“Khà khà khách nhân muốn loại dao nào, nhỏ hay lớn? Dao của lão Cao ta đây chưa bị ai phàn nàn bao giờ. Nào nào, tiểu huynh đệ đến đây, lựa chọn tùy ý!” – Cao lão bản nhanh chân tránh khỏi miệng lão mẫu hổ, trán vá mồ hôi nhanh nhẹn thể hiện kỹ năng buôn bán ít ỏi của bản thân.
Viên Bân nhướng máy, nghe thế nào cũng thấy điệu cười đó quen thuộc vô cùng, vị khách trước đó còn không phải vừa kinh qua trải nghiệm tương tự hắn sao, hắn cười cười cầm dao lên gõ nhẹ lên thân dao, không ngờ còn là dao tốt.
Âm thanh trong vang hữu lực, cầm còn chắc tay đúng là khá tốt!
Viên Bân am hiểu không nhiều nhưng kẻ sống lâu ngày giữa lưỡi đao tay búa tất tự có kinh nghiệm tìm được hàng tốt bằng nhiều cách. Không phải khoe nhưng gia tài lớn nhất hắn tích trữ ở hiện đại là một rương đầy ắp búa và đao, còn có một khẩu súng và vài viên đạn, đều là bảo bối đáng yêu của hắn, không biết sau khi hắn chết mấy đàn em có tìm được chúng nó không?
Hy vọng chúng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, đao chỉ tốt khi trực tiếp giao phong, thứ xinh đẹp treo trên tường giấu trong hộp chỉ là đồ sưu tầm ở một hốc tối tăm!
Viên Bân chậc lưỡi, dao ở cổ đại thật ‘cường tráng’ quá rồi đó, cầm dao bếp cắt rau lại đem đến cảm giác đang tập ta tại phòng thể hình thì quá mức ảo diệu.
Cảm giác dao làm bếp quá lớn, không có loại nhỏ, bằng không hắn có thể mua một cái để ở đĩa trái cây cho tiểu thư sinh của hắn dùng gọt trái cây ăn giải nhiệt, thời tiết quá nóng có thêm hoa quả tốt cho sức khỏe.
“Dao quá lớn, không thích hợp, ta muốn loại nhỏ mà thon dài, thứ lỗi có lẽ tại hạ không thể mua!” – Viên Bân uyển chuyển từ chối, hắn không bàn về giá cả hay chất lượng, chỉ nói ra hình dạng không như mong muốn. Hắn biết rõ lão bản là người rất trân trọng sản phẩm của mình, dao tốt đáng giá nên hắn không có gì chê bai, chỉ tiếc là không phù hợp nhu cầu của hắn.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Hỷ nhi tắt dần, khách nhân trước mắt vừa nhìn liền biết người có tiền, dao nhà nàng đã mấy ngày rồi chưa bán được chiếc nào, nếu tiếp tục như vậy, e rằng gạo còn không đủ để nấu cháo rồi.
Hai phu thê Cao lão bản không giấu được cảm xúc thất vọng, thể tử Cao lão bản buồn bã đi vào trong nhà, không thèm quan tâm cái lỗ tai đáng thương của trượng phu nữa, bà còn phải làm cơm đấy, hừ, hài tử no bụng quan trọng hơn, lão chết dẫm đó tối nay đừng hòng chạy khỏi bàn giặt đồ!
Viên Bân quay người muốn tiếp tục đi dạo, mục tiêu hôm nay của hắn phải nắm được đường đi ngõ nhỏ tại Bắc thành, hắn không thể chấp nhận bản thân thành người mù đường trong chính địa bàn tương lai của mình.
Đúng vậy, đại ca Yến Vương lớn nhất Thanh châu, hắn phải đủ tư cách trở thành một tiểu đầu đàn chứ!
“Khoan đã, tiểu huynh đệ muốn loại dao nào? Vào trong tệ xá chúng ta nói rõ ràng hơn! Mời vào, mời vào!” – Đương lúc Viên Bân phân vân đi tiếp đến chợ nô ɭệ nổi tiếng nhất nhì Thiên Nguyên thành hay tiếp tục lẫn vào đường sâu ngõ nhỏ nắm rõ bản đồ thành trì thì Cao lão bản vận khí đan điền gọi hắn quay lại.
