Nịch Tửu

Chương 10 (H)

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

Liên Quyết dùng ngón tay ở trong cơ thể của cậu làm qua loa* hai lần, Thẩm Đình Vị chịu không nổi, nằm lên trên kệ bếp cầu xin hắn: "Tiến...... Tiến vào......"

*弄了没 là một phương ngữ Thượng Hải, chỉ mình đã làm một việc gì đó nhưng nó không có tác dụng.

Liên Quyết trượt bàn tay để ở trên lưng của Thẩm Đình Vị xuống dưới, nắm chặt một bên mông mềm mại của cậu rồi dùng sức xoa nắn, bóp ra dấu đỏ trên mông thịt trắng tuyết của cậu.

Dáng vẻ cậu chổng mông lên cầu xin thực sự rất giống với động vật bị ham muốn thể xác chi phối, làm Liên Quyết nổi lên tâm lý phản nghịch.

Thẩm Đình Vị càng vội vã cọ lên trên người mình, Liên Quyết càng cố ý lề mề, hai ngón tay ở bên trong không nhanh không chậm, đốt ngón tay hơi nhô ra càng đỉnh càng sâu, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua những nơi nhô lên ở vách trong của cậu, thẳng đến khi hai ngón tay hoàn toàn bị huyệt mềm của cậu ăn vào trong.

Vạt áo len mỏng vướng víu ở trên người Thẩm Đình Vị bị vén lên đến trên lưng, eo thon lộ ra một đường cong đẹp mắt, trong cổ họng tràn ra giọng nói giày vò người khác, là không được thỏa mãn, hừ hừ cùng với tiếng khóc nức nở.

Bàn tay lớn của Liên Quyết nắm lấy mông cậu, đầu ngón tay véo lên thịt mềm rồi đẩy khe mông ra, ngón tay ấn lên miếng thịt mềm mềm rồi thọc vào rút ra ở bên trong, thao cửa huyệt ửng đỏ của cậu ra bọt nhỏ trong suốt.

Ngón tay thon dài của hắn bị Thẩm Đình Vị phun ra nuốt vào có tiết tấu, hai ngón tay giống như được bọc trong một lớp màng mỏng trong suốt, có dòng nước ẩm ướt dính dính chảy xuống dọc theo ngón tay, làm ướt ống tay áo Sơ mi của Liên Quyết.

Thẩm Đình Vị sắp bị hắn giày vò đến điên rồi, đưa tay ra đằng sau để bắt lấy tay hắn, bị Liên Quyết bóp chặt cổ tay khóa cánh tay ở trên lưng không thể động đậy.

Liên Quyết cúi người đè lên lưng cậu, nhìn gương mặt đỏ bừng vì bị du͙© vọиɠ thiêu đốt cùng với đôi môi hơi tách ra của Thẩm Đình Vị, cố ý giày vò cậu, rút ngón tay ra đến miệng huyệt, ngón tay dính dâʍ ŧᏂủy̠ của hắn xoa nhẹ lên nếp uốn.

Thẩm Đình Vị lơ đễnh mà ừm ừm rêи ɾỉ, đằng sau đóng vào mở ra giống như là đang hô hấp, đầu ngón tay của Liên Quyết vừa chạm đến đã bị nơi đó hôn, mυ'ŧ vào bên trong, Liên Quyết đi vào nửa ngón tay, lại rút ra, Thẩm Đình Vị bị ngón tay của hắn thao, cuối cùng thoải mái mà híp mắt lại thở ra một hơi.

Bờ môn của Liên Quyết dán lên nốt ruồi nhỏ đỏ ở trên vành tai của cậu, giọng nói trầm thấp gợi cảm: "Còn muốn?"

"Ừm......" Thẩm Đình Vị mím nhẹ môi rồi chậm rãi liếʍ lên cánh môi, đầu lưỡi đỏ thắm không có nhanh chóng thu về, chứa một ít ở giữa hai cánh môi.

Tao đến mức làm Liên Quyết nổi nóng.

Bụng dưới của Liên Quyết bị dáng vẻ này của cậu châm lửa, cúi đầu xuống hung hăng hôn lên miệng của cậu, ba ngón tay không có bất kỳ dấu hiệu nào mà chen vào bên trong tao huyệt của Thẩm Đình Vị.

