Edit: Điềm Điềm
***********************
Kỳ phát tình bước vào ngày thứ ba, cơn sốt và số lần ham muốn đang dần phai nhạt, tình hình mất đi lý trí khi phát tình cũng giảm đi rất nhiều. Cậu suốt hai ngày nay cơ hồ đều không có mặc quần áo, chuyện đầu tiên tỉnh lại, chính là trước tiên đem quần áo khoác lên người, nhưng vẫn mặc quần áo giản dị thuận tiện.
Hàn Cố thấy thế, cũng đại khái hiểu được tình trạng thân thể của cậu.
Ngày hôm đó cả hai đều thức dậy muộn, đến khi ăn xong thì đã quá trưa. Hàn Cố nhìn cậu ăn có vẻ ngon miệng cho nên làm thêm hai món nữa. Không biết có phải do hai ngày trước gắng sức quá mức hay không mà Sở Lệnh thực sự ăn rất ngon miệng, đồ ăn vừa dọn ra thì cậu đã thấy đói rồi. Tuy nhiên, được nửa bữa thì lại xảy ra một việc bi thảm.
Sở Lệnh mới ăn không được mấy miếng, lại bắt đầu cảm giác hạ thân một trận khô nóng, thật vất vả mới có thể yên ổn ngồi xuống ăn một bữa cơm, lại phải chịu giày vò.
Hàn Cố nhìn cậu đột nhiên dừng đũa, sắc mặt cũng có chút kỳ quái, liền hỏi: ” Lại tới sao? ”
” Ừm.” Sở Lệnh khẽ nhíu mày, cậu tuy rằng không có cấp bách đến mức phải lập tức giải quyết, nhưng cũng biết nếu để mặc kệ, lửa nhỏ cũng sẽ trở thành ngọn lửa lớn, nhưng cậu vẫn không bỏ được thức ăn trên bàn. Mặc cho ai ăn thức ăn dinh dưỡng liên tục hai ngày, cũng sẽ đối với mỹ thực thèm đến không nhịn được.
Hàn Cố hình như chú ý tới rối rắm của cậu, sau khi buông đũa xuống, vòng qua bàn đi tới bên cậu.
Sở Lệnh cảnh giác nhìn hắn, có chút nắm chặt đũa, thoạt nhìn giống như phải lựa chọn giữa Hàn Cố và mỹ thực.
” Em ăn đi.” Hàn Cố bất đắc dĩ nói xong, đem cả người Sở Lệnh từ trên ghế kéo xuống, chính mình ngồi xuống trước, sau đó để cho cậu ngồi trên đùi mình: ” Tôi giúp em.”
Hàn Cố nói xong, phi thường tự nhiên đem tay sờ vào trong quần Sở Lệnh.
Sở Lệnh lúc này mới phát hiện ra có gì không đúng. Giọng điệu Hàn Cố, quả thực giống như là đem chuyện tìиɧ ɖu͙© này nói như chuyện uống nước ăn cơm bình thường. Cậu nhất thời xấu hổ đỏ mặt, muốn ngăn cản, nhưng tay Hàn Cố đã luồn vào qυầи ɭóŧ, chuẩn xác không sai nắm du͙© vọиɠ đã nửa cứng của cậu, chậm rãi trêu chọc.
” Ưm…” Sở Lệnh đã phi thường quen với đυ.ng chạm của Hàn Cố, thân thể bắt đầu nhũn ra, ” Hàn Cố, tôi không thể.”
Hàn Cố dán bên tai cậu nói: ” Vậy trước tiên để cho em phát tiết một lần. ”
Câu thì thầm trầm thấp như vậy tựa hồ hoàn toàn khơi mào tìиɧ ɖu͙© của Sở Lệnh, cậu chỉ có thể cảm nhận được động tác của tay Hàn Cố, ngay cả thức ăn vừa rồi ăn được một nửa cũng cảm thấy ăn không có vị. Cậu thở dốc không ngừng, lúc sắp tới cao trào, hướng về phía sau ngã vào trong ngực Hàn Cố.
