Trần Duy Tùng , 18 tuổi,...thất nghiệp. Nói đúng ra thì là hắn được người mẹ cực phẩm ủng hộ hết mình việc ăn chơi và hưởng thụ, chuyện gì khó cứ để mẹ lo. Đúng nghĩa con trai cưng của mẹ.
Gia đình chỉ có 2 người, tiền tài không thiếu, hắn thích gì liền được mẹ mua thứ đó, muốn làm gì cũng được, thế nhưng chỉ cần có chút nguy cơ hay không an toàn thì nàng cật lực phản đối.
Được chiều chuộng như thế từ bé đến lớn, hắn cũng mệt chứ ! Mỗi ngày không biết phải tiêu tiền thế nào cho phải, dùng thứ gì, mua thứ gì . Được chiều chuộng nhưng không có nghĩa là hắn cho mình phóng túng ah, thế nên hắn cũng có chút tài lẻ của mình, ngoại hình đẹp trai, tuy không 6 múi nhưng khúc nào ra khúc đó, đều được chăm chút để gϊếŧ thời gian.
- Ah...mẹ...ưʍ...con ra...
Duy Tùng ôm lấy hông mẹ mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ nàng .
Ngân Nguyệt khẽ cười nhu hòa, ôm lấy con trai bảo bối của mình.
Đã 2 năm kể từ lần đầu hắn đòi hỏi nàng chuyện này, tưởng chừng sẽ bị nàng đập cho sml thì không , không như hắn nghĩ. Nàng đồng ý, chẳng chút phản kháng hay từ chối,cũng chẳng đặt điều gì với hắn, chỉ cần hắn muốn là được !
Ngân Nguyệt rất đẹp, mái tóc bạch kim óng ánh mà hắn đi du lịch năm châu bốn bể cũng chưa gặp được người thứ hai, đôi mắt lấp lánh ánh ngọc, sắc đỏ ,ngũ quan tinh xảo, cổ cao kiêu ngạo, trắng ngần, quai xanh thanh mảnh tinh tế đến gò bông đào no tròn quyến rũ, bờ mông căng mọng mềm mại.
Dường như không có giới hạn đối với sự yêu chiều của nàng.
- Nga...ngày mai là sinh nhật của con rồi...
Ngân Nguyệt ôm lấy cổ hắn hôn lên môi Duy Tùng, hắn cũng đáp trả nồng nhiệt, ngọt ngào và ấm áp.
Hắn cảm thấy trong miệng có một hạt nhỏ rồi nó nhanh chóng tan biến trong khoang miệng, không quan tâm lắm mà nuốt lấy mật dịch của nàng.
- Mẹ...ưʍ...ngày mai người đi chơi với con nha !
Hắn thích thú, ôm lấy nàng.
Ngân Nguyệt hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu. Lần đầu tiên hắn thấy nàng do dự như thế, cho dù là lần đầu cùng nàng quan hệ cũng không có như vậy.
Cơ mà hắn cũng không cố hỏi, nàng đồng ý là được rồi.
Ngân Nguyệt ôm lấy hắn, Duy Tùng rúc vào ngực nàng, ngậm mυ'ŧ lấy gò bông đào quyến rũ kia, đôi tay bóp lấy bờ mông mềm mại, bóp lấy bóp để.
Nàng khép lấy đùi thon giữ lấy côn ŧᏂịŧ bên trong tiểu động , hơi ưỡn ngực sữa để cho hắn dễ bề chiếm cứ thân thể mình.
Duy Tùng thϊếp đi rồi, lệ trên khóe mắt nàng cũng chẳng kìm được nữa.
Nàng nhẹ vuốt ve gương mặt con trai, ôm chặt lấy nó.
- Con yêu mẹ...
Duy Tùng nói mơ , còn nhỏ dãi lên gò bông đào, nàng khẽ giật mình, còn tưởng làm con trai thức giấc, thế nhưng lời nói mơ lại càng khiến nàng thêm đau.
- Mẹ yêu con...mong con...tha lỗi cho mẹ...con trai.
Hắn tỉnh lại, mùi hương quen thuộc của nàng quanh quẩn trong mũi, da thịt mát rượi áp trên người mình, một cảm giác vô cùng sướиɠ khoái.
Hắn tách đùi thon của nàng, đẩy côn ŧᏂịŧ lách vào tiểu động chật chội của nàng.
- Ưʍ...
Rất nhanh thôi, côn ŧᏂịŧ đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ thấm đẫm , trơn tru.
Hắn ngước lên nhìn nàng, hông đẩy nhẹ, Ngân Nguyệt lắc đầu cười nhẹ, xoa xoa bờ má hắn, gác chân lên hông Duy Tùng, để hắn dễ bề hành động.
Đã muốn cùng nàng ra ngoài vui chơi, thế nên hắn không có ý định làm quá, coi như tập thể dục buổi sáng một chút mà thôi.
Cả hai ôm nhau đi tắm rửa.