Tiếng rêи ɾỉ của Thẩm Đình Vị bị Liên Quyết chặn lại, ngón tay của Liên Quyết cong lên, mò mẫm vách trong ẩm ướt nóng rực của cậu, trong miệng quấn lấy đầu lưỡi của Thẩm Đình Vị mà mυ'ŧ, liếʍ láp, nụ hôn hấp tấp giống như nhóc con chưa từng làʍ t̠ìиɦ.

Liên Quyết quá thô lỗ, đầu lưỡi của Thẩm Đình Vị bị hắn mυ'ŧ lấy vừa đau vừa tê dại, đằng sau cũng bị ngón tay của hắn lấp đầy, cậu vừa dễ chịu lại vừa khó chịu, con mắt đóng chặt lại.

Liên Quyết nhìn lông mi run rẩy của cậu, cắm dươиɠ ѵậŧ cương đến nở ra vào giữa cặp đùi trắng mịn của Thẩm Đình Vị, tay luồn vào trong áo của Thẩm Đình Vị, khóa chặt l*иg ngực của cậu.

Thẩm Đình Vị bị hắn ôm lấy phần thân trên, nghiêng đầu bị Liên Quyết hôn rất dữ dội, dươиɠ ѵậŧ cực nóng chôn ở bên trong đùi cậu ma sát đáy chậu nhạy cảm của cậu, qυყ đầυ trơn ướt thỉnh thoảng chạm vào cái túi thắt chặt của cậu, làm cho cơ thể của cậu tê dại giống như bị điện giật.

Thẩm Đình Vị vịn tay lên vòi nước của bồn rửa chén ở bên cạnh. hơi thở càng gấp hơn, không đợi Liên Quyết đỉnh thêm hai lần nữa, cậu đột nhiên duỗi thẳng hai chân lớn tiếng rêи ɾỉ, tiếng rên bị Liên Quyết chặn ở trong miệng thay đổi âm điệu

Ngón tay của Liên Quyết đột nhiên bị thịt mềm ở bên trong cậu co lại rồi kẹp chặt không thể động đậy, cánh tay ôm ở trước ngực cậu duỗi xuống dưới sờ một cái, mới phát hiện Thẩm Đình Vị đã bắn, dươиɠ ѵậŧ run lên từng hồi nửa cương cứng ở trước người.

Nụ hôn của hắn rời khỏi môi của Thẩm Đình Vị, bên trong Thẩm Đình Vị vẫn còn nịnh hót mà hút lấy ngón tay của hắn, bị hắn không nhẹ không nặng mà tát lên mông một cái, mới thuận lợi rút ngón tay ra.

Lúc ngón tay rời đi thịt mềm mυ'ŧ lấy tay của hắn phát ra một tiếng "ba", có chút buồn cười.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thẩm Đình Vị dính đầy tay hắn, Liên Quyết nhíu mày, muốn cọ vào áo của Thẩm Đình Vị, lúc tay chạm vào vạt áo của Thẩm Đình Vị lại đột nhiên thay đổi chủ ý, vẫn mò vào trong từ bụng dưới dọc theo vạt áo của cậu.

Ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi lạnh, cọ lên trên đầṳ ѵú nhỏ còn đang đứng thẳng của Thẩm Đình Vị, dư vị cao trào còn chưa qua hết, Thẩm Đình Vị vô cùng nhạy cảm, lưng dựa lên ngực của Liên Quyết, Liên Quyết có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể của cậu đang run.

Là một sự run rẩy rất nhỏ, một sự run rẩy phập phồng theo sự trêu đùa ở trong tay của Liên Quyết.

Tay tùy tiện chơi đùa ngực cậu hai lần liền với ra ngoài dọc theo cổ áo, Liên Quyết hôn lên tóc mai của cậu, bôi thứ có mùi tanh rất nhạt lên mặt của Thẩm Đình Vị, ngón tay của Liên Quyết vuốt ve môi của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Ngậm lấy."

Liên Quyết trong lúc làʍ t̠ìиɦ không quá hung với Thẩm Đình Vị, vì vậy một ít lời nói nhẹ nhàng này nghe vào trong tai của cậu, luôn cảm thấy có chút ôn nhu, Thẩm Đình Vị vô thức làm theo những gì hắn nói.

