Edit: Điềm Điềm
**********************
♥ Tạp dề xấu hổ 2
Cả người Hàn Cố từ phía sau dán lên, tính khí cương cứng cắm vào giữa hai chân cậu, không ngừng cọ xát ở, còn có xu hướng hướng lên trên.
Nhiệt độ cơ thể người phía sau cao đến dọa người, Sở Lệnh có chút khẩn trương, hai tay chống trên tường mơ hồ có chút phát run. Trên thực tế, đây chỉ là tư thế cậu theo bản năng muốn bảo vệ hài tử, như vậy cho dù phía sau có thừa nhận va chạm kịch liệt hơn nữa, cậu cũng không đến mức cả người bị đè lên tường.
Nhưng nam nhân hiển nhiên không mất đi lý trí đến mức như vậy, hai tay của hắn đồng dạng phủ lên hai tay Sở Lệnh, gần như mười ngón tay đan vào nhau, thân hình kề sát lại không áp bách cắn lỗ tai Sở Lệnh nói chuyện: ” Đừng sợ, bảo trì tư thế này là tốt rồi,anh không đi vào.”
Chính hắn hiển nhiên cũng rõ ràng tư thế sau này nguy hiểm đến mức nào, dễ dàng thương tổn đến tiểu sinh mệnh của bọn họ. Sở Lệnh vốn muốn nói cậu không phải ý tứ kia, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền biến thành rêи ɾỉ. Hàn Cố từ sau gáy cậu bắt đầu khẽ cắn xuống, từ sau vai hôn đến xương bướm, chỉ thấy người trước mẫn cảm rụt người.
Sở Lệnh chưa bao giờ biết lưng mình mẫn cảm như vậy , bị môi của nam nhân đảo qua, bị hô hấp nóng rực phả lên, ngứa ngáy nhưng lại rất thoải mái. Nhưng kɧoáı ©ảʍ càng khó có thể bỏ qua là từ hạ thân truyền đến, người nọ đã bắt đầu động, tính khí thô to mô phỏng tư thế quan hệ tìиɧ ɖu͙© mài qua lại chỗ đáy chậu. Tính khí Sở Lệnh hoàn toàn cương cứng, đỉnh lên trên tạp dề, vải thô ráp theo động tác đâm vào phía sau, vỗ về phía trước nhạy cảm, trên vải hiện một mảnh nước tối màu, màu sắc càng ngày càng đậm, phạm vi cũng dần dần mở rộng.
Không có tiến vào, cũng rất thoải mái.
Sở Lệnh bị đỉnh đến có chút thất thần, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ. Cậu cũng muốn cho Hàn Cố thoải mái hơn một chút, thế là hơi kẹp chặt đùi, đem tính khí của nam nhân càng thêm chặt chẽ bao bọc.
Hàn Cố quả nhiên thoải mái kêu lên tiếng, hai tay dọc theo cánh tay Sở Lệnh trượt xuống, từ dưới nách vuốt ve đến trước ngực, đầu tiên là cách vải vóc đùa giỡn hai điểm nổi lên, sau đó luồn vào dưới tạp dề trực tiếp vuốt ve núʍ ѵú.
” Ưm ha..a.” Sở Lệnh hoàn toàn có thể nhìn thấy tay người nọ đùa bỡn mình, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác quá mạnh ngược lại làm cho cậu càng nhịn không được phát ra thanh âm, theo bản năng kẹp chặt hai chân.
Hàn Cố cũng bởi vì hành vi động tình của Sở Lệnh càng thêm hưng phấn, hắn dùng sức đỉnh ở gần huyệt khẩu, tạo ra một loại ảo giác tùy thời đều có thể tiến vào. Sở Lệnh ưm a kêu lên, quan hệ tìиɧ ɖu͙© trên giác quan mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não, thúc đẩy thân thể làm ra phản ứng bản năng, cậu sắp tới. Cậu cũng thành thật phản ánh để Hàn Cố biết, ” Em muốn bắn.”