Duy Tùng nhìn gương mặt dâʍ đãиɠ của nàng ngậm lấy tận gốc côn ŧᏂịŧ, hô hấp dồn dập,nửa muốn nhấp, nửa lại thương.
Ngân Nguyệt ngước lên nhìn hắn do dự, liền thay Duy Tùng, đẩy côn ŧᏂịŧ vào sâu trong cổ họng mình, Duy Tùng rên lên hừ hừ thành tiếng.
- Mẹ..mẹ ơi...đã quá !!!
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ xối xả bắn vào trong miệng nàng, vương vãi bắn cả lên mặt nàng.
- Con yêu, đừng ngại...
Nàng khẽ cười, vệ sinh sạch sẽ từ đầu đến cuối .
Trang phục cũng được chuẩn bị kĩ càng.
Ngân Nguyệt mặc áo trắng váy đầm đen ngắn quần tất da cùng đôi hài , túi xách và một chiếc mũ rộng vành. Duy Tùng thì quần jean giày thể thao áo phông trắng khoác ngoài một chiếc áo gió mỏng .
Ngân Nguyệt khoác lấy tay hắn ,thực như đôi trai gái trẻ trung chứ nào giống mẹ con ?
Nàng hôn lấy hắn một cái , Duy Tùng nhiệt liệt đáp trả, nếu không phải kế hoạch đi chơi cả ngày thì hắn sẵn sàng ôm ấp nàng cả ngày.
Một bữa ăn nhẹ trong nhà hàng cao cấp, vui chơi bên bờ biển .
Nhìn nàng mặc bộ bikini thật kí©ɧ ŧìиɧ mà .
Nhìn tiểu bảo bối khó tính , nàng liền kéo hắn tới một gò đá khuất người.
- Nhìn tiểu bảo bối có vẻ không nghe lời ah, nó không hợp tác làm sao có thể để chúng ta vui chơi cho được...
Nàng chống tay vào tảng đá, bờ mông gợϊ ȶìиᏂ nhô cao, tiểu động hồng hào được nàng mở đường ra trước mắt .
Duy Tùng cầm côn ŧᏂịŧ gân guốc mà tiến lại đâm tới.
Ọt
Một phát lút cán khiến cả hai đờ đẫn giây lát.
Hắn đỡ lấy nàng, làm sao để nàng chịu mệt cho được ! Côn ŧᏂịŧ nhấp vào tiểu động của nàng liên hồi.
Quá giờ trưa, khi cái bụng đói bắt thằng nhỏ không nghe cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn cùng nàng trở lại nhà hàng, tình tứ âu yếm.
...
Ở trong khoang đu quay khổng lồ, nhìn xuống thành phố bên dưới lấp lánh ánh đèn thật lung linh huyền ảo.
- Mẹ, sao người lại khóc thế ?
- Không, chỉ là mẹ thấy rất vui khi ở bên cạnh con của mẹ thôi...
Duy Tùng lo lắng, cảm thấy chuyện tiếp theo sẽ không tốt lành gì.
- Mẹ, người ghét đu quay sao ? Vậy chúng ta sẽ đi xuống ah...không chơi nữa...
Ngân Nguyệt lắc đầu, ôm lấy Duy Tùng.
- Không, mẹ không ghét nó...con trai, để mẹ ôm con được không ?
Duy Tùng liền gật đầu. Lần đầu tiên hắn phải lo lắng vì một cái gì đó.
Ngân Nguyệt ôm chặt lấy hắn, hắn thấy rõ cánh tay nàng run lên , giữ hắn rất chặt khiến hắn lại càng lo sợ.
- Ưʍ...mẹ...
Ngân Nguyệt hôn lấy hắn, mãnh liệt và điên cuồng.
Ngọc thủ bắt lấy côn ŧᏂịŧ mà sục lấy.
Váy đầm vén cao, quần tất tự tay nàng xé rách, để lộ gò thịt ướŧ áŧ.
Nàng ngồi lên đùi hắn, côn ŧᏂịŧ tiến nhập động huyệt.
Có lẽ hắn sẽ có tâm trạng hưởng thụ vào lúc khác, còn bây giờ hắn càng lo sợ hơn là vui vẻ.
Ngân Nguyệt vuốt ve bờ má hắn, nàng nhấp tới điên cuồng, Ngân Nguyệt đeo vào tay hắn một chiếc nhẫn, giống với chiếc nhẫn trên ngón áp út của nàng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn vào trong tử ©υиɠ nàng , Ngân Nguyệt thả chậm tốc độ, khẽ cười nhìn Duy Tùng.
- Mẹ...có chuyện gì ?
Hắn bây giờ mới thốt lên lời. Ngân Nguyệt không nhịn được, lệ trào khóe mi, ngay trước mặt con trai mình.
- Mẹ xin lỗi....
- Mẹ...nói cho con biết đi mà !
Ngân Nguyệt đau lòng lắc đầu.
- Mẹ không muốn kéo con vào nguy hiểm thêm nữa...càng không muốn phải thấy con chịu khổ...con trai, mẹ xin lỗi...