Hàn Cố vốn muốn rút tay về, lại bị Sở Lệnh đưa tay cầm lấy, người trước đã hoàn toàn tiến vào trạng thái phát tình: ” Cứ ôm tôi như vậy đi!”
Hàn Cố khẽ hôn lên cổ Sở Lệnh, nơi đó đang tản ra sự hấp dẫn ngọt ngào của mình. Hắn cúi đầu nhìn, trong quần Sở Lệnh nhô lên một khối, tay mình còn đặt ở chỗ riêng tư của đối phương, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, chậm rãi cởϊ qυầи đối phương.
Cho dù cả hai đều đã nhìn thấy thân thể của đối phương rất nhiều lần, nhưng loại quá trình lột sạch cùng bị lột sạch này vẫn có thể làm cho người ta cảm thấy hưng phấn. Sở Lệnh tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt chuyên chú của Hàn Cố, thân thể bất giác run rẩy.
Mặc dù thời gian và hoàn cảnh không đúng, nhưng họ không thể quan tâm nhiều như vậy.
Quần trượt xuống, qυầи ɭóŧ buộc vào đầu gối, nhưng cuối cùng vẫn dọc theo bắp chân mảnh khảnh rơi xuống mắt cá chân, bị kéo xuống, đá văng ra.
Hai chân Sở Lệnh bị mở ra, câu lên ghế hai bên, hạ thể đã sớm ướt đến rối tinh rối mù, nhưng Hàn Cố vẫn duỗi ngón tay về phía hậu huyệt, vách thịt hít một cái co rút lại, giống như là đang nhiệt liệt hoan nghênh mình nhập xâm.
Sở Lệnh đã sớm nhịn không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nhẹ nhàng rêи ɾỉ. Hàn Cố thuận thế lưu lại một loạt vết hôn ở sau gáy cậu, tay còn lại thì dọc theo bụng dưới hướng lên trên, nhẹ nhàng xoa núʍ ѵú đối phương.
Loại tư thế phóng đãng này muốn da^ʍ mỹ bao nhiêu thì da^ʍ mỹ bấy nhiêu, nhưng Sở Lệnh đã sớm không cách nào bận tâm nhiều như vậy. Bất quá ngắn ngủi hai ngày, Hàn Cố đã thăm dò được toàn thân trên dưới của cậu, biết loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào có thể làm cho cậu rêи ɾỉ, loại lực đạo gì sẽ làm cho cậu thoải mái, xấu hổ còn mang đến kɧoáı ©ảʍ cường liệt.
Một tiếng rên so với trước càng cao hơn, trêu chọc Hàn Cố không dừng lại được, cũng không định dừng lại. Sở Lệnh nhịn xấu hổ nói: ” Có thể vào được rồi!”
Hàn Cố đồng dạng mặc quần áo thoải mái, nghe vậy ôm Sở Lệnh nhấc eo, một tay trống cởϊ qυầи, lại chỉ cởi đi một nửa, để cho tính khí lộ ra, thứ nóng rực như vậy liền đặt ở giữa khe mông, từ góc độ Sở Lệnh, chỉ cần hơi cúi đầu, còn có thể nhìn thấy đầu phía trước lộ ra nửa đoạn, vừa thô vừa lớn.
Hàn Cố Cảm giác được Sở Lệnh run rẩy càng lợi hại hơn, hắn lại thay đổi tư thế ngồi thuận tiện, dùng một tay nâng chân cậu lên, tay kia nắm cằm cậu, liền dung tư thế sắp tiến vào nói: ” Em nhìn này.”
Sở Lệnh cứ như vậy trơ mắt nhìn mình đem thứ cực lớn kia nuốt vào trong cơ thể, nức nở đứt quãng phát ra tiếng, toàn thân run rẩy không ngừng.