Viên Bân chưa kịp định thần đã bị Cao lão bản kéo vào nhà, đóng cửa lại, Cao lão bản thật có tiềm chất làm kẻ bắt cóc tống tiền, một loạt hành động thuần thục liền mạch nhanh chóng bất ngờ.
Lúc Viên Bân phản ứng lại cửa đã đóng sầm, Cao lão bản loay hoay rót cho hắn chén nước to, tự bản thân ông cũng uống ừng ực một chén to.
Viên Bân không khách khí, cầm bát cùng một hành động với Cao lão bản tu ừng ực theo sau, sảng khoái!
“Cạch”
Chén rỗng chạm mặt bàn, hai nam nhân hào sảng cười khà khà, chuyện tiếp theo liền dễ bàn.
“Tiểu huynh đệ, ta không vòng vo, đệ muốn loại dao vừa nhỏ vừa dài nghe sao cũng giống như chủy thủ, đây là hàng cấm, nếu để quan binh biết tội liền không nhẹ đâu.” – Cao lão bản nói lời này liền nghiêm mặt, dù ở trong nhà mình đều đè thấp thanh âm sợ ngươi nghe được.
Viên Bân nhíu mày, hắn đúng là không biết được dao gọt trái cây ở cổ đại liền thành chủy thủ đâu.
“Tại hạ họ Viên, nếu Cao huynh không chê có thể gọi một tiếng lão Viên. Chuyện Cao huynh đây nói ta thật không rõ ràng vì dao ta muốn không giống chủy thủ, chỉ là hình dáng dẹp dài, vẫn chỉ có một sống dao và một lưỡi dao.
Nói sợ không rõ, Viên Bân chấm nước trong chén vẽ hình dáng dao gọt ra cho Cao lão bản nhận thức.
Cao lão bản nghiêm túc quan sát từng nét vẽ trên bàn, bằng kinh nghiệm nhiều năm ông liền đã hiểu rõ cách định hình và làm loại dao nhỏ mới lạ này.
Loại dao nhỏ này theo ông thấy rất tiện lợi, dễ cầm dễ gọt nhưng…cũng dễ làm ám khí, không khác cách dùng của chủy thủ lắm đâu.
Sợ quan gia biết được, cửa tiệm của cả nhà ông liền không an ổn nhưng nếu còn không bán được dao… bạc trong nhà đã không còn bao nhiêu.
Cắn răng, Cao lão bản ngẩng đầu, trong lòng đã có quyết định!
“Viên huynh đệ, ta không nói thách nhưng dạo gần đây quan phủ đang siết chặt buôn bán dao và quặng sắt kim loại, làm dao bình thường đã không dễ dàng, đằng này loại dao đệ muốn quả thật khá giống chủy thủ, thế nên nếu đệ thật sự cần ta muốn nửa lượng bạc một cái, dao ta làm tuyệt đối sắc bén dùng bền, đệ yên tâm!”
Cao lão bản nói một hơi dài, cổ hơi không nuốt khan một tiếng, tay xoa xoa thấp thỏm quan sát biểu cảm của Viên Bân, nửa lượng thật sự rất đắt ông sợ hắn không bỏ ra được vì con dao.
Mắt Viên Bân giật một cái, đúng thật đất, bánh ngô có thể no bụng chỉ mấy đồng tiền, một con dao liền mất nửa lượng bạc, nếu khi hắn vừa đến thế giới này liền khó lòng bỏ ra nhưng giờ đây hắn cũng có tính toán khác.
Dao và chủy thủ thật sự có chút giống nhau, tiểu thư sinh của hắn cũng cần thứ phòng thân, nếu làm tốt quan hệ với lão bản hàng rèn này sớm muộn hắn đều tìm được món tốt cho người ngọc.
Hơn nữa, trong tình cảnh quan phủ kiểm soát nghiêm ngặt binh khí và quặng kim loại, Cao lão bản vẫn buôn bán và rèn dao được dao tốt liền đáng giá để hắn kết giao.
Vì thế cho nên…
“Tốt, đệ muốn hai chiếc, đây là nửa lượng bạc đặt cọc, ba ngày sau đệ liền quay lại nhận hàng và trả hết, Cao huynh thấy có được không?” - Viên Bân cười lớn, vô cùng sảng khoái đồng ý ra tiền.