng nõn trơn truột giống như ẩn giấu một quả bong bóng chướng bụng, Liên Quyết phủ bàn tay lên trên, cảm nhận nhiệt độ được truyền tới từ dưới da thịt, đôi chân của Thẩm Đình Vị nhẹ nhàng ôm lấy eo của hắn.

Hắn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Thẩm Đình Vị, nhưng không còn vô thức chống cự việc bị hắn chạm vào bụng giống như trước đây.

Tay của Liên Quyết tiếp tục sờ soạng bên trong áo của cậu, rong ruổi lên trên dọc theo xương sườn, lòng bàn tay cách một lớp viền ren mềm mại ở trên ngực cậu xoa nhẹ lên mụt nho nhỏ hơi phồng lên ở trên ngực. Liên Quyết cúi người về phía cậu, hôn lên nửa bên mặt và tai của cậu, một cái tay khác kéo bàn tay vòng lên cổ mình của Thẩm Đình Vị chạm vào khóa thắt lưng của mình.

Tay của Thẩm Đình Vị bị hắn nắm lấy, Liên Quyết thao túng động tác của cậu cởi khóa thắt lưng lạnh ngắt, để cậu thay mình kéo khóa quần xuống.

Ngay lúc này Thẩm Đình Vị cũng không phải là quá ngốc, đỏ mặt chạm vào dươиɠ ѵậŧ cương lên trong qυầи ɭóŧ của hắn, Liên Quyết buông tay cậu ra, sờ lên trên dọc theo bắp đùi của cậu.

Cơ thể của Thẩm Đình Vị rất đặc biệt, làʍ t̠ìиɦ với cậu không cần phải lãng phí thời gian khuếch trương rất lâu, khi Liên Quyết sờ tay vào chỗ kia đã ướt rồi, chắc là vừa rồi khi hôn đã động tình.

Ngón tay của Liên Quyết ra vào bên trong cậu mấy lần, chất lỏng ẩm ướt trơn trượt ở bên trong thấm ướt toàn bộ ngón tay của hắn, khi hắn rút ra còn mang theo càng nhiều dịch rụt non ẩm nóng, thuận theo bắp đùi nhỏ giọt xuống, Thẩm Đình Vị nghe thấy tiếng chất lỏng rơi lên trên giấy, ánh mắt của cậu rất mềm, nắm lấy tay của Liên Quyết, mặt đỏ tía tai mà nói: "Văn kiện......"

Liên Quyết nâng eo cậu lên, rút văn kiện ở dưới người cậu ra, nhìn lướt qua, ném lên chiếc ghế ở một bên.

"Bị cậu làm ướt rồi." Trong giọng nói của Liên Quyết mang theo trách cứ, ánh mắt lại không có thay đổi.

Thẩm Đình Vị khó xử nói xin lỗi, Liên Quyết rút tay đặt ở trên ngực của Thẩm Đình Vị, bàn tay ấm áp và lớn áp sát vào đỉnh đầu của Thẩm Đình Vị.

Bàn tay thô ráp của Liên Quyết đè xuống xương hông của cậu, chất vấn cậu: "Sao cậu lại nhiều nước như vậy?"

Thẩm Đình Vị vì xấu hổ mà mở hờ mắt, cậu nhìn Liên Quyết phủ ở trên người mình, mở miệng, nhưng lại không nói nên lời. Áo sơ mi trên người Liên Quyết vẫn chỉnh tề, hắn cúi đầu hôn lên mắt, mũi của Thẩm Đình Vị, dùng bàn tay mang theo dịch ruột non bao bọc mu bàn tay của Thẩm Đình Vị, cùng cậu nắm lấy thứ to lớn cực nóng của mình đỉnh vào trong.

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Đình Vị dùng tư thế này làʍ t̠ìиɦ với Liên Quyết, lần trước là tại căn biệt thự ở vùng ngoại ô phía Nam, Liên Quyết bế cậu lên trên kệ bếp, đỉnh vào trong cơ thể cậu rất thô bạo.

Nhưng lần này Liên Quyết lại rất dịu dàng, ngón tay thon dài đều đặn xuyên qua những sợi tóc mềm mại của Thẩm Đình Vị, nhẹ nhàng đè vào da đầu của cậu, một bên thúc mình vào trong huyệt mềm ẩm ướt của Thẩm Đình Vị từng chút một. Hô hấp của hắn rất nặng, cánh tay vì đang kiềm chế mà hiện ra hình dạng cơ bắp trôi chảy đẹp mắt, Thẩm Đình Vị khẽ rêи ɾỉ, hai chân phối hợp quấn lấy vòng eo của Liên Quyết, để Liên Quyết tiến vào thuận lợi hơn.

Liên Quyết rời tay đi, tay của Thẩm Đình Vị còn đang đặt ở nơi giao hợp của hai người, lòng bàn tay của cậu dính phải dịch nhờn lành lạnh ẩm ướt, không biết là của mình hay là của Liên Quyết.

Liên Quyết nhè nhẹ nghiền vào cửa huyệt của cậu, thỉnh thoảng đỉnh vào trong, nhưng lại kiềm chế mình tiến vào được một nửa lại lần nữa lui ra ngoài.

Thẩm Đình Vị nâng cằm lên hôn Liên Quyết, nắm lấy gốc dươиɠ ѵậŧ của Liên Quyết, khi hắn đỉnh vào lại đưa hắn vào sâu hơn.

Liên Quyết dùng môi cọ vào đôi môi của cậu, đôi mắt sâu xa, khẽ hỏi: "Có thể chịu được không?"

Thẩm Đình Vị mở mắt ra, nói có thể, Liên Quyết mới kéo tay của cậu ra, chậm rãi thúc hoàn toàn cái của mình vào bên trong, xác định cậu không có bất kỳ khó chịu nào, mới đè vào xương hông gầy gò của cậu nhẹ nhàng động.

Ngày thứ hai Thẩm Đình Vị bất ngờ ngủ quên, khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức đã là mười giờ sáng.

Gương mặt của Thẩm Đình Vị bị che khuất trong bóng tối ở nửa bên rèm cửa được kéo lại, đôi mắt nhập nhèm chưa kịp thích ứng với tia sáng mãnh liệt của trưa hè, mũi đã ngửi được một hương thơm quen thuộc.

Trên tủ đầu giường bày một chậu hoa nhài nho nhỏ, tươi tốt, cánh hoa trắng tươi nở ra một nửa, nụ hoa ở giữa vẫn chưa hoàn toàn nở ra, nhưng cũng không cản trở hương thơm thanh nhã nhẹ nhàn tản ra.

Thẩm Đình Vị có cảm giác, cả ngày hôm nay tâm trạng của mình đều sẽ rất tốt.

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Tr ơi :))) yêu lắm rồi đó

Cứ có cảm giác Liên tổng thích nhìn Vị Vị thẹn thùng xấu hổ ý :))