Kɧoáı ©ảʍ tiến vào và bị tiến vào đồng thời trùng kích hai người, không hẹn mà cùng phát ra tiếng cảm thán thỏa mãn. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi, nơi hai người kết hợp dẫn đến khát vọng nguyên thủy nhất sâu sắc nhất.
Hàn Cố cơ hồ không đợi được, ôm eo Sở Lệnh bắt đầu rút ra một biên độ nhỏ rồi đẩy vào, mỗi một động tác đều làm cho tiểu huyệt của đối phương ăn càng sâu.
Ánh mắt Sở Lệnh căn bản không dời đi được, cậu thậm chí còn bị động tác của Hàn Cố đỉnh đến choáng váng, trong đầu trống rỗng, trước mắt đầy màu sắc, chỉ có kɧoáı ©ảʍ không ngừng mãnh liệt đánh tới, tựa như thủy triều, càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao.
Cậu thở hổn hển, không khống chế được mà chảy nước mắt, phía sau bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng kẹp chặt, càng bị hung mãnh xâm nhập lại càng không chịu buông ra.
Rất sung sướиɠ, quả thật rất tuyệt vời.
Bọn họ từ thân thể đến tâm hồn đều đã hoàn toàn đồng bộ với nhau, một tiến một lui, một lui một tiến, phù hợp đến mức không cách nào tách ra.
Sở Lệnh ở trong loại kɧoáı ©ảʍ giống như bay lên này bắn ra, nhưng đồ vật chôn ở trong cơ thể vẫn cứng rắn như sắt, tiếp tục đâm vào cái địa phương khiến người ta sung sướиɠ kia. Sở Lệnh sau khi mới cao trào cơ hồ không cách nào nhúc nhích, nhưng thân thể dị thường mẫn cảm, hình dáng tính khí to dài, gân mạch hơi nhô lên đều bị thân thể nhớ kỹ, quấn chặt cắn không buông.
Hàn Cố không có mãnh liệt chạy nước rút như lúc trước sau khi cậu bắn, hắn vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối ở địa vị chủ đạo. Chỉ cần hắn không có ý định dừng lại, Sở Lệnh sẽ bị bức bách thừa nhận kɧoáı ©ảʍ cùng cao trào liên tục không ngừng.
” Không cần nữa… không cần…” thân thể giống như là muốn hỏng rồi.
Sở Lệnh cuối cùng vẫn nhịn không được khóc kêu cầu xin tha thứ, sau đó bị Hàn Cố quay đầu lại hôn thật sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đều bắn vào trong cơ thể, dọc theo chân chảy xuống.
Nụ hôn dịu dàng này cũng không vì vậy mà dừng lại, Hàn Cố nếm được hương vị thịt bò hầm rượu vang đỏ trong miệng cậu, hương vị mê người, bất giác lại tiếp tục hôn sâu. Sở Lệnh tuy rằng ý thức mơ hồ hôn hắn, nhưng giống như là được nụ hôn này trấn an, an tĩnh thuận theo thừa nhận.
Hàn Cố còn chưa rời khỏi cơ thể cậu, thẳng đến khi hai người lại lau súng cướp cò, tính khí nửa mềm lại sung huyết đứng lên, Sở Lệnh mới phát hiện không ổn, cậu cuống quít muốn từ trên người Hàn Cố đứng lên, lại bị thứ như vậy chống đỡ điểm mẫn cảm, lên không được xuống cũng không xong.
Ngay lúc giằng co như vậy, cậu vô tình từ cửa sổ sát đất một bên thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người giao hợp.
Bên ngoài phòng ăn nhà Hàn Cố là một khu rừng nhân tạo nhỏ, là nơi có tầm nhìn tốt nhất trong toàn bộ căn nhà. Bữa trưa này của bọn họ ăn quá lâu, hiện tại mặt trời sắp hạ xuống, cửa sổ sát đất này tự nhiên sẽ thành một tấm gương.