Duy Tùng khó hiểu, chỉ cảm thấy Ngân Nguyệt muốn rời đi, tìm cách níu giữ.
- Con trai, nhớ kĩ, chỉ tin tưởng vào những người con thực sự tin tưởng, hoặc là lợi dụng ...
Vòng quay dừng lại, khoang của hai người cũng lên tới đỉnh, ánh sáng lấp lánh lung linh huyền ảo.
Phía sau Ngân Nguyệt xuất hiện một cái lỗ đen nàng khẽ mỉm cười, hôn lấy Duy Tùng, hắn giữ chặt lấy nàng.
- Con trai, nếu thuận lợi, con sẽ có thể gặp lại chúng ta, mẹ sẽ đưa chị con trở về...chúng ta sẽ lại sống vui vẻ hạnh phúc nhé !
- Mẹ...
Hắn nào có thể giữ được nàng . Ngân Nguyệt đặt Duy Tùng đã bị đánh ngất đi nằm xuống ghế, chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, hôn nhẹ lên trán hắn.
- Mẹ phải đi rồi...Đợi mẹ nhé, con yêu !
Nàng xoay người, rảo bước đi vào hố đen, chẳng dám quay đầu nhìn lại. Cái hố đen đóng lại. Duy Tùng nằm đó, khóe mắt lệ nhòa.
Duy Tùng tỉnh lại, lái xe bạt mạng phóng về nhà.
- Mẹ ? mẹ ơi...mẹ...
Hắn cất tiếng gọi, thế nhưng gọi tới khản cổ cũng chẳng có ai đáp lại, căn nhà trống vắng bóng người. Phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm...Duy Tùng thẫn thờ quỳ sụp xuống.
Hắn nằm dài trên sàn nhà, nhìn ánh đèn mờ đầy vô vọng, chán nản.
Nắm tay siết chặt đập xuống sàn gỗ, đau điếng !
Thế nhưng nó giúp cái não đã đình trệ hoạt động lại phần nào.
Nàng rời đi chứ không phải chuyện gì bất chắc, hắn muốn biết ngọn nguồn ra sao chứ muốn phơi thây ỷ lại nằm đó.
Chẳng biết là do vô tình hay Ngân Nguyệt cố gắng để hắn chỉ là 1 người thường ăn chơi hoang lạc , nếu như không phải hắn có chút não dùng được hẳn là tiếp tục nằm đó rồi...
Duy Tùng tự động viên mình, hắn nhìn chiếc nhẫn nàng đeo cho, bàn tay đau nhức, rướm máu.
- Dùng não...dùng não...dùng não...
Duy Tùng lẩm nhẩm, hắn tìm băng gạc , cồn mà tự xử lý vết thương .
Hắn mò vào phòng của Ngân Nguyệt, mùi hương quen thuộc phảng phất trong phòng.
Duy Tùng niệm chú " Dùng não ", một tủ sách lớn ở cạnh tường , còn có bức ảnh hai mẹ con chụp chung với nhau, từ bé đến lớn .
Hắn tìm những ngăn kéo, ngoài trang sức thì còn có 1 sợi dây chuyền, bên trong khắc họa rất rõ ,hắn chắc chắn nhận ra Ngân Nguyệt, còn có 1 bé gái khoảng chừng 10 tuổi, còn đứa nhỏ được nàng ôm kia hẳn là hắn.
Hắn không do dự đeo lấy sợi dây chuyền , tiếp tục tìm kiếm.
Tủ quần áo thì đúng một nửa đồ hiệu, nửa còn lại là đồ lót. Cũng là từ tên hoang da^ʍ chuyên xé đồ của nàng mà ra cả.
Tạm thời bỏ qua một bên, hắn đi tới nhìn tủ sách.
- Dùng não..dùng não... Làm sao cứ cảm thấy phía sau có vách ngăn bí mật thế nhỉ....
Chắc là do hắn xem phim nhiều thế nhưng cũng muốn thử xem ! Bên cạnh có một chậu hoa nhỏ, hắn liền nhấc lên, không có gì bất thường cả.
Sách được nàng sắp xếp rất gọn gàng.
Hắn không dám chắc mũi mình phải mũi chó hay không ,nhưng hắn đối với mùi của Ngân Nguyệt thấy rất đặc trưng, cũng khác so với nhiều nữ nhân khác nữa, thế nên là vừa banh mắt banh mũi ra vừa nhìn vừa ngửi từng quyển sách một.
Cuối cùng dừng lại ở 1 quyển mà phía trên lưng sách có vết sờn.
- Chậc...
Hắn thử lấy nó xuống ,một tiếng tách vang lên.
Duy Tùng ngây người.
Hệ thống đèn chiếu bên dưới cũng sáng rực thông đạo dẫn vào một căn phòng bên dưới.
- Dùng não , dùng não...
Vừa đi vừa điều hòa nhịp thở, hắn không quên câu thần chú giúp mình giữ bình tĩnh và tỉnh táo.