Tiếng thở dốc của Hàn Cố rất nặng, hiển nhiên cũng không sai biệt lắm, ” Cùng nhau. ”
Sở Lệnh mềm nhũn một tiếng, trong nháy mắt tận tình phóng thích, đột nhiên cảm giác được huyệt khẩu đột nhiên bị đẩy ra, nam nhân chen vào một cái đầu, ở trong cơ thể cậu xuất tinh.
Sở Lệnh có chút bối rối, hoàn toàn không dám nhúc nhích. Nhưng càng làm cho cậu cảm thụ được là nhiệt độ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể, rất nóng, rất nóng.
Hàn Cố khắc chế bản thân không có xâm nhập sâu hơn, phát tiết xong liền trực tiếp rời khỏi. Chất lỏng trắng đυ.c từ huyệt khẩu đỏ thẫm dọc theo chân lưu lại, còn có một ít không rõ tí tách trực tiếp nhỏ giọt trên giường, rất khiêu da^ʍ, rất phóng đãng, rất hấp dẫn.
Sở Lệnh chính mình nhìn không thấy, nhưng biết nam nhân một mực nhìn chằm chằm nơi đó, cảm thấy da mặt đều muốn thiêu đốt. Cậu thoáng nghiêng người, muốn tránh né đường nhìn của người nọ, nhưng không biết bộ dáng đỏ bừng của mình càng khiến người ta muốn phạm tội.
Nhưng Hàn Cố không làm gì nữa, lôi kéo Sở Lệnh bảo cậu ngồi trên đùi mình, từ động tác vừa rồi hắn đã biết đầu gối Sở Lệnh đã quỳ tê dại, từ giữa đường đã bắt đầu run rẩy không ngừng. Hắn ôm người vào lòng, giúp cậu xoa xoa đầu gối và đùi căng thẳng.
Mặt Sở Lệnh càng đỏ lên, không phải bởi vì động tác ôn nhu của Hàn Cố như vậy, mà là bởi vì hạ thân dính đầy dịch thể còn chưa thanh lý, liền trực tiếp ngồi trên người hắn.
” Vẫn chưa lau sạch.”
” Không sao.” Hàn Cố thân mật hôn lên mặt cậu.
Hai người im lặng dựa vào một hồi. Sở Lệnh xấu hổ đỏ mặt, nhăn nhó nói: ” Tạp dề, em có thể cởi ra không?”
Có trời mới biết vì lần này, cậu sau này đối mặt với tạp dề đại khái cả người đều sẽ không tốt.
Hàn Cố suy nghĩ một chút, nói: ” Còn chưa được.”
Ý tứ của những lời này không khó giải thích, Hàn Cố còn muốn làm lại lần nữa, hơn nữa cậu quả thật cảm giác được phía sau lại bị thứ gì đó chống đỡ. Loại thời điểm này Sở Lệnh không khỏi nhớ tới bác sĩ từng nói qua, tương đối cường thế, cho dù mỗi ngày có nhu cầu đại khái cũng không thành vấn đề. Cậu cũng phiền não vấn đề này, Hàn Cố một ngày rốt cuộc cần mấy lần mới đủ. Nhưng cho dù cậu có ngốc cũng biết tuyệt đối không thể hỏi ra, chỉ có thể giả ngu.
Thế là Sở Lệnh lại lộ ra một bộ dáng sắp khóc.
” Ngoan.”
Điều này có nghĩa là không thể từ chối.
Sở Lệnh biết dù sao không tránh được, lại nhớ tới tính toán ban đầu, liền hỏi: ” Anh muốn vào không?”
Hàn Cố lộ ra biểu tình kinh ngạc, ” Được không?”
Sở Lệnh đỏ mặt, ” Bác sĩ nói, không cần quá kịch liệt thì không thành vấn đề. ”
Những lời này chính là có ý tứ hỏi qua. Hàn Cố đột nhiên nhớ tới hành vi kỳ quái của Sở Lệnh đêm nay, đại khái cũng đoán được là bác sĩ đưa ra chủ ý ngốc nghếch gì.
Sở Lệnh lại mở mắt ra, nói: ” Nhưng không cần toàn bộ tiến vào, của anh quá…quá lớn rồi.”
