Tô Duệ nghe vậy, cũng thập phần vui mừng đáp: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, đứa nhỏ nếu như được sinh hạ , chính là trưởng tử của Tô gia , thật là đại hỉ sự ."
Trong mắt Tống thị xẹt qua một tia trào phúng khó mà phát giác được, nhưng vẫn đối với Tô Duệ tươi cười như cũ, "Lão gia, phụ nữ mang thai không thể đứng lâu, còn không nhanh để muội muội vào nhà nghỉ tạm."
Tô Duệ thấy Tống thị rộng lượng như thế, bất an trong lòng lập tức tiêu tan, nói: "Phải , phải, vẫn là phu nhân nói có lý. Tú Cần, ngươi trước tiên đến Tây Khóa viện nghỉ tạm, chờ thêm vài ngày, phu nhân thu dọn xong phòng ốc sẽ để cho nàng chuyển vào ở, như thế nào?"
Tống thị và các di nương nhìn thấy Tô Duệ dùng giọng điệu thương lượng cùng Tú Cần nói chuyện, không khỏi giật mình, thái độ của Tô Duệ hình như cũng quá mềm mại rồi.
Tú Cần khẽ nhún người hành lễ với Tô Duệ và Tống thị , sau đó nói: "Tạ ơn ân điển của lão gia cùng phu nhân ."
Tống thị cất tiếng nói nói: "Hương ma ma , ngươi còn không mau dìu di nương vào phòng nghỉ ngơi."
"Không được." Tú Cần cất tiếng cự tuyệt , rồi chợt như ý thức được thân phận của Tống thị , liền vội vàng giải thích nói: "Hảo ý của phu nhân , Tú Cần tâm lĩnh , nhưng Tú Cần đã quen do Tống ma ma hầu hạ rồi , nếu nhiên đột nhiên thay đổi người, sợ là không quen."
"Đúng vậy, Tống ma ma cũng là một người chu đáo, trên đường đi đều là do bà ấy chăm sóc cho Tú Cần . Với lại, bên cạnh nàng cũng không có mấy người hầu hạ, nếu như đem Hương ma ma cho Tú Cần, chỉ sợ nàng cũng không quen." Tô Duệ nói đệm vào.
"Cha, vậy tại sao Giáng Thần không có ma ma hầu hạ?" Tô Giáng Thần ở bên nói chen vào: "Di nương bên người có Tống ma ma, nương bên người có Hương ma ma với Ninh ma ma, nhưng bên người Giáng Thần chẳng có ai cả."
Câu nói của Tô Giáng Thần , làm cho tầm mắt Tô Duệ chuyển dời đến trên người nàng, trong lòng hắn nhất thời dâng lên áy náy, vừa rồi chỉ để ý đến Tú Cần và Tống thị, đem nữ nhi duy nhất lạnh lẽo ở một bên, lại nhìn kỹ thân cao của nữ nhi , tựa hồ so với trước kia cao hơn rất nhiều, lòng áy náy càng sâu . Sờ sờ tóc nữ nhi , Tô Duệ nói: "Con bên người cũng có ma ma hầu hạ, nhưng con quên rồi sao, năm ấy khi con năm tuổi, ma ma bệnh nặng qua đời, sau này lại phái ma ma khác hầu hạ con, nhưng con đều không thích, chuyện này, còn nháo đến trước mặt bà nội ."
Ánh mắt Tô Giáng Thần chợt lóe, đối với ma ma kia, nàng kỳ thật không có ấn tượng gì nhiều, duy nhất nhớ kỹ, chính là vì cái chết của ma ma này, nàng đại náo một hồi, sau đó, ở bên người nàng hầu hạ chỉ còn lại nhóm người Phỉ Thúy .
"Vậy, con muốn một ma ma , cũng không thể được?" Tô Giáng Thần nhìn mặt phụ thân nói.
"Có thể, đương nhiên có thể, chính là, con nói cho phụ thân hay, con muốn ma ma làm gì? Có phải người ở trong phòng hầu hạ không tốt? Hay là, nhất thời cao hứng muốn một ma ma?" Tô Duệ nhìn khuôn mặt trắng trẻo hồng hào của nữ nhi, niềm vui sướиɠ trùng phùng trong nháy mắt lại đặc biệt rõ ràng.
Tô Giáng Thần khoe ra nụ cười nói: "Nữ nhi tuổi còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, nếu như bên người có một ma ma để chỉ bảo một chút, nữ nhi cũng không dễ dàng làm sai , cha, ngươi nói có đúng hay không ?"
Trước kia, nàng đối với nha hoàn ở bên người áp dụng thái độ phóng túng , nhất là mấy người thϊếp thân nha hoàn, đối với các nàng giống như chị em ruột, nhưng kết quả là gì, một kẻ vì bò lên giường của Tống Tử Tuấn , không tiếc phản bội nàng, một kẻ vì tiền tài trở thành tai mắt của Triệu Uyển Uyển , một kẻ, vẻ ngoài dịu dàng mê người, trên thực tế tâm địa ác độc, nàng bất quá chỉ là nói nàng ta vài câu, cư nhiên ngầm hạ dược nàng, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, có lẽ nàng cũng không gượng được đến lúc đứa nhỏ ra đời thì đã ra đi rồi. Còn lại một kẻ, đối với nàng trung thành, tận tâm, nhưng nàng lại nghe theo lời gièm pha, cư nhiên phái người đem bán cho nha tử (* người buôn bán nô ɭệ ). Nghe nói, nha đầu kia bị bán vào thanh lâu, nhất thời nghĩ quẫn, nhảy lầu tự sát mà chết. Lần đó, từ chỗ các nha hoàn khác nghe được tin tức này, Tô Giáng Thần niệm Hướng Sinh chú (*kinh siêu độ vong hồn) đúng ba ngày, nhưng hiện tại nàng biết, cho dù là niệm hướng sinh chú ba trăm ngày, cũng không sánh được với mạng người trân quý.