Khoang miệng nóng như lửa bao bọc ngón trỏ của Liên Quyết, đầu lưỡi vừa mềm vừa ướt nhẹ nhàng liếʍ lên đầu ngón tay của hắn.

Liên Quyết cắn lên tai cậu, không nặng, ngứa ngứa, hơi thở rất nóng, vậy mà lại ngoài ý muốn khiến cho Thẩm Đình Vị có một loại ảo giác rằng những người yêu nhau đang thân mật với nhau.

Còn không đợi Thẩm Đình Vị hòa hoãn lại, dươиɠ ѵậŧ của Liên Quyết bỗng chốc tiến vào trong hậu huyệt của cậu, không có cho cậu bất cứ sự chuyển tiếp nào mà trực tiếp xông vào.

Thẩm Đình Vị vừa hé miệng muốn kêu lên, trong miệng lại bị nhét thêm một ngón tay, hai ngón tay của Liên Quyết luồn vào trong miệng cậu, túm lấy đầu lưỡi của cậu, ôm lấy cậu rồi hung hăng thao huyệt của cậu.

Lúc này Liên Quyết không mang bao, Thẩm Đình Vị giật nảy mình, theo bản năng mà giằng co, Liên Quyết vươn bàn tay bị phía sau cậu làm cho ướt ra rồi véo một cái lên dươиɠ ѵậŧ đã hơi mềm xuống của cậu.

"Đừng cmn động."

Hơi thở hổn hển của Liên Quyết rất nặng, bên trong huyệt của Thẩm Đình Vị quá ướt quá mềm, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với hôm qua có mang bao, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được bên trong Thẩm Đình Vị ngày càng nhiều nước, thịt mềm chặt chẽ mẫn cảm bị hắn làm cho co rút nhè nhẹ.

Liên Quyết một bên thao cậu, một bên ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Vừa nãy không phải là còn cầu tôi đi vào sao, hiện tại lại giả vờ thanh khiết cái gì, lẳиɠ ɭơ."

Thẩm Đình Vị ô ô nói không ra lời, nước bọt từ trong miệng chảy ra ngoài dọc theo mu bàn tay của Liên Quyết.

Lầu một có tầm nhìn khoáng đạt, ngọn đèo chói lọi lơ lửng ở trên đầu, lắc lư làm cho Thẩm Đình Vị chóng mặt. Cậu nhắm mắt lại, còn cảm thấy xấu hổ hơn, trong lỗ tai tràn đầy tiếng rêи ɾỉ của cậu, tiếng thở dốc của Liên Quyết, tiếng vang giòn giã khi cái túi va vào mông cùng với tiếng nước xì xì khi dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra ở trong cơ thể của cậu.

Liên Quyết thao cậu từ phía sau một hồi, quần của cậu nửa treo ở trên đầu gối, vướng víu.

Liên Quyết rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra khỏi cơ thể của Thẩm Đình Vị. Bắp đùi của Thẩm Đình Vị bị hắn va chạm mà đỏ ửng một mảng da, treo lên một mảng nước trong suốt, Liên Quyết lại nhịn không được mà tát vào chỗ ấy của cậu một cái.

"Cắm vào hai lần liền ra nhiều nước như vậy."

Thẩm Đình Vị bị hắn đánh đau, không kiểm soát được lực mà cắn lên đầu lưỡi của mình một chút, nước mắt lập tức rơi xuống.

Liên Quyết quay cậu lại, nhìn thấy nước mắt ở trên mặt cậu, lại nhíu mày lần nữa: "Lại khóc cái gì?"

Thẩm Đình Vị bị hắn ôm ngang lên, cảm giác đau nhói nơi đầu lưỡi còn chưa biến mất, không nghẹn được nước mắt về, cọ hết lên trên cổ áo của Liên Quyết.

Liên Quyết đặt người lên trên bàn đá cẩm thạch, cởi hai cúc áo trên cổ áo sơ mi, trực tiếp cởϊ áσ ra từ đỉnh đầu, cầm áo sơmi rồi chà xát dã man lên mặt cậu hai lần.

