"Hương mẹ đang quỳ ở trong sân ." Bích Thủy nói: "Phu nhân phạt cũng không phải, không phạt cũng không phải. Quăng cho Ninh ma ma đến xử trí, nhưng Hương ma ma kia lại lẩm bẩm , nói Ninh ma ma công báo tư thù, ngày thường liền với bà ta không hợp. Hiện tại là tìm cơ hội trả thù ."
Tô Giáng Thần thật đúng là không thể tưởng được, chỉ trong chốc lát công phu liền nháo ra chuyện như vậy. Đương nhiên, nàng cũng rõ ràng ý tứ của Bích Thủy . Tống thị e ngại Hương ma ma là ma ma bồi gả của chính mình , nếu như phạt nặng, liền dễ dàng rơi vào hình tượng khắc khe không nói chuyện tình cảm , nếu như phạt nhẹ, lại khó tránh khỏi bị đám hạ nhân xem thường. Giao cho Ninh ma ma, Ninh ma ma là hạ nhân, cùng với Hương ma ma đều cùng là một đẳng cấp, về phần Tô Duệ, kia lại càng không thể , nếu như Tống thị đem chuyện này giao cho Tô Duệ, vậy chẳng khác nào là cúi đầu, chẳng khác nào là nói nàng quản không tốt nội trạch.
Đầu óc Tô Giáng Thần nhanh chóng phân tích một hồi, sau đó nói: "Đi thôi." Bích Thủy nghe xong, cả người ngây ra, tiểu thư cư nhiên cũng không hỏi nàng có chủ ý gì? Ấn theo lẽ thường mà nói, tiểu thư không phải nên kích động một chút, sau đó nàng sẽ tìm cơ hội hiến kế , nắm chắc cơ hội tốt ở trước mặt chủ tử hảo hảo biểu hiện . Nàng thiên tính vạn tính, nhưng chính là không thể tính nổi, một tiểu hài tử thân hình không đến mười tuổi ,nhưng lại cất giấu linh hồn của một người hai mươi tuổi .
Đi đến viện của Tống thị , Tô Giáng Thần liền nhận thấy nha hoàn trong viện đều không tận tâm làm việc, bàn tay cho dù đang làm việc, nhưng ánh mắt lại đều nhìn chính mình và Bích Thủy. Ánh mắt, bộ dạng này so với mấy ngày trước đây nàng chuyển ra ngoài kém rất nhiều, xem ra chuyện của Hương ma ma đã gây ra phản ứng không tốt , thật đúng là không thể xem nhẹ.
Tô Giáng Thần cũng không để ý tới, đi nhanh đến trong phòng Tống thị , xa xa , liền nhìn đến Hương ma ma đang quỳ ở , bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn. Khóe miệng Tô Giáng Thần xẹt qua một tia cười lạnh, những người này, thật không biết thể diện là gì, để cho bọn họ làm việc, cư nhiên lại nghĩ đến nhân cơ hội vơ vét của cải, có thể thấy được đây rõ ràng là một lũ nô tài không an phận .
Tô Giáng Thần đến, Hương ma ma vội vàng nói: "Tiểu thư, nô tỳ là bị nha hoàn này làm cho liên lụy, tiểu thư, người nhất định phải ở trước mặt phu nhân nói tốt vài câu mới được."
Tô Giáng Thần liếc nhìn Hương ma ma , lạnh lùng nói: "Ngươi dám nói rằng ngươi một chút cũng không biết sao?" Kỳ thật, Tô Giáng Thần muốn nói là, chẳng lẽ ngươi thật sự không có tham dự vào sao? Lại lạnh lùng quét mắt nhìn tiểu nha hoàn kia một cái, chỉ thấy nha hoàn kia nhìn thấy Tô Giáng Thần đang nhìn về phía mình, thân mình phát lạnh run lên, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ biết sai rồi."
"Hừ." Tô Giáng Thần hừ lạnh một tiếng,Bích Thủy ở một bên vén mành lên, Tô Giáng Thần cũng không quay đầu lại bước vào phòng.
Tống thị nửa nằm ở trên cẩm tháp , Ninh ma ma đang vắt khăn, chuẩn bị đắp lên cho Tống thị , nhìn thấy Tô Giáng Thần, Ninh ma ma ủy khuất hô: "Tiểu thư."
Tô Giáng Thần đưa mắt nhìn Bích Thủy một cái, Bích Thủy cực kì thông minh lanh lợi, đuổi các tiểu nha hoàn khác đi ra, chính mình đứng ở cạnh cửa canh chừng .
Tô Giáng Thần tiến lên nắm tay mẫu thân nói: "Nương, dù sao bất quá chỉ là một nô tài, người làm sao lại vì một kẻ không đáng như vậy mà làm cho bản thân mệt mỏi."
Tống thị thở dài, nhìn trong mắt nữ nhi tràn ngập thương tiếc, lần này, sau khi Tô Duệ trở về , đối đãi với nàng cũng không bằng trước kia, có lẽ là trong đáy lòng của hắn có nghi hoặc, vì sao trừ bỏ ngoài nàng ra, các thϊếp thất khác đều không thể mang thai, mà Tú Cần chỉ theo nửa năm, liền đã có đứa nhỏ. Lại thêm vào, nữ nhi chung quy không phải nam nhi, không thể tiếp quản Tô phủ, Tô Duệ đối với đứa con trong bụng Tú Cần di nương càng thêm kì vọng. Càng khó tránh khỏi liền xem nhẹ nữ nhi . Hôm nay, Hương ma ma lại gây ra chuyện , ý kiến của Tô Duệ lại càng nhiều thêm . Nói nàng tức Hương ma ma, chẳng bằng nói nàng tức giận cái bụng không ra gì của chính mình .