Sở Lệnh nhìn thấy, Hàn Cố tự nhiên cũng nhìn thấy.
Mặc dù trên thủy tinh không có bộ vị trọng điểm, nhưng tư thế hai chân Sở Lệnh mở rộng vẫn khiến người ta liên tưởng.
Hàn Cố lúc này đột nhiên xoay ghế hướng về phía cửa sổ sát đất. Mỗi lần di động, đều làm cho Sở Lệnh mẫn cảm cả người phát run.
Sở Lệnh căn bản không cách nào tránh thoát giam cầm trong lòng người nọ, vừa lắc đầu vừa cầu xin tha thứ: ” Hàn Cố, không cần như vậy!”
” Đừng sợ, em rất đẹp.” Nụ hôn trấn an của Hàn Cố rơi xuống bên mặt cậu, ” Ngẩng đầu lên xem thử đi. ”
Thân thể Sở Lệnh đúng là phi thường xinh đẹp, da thịt bóng loáng mềm mại, tính khí cùng chỗ riêng tư nhạt đến gần như trắng nõn, thậm chí còn có cơ bắp mềm dẻo bình thường không có, điều này làm cho đường cong thân thể cậu có vẻ càng thêm mê người.
Sở Lệnh vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dáng động tình của mình, môi sưng lên, trên người lưu lại một mảng lớn dấu hôn, giống như là bị hung hăng tàn phá qua, vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Ánh mắt lại nhìn xuống, liền thấy bộ vị hai người kết hợp.
Vừa rồi cậu nhiều lắm chỉ có thể nhìn thấy thân thể của mình là như thế nào nuốt vào du͙© vọиɠ của Hàn Cố, hiện tại cậu lại có thể nhìn thấy tiểu huyệt của mình, thu lại, quấn chặt lấy tính khí không chịu buông ra, khát vọng bị xâm phạm triệt để.
Quá đói khát, giống như một con điếm không biết đủ.
Nhưng không hiểu sao lại hưng phấn.
” Em có cảm thấy không?” Hàn Cố giật giật một chút, tính khí hoàn toàn thẳng tắp lướt qua vách tường bên trong, trướng đến mức cơ hồ muốn hoàn toàn mở ra, ” Tôi đã cứng rắn thành như vậy rồi. ”
Giọng nói gợi cảm thì thầm bên tai khiến cọng rơm lý trí triệt để vỡ vụn, Sở Lệnh bị hơi thở Alpha vây quanh, hoàn toàn đầu hàng.
Hàn Cố bắt đầu điên cuồng luật động, bên tai là tiếng Sở Lệnh ưʍ..a…
Sở Lệnh đã hoàn toàn buông thả, dưới du͙© vọиɠ dụ dỗ phát ra tiếng rêи ɾỉ càng êm tai.
Bọn họ nghiêng đầu hôn môi, làm đến mồ hôi chảy đầm đìa. Mồ hôi dọc theo chiếc cổ gợi cảm của nam nhân trượt xuống, bị Sở Lệnh duỗi lưỡi mập mờ liếʍ qua, đáy mắt tìиɧ ɖu͙© mờ mịt xuất hiện, giống như thâm tình nhìn người đàn ông cùng da thịt hắn, bị kɧoáı ©ảʍ phủi sạch lại thất thần.
” Sở Lệnh.” Hàn Cố động tình nắm cằm cậu, dùng lực có chút lớn nói, ” Bộ dáng này chỉ có thể để một mình tôi nhìn thấy.”
Sở Lệnh không biết có nghe thấy hay không, chỉ là nhẹ nhàng kêu đau một tiếng, sau đó lại là tiếng thân thể tiếp xúc kịch liệt.
Vận động điên cuồng này còn lâu hơn trước, trước khi khoảnh khắc cao trào đến, giống như tâm linh tương thông, họ gần như dừng lại cùng một lúc. Sau đó nhìn khuôn mặt của nhau đạt đến cao trào.