Hàn Cố nhìn chằm chằm Sở Lệnh một hồi, nhìn thấy người kia sắp tìm động chui vào, mới cười nói: ” Anh biết rồi.”
Họ thay đổi tư thế ngồi đối diện. Sở Lệnh nửa nằm trên đầu giường, sau lưng và thắt lưng đều đệm rất nhiều gối đầu, hoàn toàn là trạng thái thoải mái thả lỏng, chỉ là chiếc tạp dề trên người kia vẫn làm cho người ta để ý như trước.
Hàn Cố chú ý tới Sở Lệnh hình như rất mẫn cảm với loại chuyện này, xấu xa không cho cậu cởi ra. Tạp dề khỏa thân đương nhiên là phải tự mình cởi ra, mới có thể hiện ra giá trị thật sự của nó.
Thế là sau khi Hàn Cố kéo hai chân cậu ra, thuận thế vén vạt tạp dề lên trên.
Động tác này đại khái gần giống với cảm giác xấu hổ khi nữ sinh bị vén váy lên, Sở Lệnh đột nhiên không hiểu tại sao đồng cảm, đỏ mặt. Càng làm cho cậu thẹn thùng chính là, trên đó, dính đầy dịch cơ thể cậu vừa mới làm ra, còn ướt sũng.
Hàn Cố thậm chí còn đưa tay sờ sờ ở phía trên, có chút kinh ngạc nói: ” Thật nhiều nha.”
” Đừng nói nữa.” Lại nói Sở Lệnh cảm thấy mình có thể sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới xấu hổ mà chết.
Nhưng cậu không có suy nghĩ sâu xa, kỳ thật loại hành vi này đồng thời cũng đại biểu cho bạn đời có thể mang đến cho cậu kɧoáı ©ảʍ đủ mãnh liệt, cho dù là dưới tình huống không chèn vào cũng không đυ.ng chạm, cậu cũng “có thể cảm thấy cái này thật thoải mái.”
Tuy nhiên, Hàn Cố hiểu, thậm chí còn dùng giọng điệu trìu mến hơn bao giờ hết: ” Anh rất vui.”
Vành tai Sở Lệnh lại đỏ lên. Hàn Cố cười tới gần một chút, trước tiên hôn lên vành tai đáng yêu phiếm hồng của cậu, sau đó trấn an hôn lên má và môi. Sở Lệnh có thể cảm giác được hai chân mình bị tách ra, một thứ nóng bỏng chống vào huyệt khẩu, mang theo nhiệt độ kinh người cùng độ cứng tiến vào, cũng không xâm nhập, tính khí thô to chỉ tiến vào một nửa liền bắt đầu di chuyển, còn có một nửa ở lại bên ngoài.
Trong thời gian mang thai, vách thịt bên trong sẽ ướŧ áŧ hơn bình thường, lúc vừa mới cao trào đã bị chen đầu vào, lần này tiến vào thậm chí không có khó khăn gì, Sở Lệnh chỉ là mềm nhũn hừ một tiếng, liền bắt đầu hưởng thụ.
Nhưng mà lúc Hàn Cố hôn cậu, lại phát hiện Sở Lệnh vẫn mở to hai mắt, cũng không phải không chuyên tâm, mà nhìn đến mức có chút thất thần, nhưng chính là…
Hàn Cố: “………”
Sở Lệnh: “ ? ? ? “
Hàn Cố đột nhiên rời khỏi môi cậu, đứng thẳng lên, để cho bộ vị nối liền của hai người lộ ra, nói: ” Em muốn nhìn mãi cũng không sao cả, chỉ làm cho anh hưng phấn hơn mà thôi.”
Được Hàn Cố nhắc nhở như vậy, Sở Lệnh mới kinh ngạc cảm giác được mình hình như bởi vì quá mức bận tâm đến hài tử mà vẫn nhìn chằm chằm hạ thân của hai người, mặt lại đỏ lên, ” Em không phải…”
Hàn Cố không đợi cậu nói xong, lại bắt đầu động đậy.