Quần của Thẩm Đình Vị bị Liên Quyết kéo ra, hông eo gầy gò tiến vào giữa hai chân hắn, tiếp đó hắn nắm lấy bắp chân trắng nhỏ của Thẩm Đình Vị rồi kéo đến trước người.

Trời đất quay cuồng một trận trước mắt Thẩm Đình Vị, toàn bộ lưng ngã lên trên kệ bếp, bàn tay của Liên Quyết kê ở phía sau đầu cậu, không để cậu đập mạnh vào mặt đá cẩm thạch.

Cũng không phải là Liên Quyết chu đáo, nếu thật sự để cậu đập vào, lại phải khóc lên một hồi, phiền phức. Lần đầu tiên hắn gặp một người đàn ông yếu ớt như Thẩm Đình Vị, làʍ t̠ìиɦ cũng muốn khóc, đau một chút cũng muốn khóc.

Kệ bếp không đủ rộng, nửa người từ eo trở xuống của Thẩm Đình Vị đều lơ lửng, cậu giật nảy mình, lo lắng sẽ rơi xuống, hai chân vô thức quấn chặt vòng eo của Liên Quyết để duy trì cân bằng.

Liên Quyết lại cắm vào với cái tư thế này, vừa động hai lần, Thẩm Đình Vị lại gây rối, chân vòng qua eo hắn rồi với tới phía trước, đầu gối chống lên xương hông của hắn đẩy hắn ra ngoài.

"Lại muốn làm cái gì nữa?" Liên Quyết không kiên nhẫn mà dừng lại.

"Bao......"

"Cậu thiếu thao như thế mà còn sợ nhiễm bệnh?"

Đôi mắt đỏ hồng của Thẩm Đình Vị đáng thương cực kỳ, trong ánh mắt nhìn hắn còn mang theo một chút cầu xin.

Liên Quyết bị ánh mắt của cậu nhìn mà càng thêm cứng rắn, chỉ muốn chơi chết cậu, kéo chân của cậu để lên khuỷu tay, dùng sức đỉnh vào bên trong.

"Yên tâm đi, tôi không có bệnh."

Giọng nói của Thẩm Đình Vị bị hắn đâm thành vụn vặt, càng về sau càng không nói nên lời, sẽ chỉ cau mày rêи ɾỉ.

Thẩm Đình Vị quả thật yếu ớt, Liên Quyết làm cậu thật lâu, thao mạnh một lát liền khóc và hét lên nói quá sâu, cầu Liên Quyết nhẹ một chút.

Liên Quyết nhìn cậu khóc giống như thật sự khó chịu, không có cách nào khác chỉ đành phải thuận theo cậu, trong lòng tự nhủ còn có lần sau ít nhất phải làm cái gì đó để dán chặt miệng cậu lại.

Sau đó Thẩm Đình Vị lại bắn thêm một lần, run rẩy bắn lên cơ bụng của Liên Quyết.

Liên Quyết nhấc đồ của cậu lên, ác liệt mà lau thứ cậu bắn ra về lại trên đầṳ ѵú của cậu, càng về sau mình cũng muốn bắn, dứt khoát ôm người từ trên kệ bếp lên, giữ bắp đùi của cậu rồi làm.

Thẩm Đình Vị bị hắn làm đến toàn thân mềm vô cùng, thân trên sau khi bắn hai lần đã không còn sức lực, nhưng toàn thân trên dưới chỉ có xương cụt chống lên trên mép kệ, điểm dùng lực quá nhỏ, cậu không giữ được cơ thể, đành phải khẩn trương ôm cổ của Liên Quyết.

Đôi môi mềm mại của cậu dán lên cổ Liên Quyết, lúc bị Liên Quyết thao động tác lắc lư cọ xát giống như đang hôn lên cổ hắn.

Tiếp đó môi của cậu bị người ta hôn lên, lực đâm vào bên trong mỗi lúc một nặng hơn, tiếng thở dốc của Liên Quyết cũng nặng.

Đôi mắt của Thẩm Đình Vị bỗng dưng trợn to, giãy dụa đẩy Liên Quyết, Liên Quyết chê cậu phiền, ôm người khỏi kệ bếp, hôn môi cậu không cho phép cậu lên tiếng.

