Tô Giáng Thần không nói gì, lập tức rời đi, đối với nha hoàn này, nàng thật không có tâm tư đồng tình, vì một chút ít tiền, cư nhiên đến cửa cũng không có bảo vệ tốt, phải biết rằng, việc trông cửa này nhưng có quan hệ đến tánh mạng một nhà lớn nhỏ , còn có danh tiết của nữ tử . Trong viện có nhiều nữ tử như vậy , nàng ta lại bởi vì một chút lợi nhỏ của Thường ma ma , mà không để ý đến tánh mạng cùng danh tiết của các tỷ muội khác, nửa đêm đi mở cửa, còn không chỉ một lần. Truyền ra ngoài, người ta không nói nha hoàn không tuân thủ bổn phận, mà chính là nói danh tiết của tiểu thư có vấn đề, vậy thể diện của toàn bộ Tô phủ còn biết đặt ở nơi nào? Có một số người chính là đáng giận như thế, phạm một chút sai lầm nhỏ, lại không biết rằng chỉ một sai lầm ấy, chỉ cần có người dụng tâm lợi dụng, là có thể gây nên cả một hồi sóng gió.
Trời còn chưa sáng hẳn, Tô Giáng Thần liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, Tử Ngọc và Trân Châu đã chỉ huy vài nha hoàn đem này nọ chuyển lên xe, đợi sau khi hết thảy đều thỏa đáng , Tô Giáng Thần liền mang theo Trân Châu và Tử Ngọc hai đại nha hoàn, còn có mấy tiểu nha hoàn lý khai Tô phủ, cùng với mẫu thân Tống thị đi đến Tống phủ. Về phần trong viện, liền do Hổ Phách ở lại trông giữ . Còn Thường ma ma bị đánh mười đại bản, thương thế hơi nặng, hảo hảo an dưỡng một đoạn thời gian mới có thể xuống giường, bởi vậy, trong viện của Tô Giáng Thần có thể làm chủ chỉ còn lại Hổ Phách một người, về phần những sự vụ khác của Tô phủ , đều do Bạch di nương chưởng quản , Từ ma ma phụ trợ.
Đến Tống phủ, xe ngựa trực tiếp chạy vào đại môn,sau đó dừng ở nhị môn. Tống thị và Tô Giáng Thần vừa xuống xe ngựa, liền thấy Thái phu nhân mang theo một đám người đứng ở Thuỳ Hoa khẩu .
Tô Giáng Thần giương mắt, liền nhìn ngoại tổ mẫu phía trên mặc một kiện màu nghệ thêu hoa sen bằng chỉ vàng, bên dưới một chiếc váy mã diện màu vàng xanh đứng ở trước mặt, bên người còn có hai nha hoàn xinh đẹp đỡ nàng.
Vừa nhìn thấy Tống thị, Thái phu nhân kia liền hô: "Con của ta, làm thế nào mà mới có mấy ngày không gặp, con nhưng lại tiều tụy như thế."
Lời này vừa ra, Tống thị cảm thấy trong lòng chua chát, cũng không muốn làm ẫu thân khổ sở, bước nhanh tiến lên đỡ mẫu thân nói: "Nương, bên ngoài gió lớn, người sao lại đi ra ?"
Thái phu nhân lôi kéo cánh tay nữ nhi nói: "Nương mấy ngày nay quá nhớ ngươi , nhưng vừa nghĩ đến ngươi là đương gia chủ mẫu, không thể rời khỏi nhà, cũng không có đưa thϊếp gọi ngươi trở về ở lại mấy ngày. Mấy ngày này, mắc phải một chút phong hàn, hai vị tẩu tử của ngươi liền lòng nóng như lửa đốt gọi ngươi kêu về, vì thế, ta cũng không mắng các nàng không ít ." Nói xong , ánh mắt nàng quét về phía Tô Giáng Thần, thấy Tô Giáng Thần đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào chính mình , nàng không khỏi có điểm sẵng giọng: "Ngươi nhìn xem, ngươi bận việc của ngươi , cũng không sai người đưa nữ nhi lại đây chơi mấy ngày, nay, nàng nhìn ta, cũng thấy xa lạ rồi ."
"Đâu phải lạ mặt , chắc là nhiều ngày không thấy lão thái thái, không dám làm càn ." Tống thị thấy biểu tình của nữ nhi mang theo một tia khác thường, đột nhiên nhớ tới giấc mộng của nữ nhi , phỏng chừng nữ nhi là bị lão thái thái trong mộng dọa cho sợ hãi, đến đối với ngoại tổ trước đang ở trước mắt cũng trở nên xa lại, vừa nghĩ như vậy , nàng không khỏi "khụ khụ". Tô Giáng Thần nghe được ám hiệu của mẫu thân , cũng phản ứng lại , tiến lên hành lễ đối với lão thái thái nói: "Xin thỉnh an lão thái thái ."
Lếc này , chẳng những làm tiêu chuẩn, cũng rất duyên dáng, lão thái thái nhìn, trong lòng có ý cười không dễ phát hiện , mà nhị phu nhân một bên thấy thế, bước lên phía trước nâng Tô Giáng Thần dậy , sau đó nói: "Đều là người trong nhà, làm sao lại khách khí như vậy a. Giáng Thần khó có dịp đến được một chuyến, lão tổ tông, người nhưng đừng ủy khuất đứa nhỏ này."