” A…” điểm mẫn cảm của Sở Lệnh rất nông, cho dù chỉ bị chèn vào một nửa, cũng rất có cảm giác. Cậu vẫn theo bản năng nhìn chằm chằm cái chỗ xấu hổ gặp người kia, nhìn động tác không ngừng tiến vào trong cơ thể mình, nhìn tính khí trần trụi bên ngoài bởi vì tầm mắt của mình càng trướng càng lớn, cảm nhận được thứ chôn trong cơ thể nặng nề đè lên điểm mẫn cảm, còn đang tinh thần sáng láng nhảy lên. ” Đừng…”
Nhận thức này làm cho đôi chân của cậu ngày càng kẹp chặt chẽ, cảm thấy xấu hổ hơn.
” Đừng kháng cự, thoải mái cảm thụ sự tồn tại của anh.” Hàn Cố đè chân cậu lại, đem hai chân cậu cong lên tách ra hai bên, ấn đầu gối không cho người nọ nhúc nhích. Lực đạo của đối phương ở tiểu huyệt tạo ra tiếng nước dính dính. giống như rất triền miên, vách thịt mềm mại theo động tác ra vào của đối phương mà phối hợp nhịp nhàng khi giữ lại khi từ chối.
” A” thị giác cùng tinh thần cảm nhận được trùng kích không thể so sánh với bình thường, Sở Lệnh cũng dần dần bởi vì hưng phấn mà sinh ra kɧoáı ©ảʍ, tính khí run rẩy đứng lên. Hàn Cố cũng không quên an ủi vật nhỏ kia, ngón tay nhẹ nhàng ấn lêи đỉиɦ.
Thân thể Sở Lệnh cuối cùng hoàn toàn mềm nhũn xuống, không còn khẩn trương nữa, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là bộ dáng say mê trong tìиɧ ɖu͙©, giống như là chân chính lao vào trận kí©ɧ ŧìиɧ này.
” Có thoải mái không?”
” Ừm thoải mái.”
” Chân mở ra một chút để cho anh nhìn.”
Sở Lệnh khẽ rên vài tiếng, vẫn là nghe lời làm theo. Lúc này tay Hàn Cố đột nhiên sờ vào cái bụng bằng phẳng của cậu, mang theo ngữ điệu ôn nhu, thương tiếc nói: ” Anh sẽ không làm tổn thương con đâu.”
Những lời này không biết là hướng Sở Lệnh nói, hay là hướng bảo bối nói. Sở Lệnh không hiểu sao lại cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt.
Hàn Cố hỏi: ” Tin anh chứ?”
Sở Lệnh không nói gì, lại gật gật đầu. “Ôm em.”
Sở Lệnh giang cánh tay ra, Hàn Cố chủ động tới gần. Động tác của hắn rất chậm, rất cẩn thận, như sợ đυ.ng nát vật phẩm trân quý, ôn nhu làm cho người ta quyến luyến. Hắn vừa lấy ôm cậu, tính khí của cơ thể cũng liên tục chậm rãi xâm nhập, khắc chế lại nhẫn nại. Đây rõ ràng có thể là động tác nguy hiểm, nhưng Sở Lệnh lại cảm thấy an toàn trước nay chưa từng có.
Hắn xâm nhập vào thân thể cậu đồng thời cũng chạm vào trái tim mềm mại của cậu.
Tuy rằng Sở Lệnh không nói, nhưng lần đầu tiên cậu mang thai vẫn sẽ có chút bất an, cho nên mới có thể ở trong tình sự theo bản năng làm ra loại tư thái bảo hộ này. Cậu không phải không tín nhiệm Hàn Cố, mà là bởi vì quá để ý, cho nên khẩn trương đến mức không thể chấp nhận một chút sơ suất.
Hàn Cố có lẽ chú ý tới, chỉ là không nói, hắn không tính là loại người nói lời ngon tiếng ngọt, từ trước đến nay càng quen dùng hành động biểu thị. Mà loại ám chỉ mờ ám này, Sở Lệnh cũng cảm nhận được.
Cậu cảm thấy rõ ràng ngôn ngữ cơ thể của đối phương biểu hiện: Đừng sợ, anh đang ở bên cạnh em và con.
Đó là một loại sức mạnh khiến người ta an tâm hơn bất kỳ ngôn ngữ nào.