Điểm dùng lực duy nhất cũng không còn, Thẩm Đình Vị vì động đậy cơ thể mà ngã xuống, dươиɠ ѵậŧ của Liên Quyết cũng vì động tác của cậu mà đột nhiên đi vào sâu hơn.

Thẩm Đình Vị đột nhiên run lên một cái, Liên Quyết cũng sửng sốt.

"Không......" Thẩm Đình Vị khẩn trương nắm lấy bờ vai của hắn, dùng sức lắc đầu, mí mắt đỏ đến mức giống như bị nhuộm bởi màu son: "Không được......"

Qυყ đầυ chống đỡ chỗ nóng ướt trơn truột kia, giống như là đỉnh đầu, lại giống như còn có thể vào sâu hơn một chút nữa, Liên Quyết nhíu mày, thử thăm dò mà đâm vào một phát.

Thẩm Đình Vị đột nhiên thống khổ nhắm mắt lại: "Ưʍ......"

Hơi thở của Liên Quyết cũng đột nhiên trở nên thô nặng, qυყ đầυ được bao bọc trong một khe hở chặt hẹp và ẩm ướt, bên trong nhanh chóng co rút lại hút chặt lấy hắn, tựa như là mở ra một cái miệng nhỏ dùng sức mυ'ŧ hắn, kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có lập tức phá vỡ toàn bộ lý trí của hắn.

Hắn ôm chặt Thẩm Đình Vị, dán trán vào hõm vai nóng bức của Thẩm Đình Vị, thở hổn hển nhanh chóng đâm vào vài chục cái, cuối cùng rót một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể của Thẩm Đình Vị.

Thẩm Đình Vị bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của hắn đốt đến run rẩy, đầu vùi vào bả vai của Liên Quyết, tay vịn lên cánh tay của hắn, móng tay được cắt trơn nhẵn móc lên cơ bắp căng chặt trên cánh tay của Liên Quyết.

Không đau như thế, Liên Quyết chỉ coi cậu là đang thoải mái, ôm Thẩm Đình Vị thật lâu, chỗ kia ở bên trong Thẩm Đình Vị còn cắn dươиɠ ѵậŧ của hắn không chịu nới lỏng.

Liên Quyết cảm thấy dễ chịu, cũng không có vội vã rút ra ngoài, ôm người đi đến trên ghế sofa ngồi xuống.

Thẩm Đình Vị dạng chân ở trên người hắn, đầu chôn trong bả vai của hắn, cơ thể còn đang run rẩy nhè nhẹ.

Liên Quyết có được hứng thú ở trong tìиɧ ɖu͙©, cũng kiên nhẫn hơn một chút so với lúc trước, vòng tay qua sau lưng cậu rồi chậm rãi đi dọc theo sống lưng vì gầy mà nhô lên của cậu, buồn cười nói: "Cậu cứ thoải mái như vậy?"

Người trong ngực không nói một lời, cũng bất động.

Sau một lúc lâu, Liên Quyết mới cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nắm lấy gáy của Thẩm Đình Vị rồi kéo người ra khỏi bả vai của mình. Mới phát hiện Thẩm Đình Vị khóc đến mắt mở không ra, lông mi ướt nhẹp nước mắt rủ xuống, vẻ mặt trông như không có được một chút thoải mái nào.

Thẩm Đình Vị bị hắn kéo dậy, mới nhíu mày, vươn tay tát vào bàn tay đang bóp gáy của mình.

Lực không nhẹ, tiếng bạt tai thanh thúy, đánh cho mu bàn tay của Liên Quyết hơi tê dại.

Thẩm Đình Vị khóc đến khàn cả họng, giọng nói cũng run rẩy, giọng điệu lại hung dữ: "Đi ra!"

Liên Quyết không hiểu cậu đột nhiên nổi nóng cái gì, một ít ôn nhu vừa rồi cũng lập tức biến mất gần như hoàn toàn, đè eo của cậu rồi đỉnh mạnh vào trong một chút, có một sự không hài lòng sâu sắc ở giữa hai đầu lông mày.

"Bên trong cậu chứa giác mυ'ŧ sao? Cắn chặt như vậy tôi đi như thế nào?"

•••••••~꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡🥂♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱~•••••••

E

m nhận ra rồi, có H 3k chữ không H thì 2k :v