Bởi vì tuyển thủ đi ra khỏi sân trong lúc thi đấu nên kết quả tự động được xử là đội của Chu Trì thua cuộc.
Chu Trì đứng ở giữa sân bóng, trên trán nổi đầy gân xanh, tròng mắt giãn ra, nhìn chằm chằm vào Khương Thi đang đứng bên cạnh Tiểu Lục, trên gương mặt là biểu cảm khó chịu xen lẫn với sự không cam lòng.
Sao đây có thể chỉ là một trò chơi chứ?
Tên khốn Trịnh Thắng Đào kia hại anh ta thua cuộc, không chỉ thua dưới tay tên nhóc Lục Kính kia, mà còn thua cả Khương Thi.
Anh ta chưa bao giờ thất bại thảm hại như thế này.
Tiểu Lục nhìn anh ta, hơi mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh gì, nói ra hai chữ.
Chu Trì vừa nhìn đã hiểu.
Anh nói: “Cút đi.”
Bên ngoài sân vang lên tiếng hò reo, ngoại trừ một ít người như Tống Nghị, Chu Cầm đã ở đây từ ban đầu thì những người còn lại không ai biết về vụ cá cược giữa Chu Trì và Tiểu Lục.
Tiểu Lục và Khương Thi phối hợp quá hoàn hảo, bọn họ cảm thấy như đang được xem một trận đấu bóng chuyền bãi biển trong những bộ phim thần tượng, giống như được trở lại thời niên thiếu ngây ngô, vô ưu vô lo vậy.
Khương Thi và Tiểu Lục đã để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người, gần như là làm lu mờ đi ký ức về Chu Trì với Khương Thi.
Lúc nhắc đến Khương Thi sẽ không tự chủ được mà nhớ đến người bạn đáng yêu của cô, Tiểu Lục.
Tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm truyền đến, Khương Thi ngồi ở trên giường, tóc đã khô một nửa, trên người mặc một chiếc áo sơ mi to rộng.
Cô có chút đứng ngồi không yên, không ngừng xoắn lấy các ngón tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa phòng tắm một cái.
Sau khi trận thi đấu kết thúc, Tiểu Lục nói cả người anh đã đổ đầy mồ hôi, muốn đi tắm, Chung Hiểu Linh lập tức sắp xếp cho bọn họ một gian phòng có phòng tắm.
Khi mà Khương Thi quay lại căn phòng ban đầu để lấy quần áo, cô mới phát hiện bộ quần áo ở nhà mà cô thay ra đã bị cắt hỏng rồi.
Chiếc áo bị cắt nhỏ thành nhiều mảnh, hoàn toàn không thể mặc được nữa.
Buổi chiều mọi người đều chơi ở bên ngoài, không có bất cứ ai ở trong căn biệt thự trong suốt trận thi đấu.
Cô không phải là nguyên thân, không thể nghĩ ra ai là người có ác cảm với cô để làm ra loại chuyện như thế này được.
Ngoại trừ áo tắm, cô không còn bất kỳ bộ áo quần nào khác để thay, dù sao thì cô cũng không ở bên ngoài qua đêm.
Cũng may là Tiểu Lục có áo quần không mang, vì vậy anh đã đưa cho cô một chiếc áo sơ mi oversize.
Chiếc áo sơ mi đen làm từ tơ lụa mềm mại ôm vào người, vạt áo dài đến đầu gối, bao lấy cô như một đứa trẻ mang trộm quần áo của bố.
Nhưng…
Lúc này tâm trí của cô không phải là đặt trên quần áo, mà cô đang chú ý đến người ở bên trong phòng tắm.
Tiểu Lục đang tắm.
Vừa mới nãy khi trở về, lớp trang điểm trên mặt Tiểu Lục đã trôi hết.
Sau khi anh tắm xong nhất định sẽ mất đi vẻ sáng sủa, Khương Thi không biết phải giải thích với những người khác như thế nào về sự thay đổi trên gương mặt của Tiểu Lục.
Dù sao thì hợp đồng của bọn họ cũng là một bí mật.
Cô đã trộm xem chiếc túi đen của Tiểu Lục, bên trong không có mấy thứ đồ trang điểm thần kỳ như cô mong đợi.
Bất giác, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Khương Thi bất giác đứng lên, trong lòng thấp thỏm nhìn về phía cửa phòng tắm, lại nói, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Tiểu Lục.
Cánh cửa kính màu trắng mờ được kéo ra từ bên trong, một chàng trai cao gầy với làn da trắng nõn, trùm một chiếc khăn lông trắng trên đầu, mái tóc còn vương lại vài giọt nước, mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, phía dưới là chiếc quần màu đen, chân trần bước ra.
Khi ánh mắt nhìn về phía cô, nơi đáy mắt lóe lên vài tia sáng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đến đây lau tóc giúp anh đi.”
À, vẫn là chú chó săn Tiểu Lục.
Khuôn mặt không trang điểm càng thêm tuấn tú, mềm mại, làn da trắng đến không bình thường, khi nói chuyện, nơi đáy mắt xuất hiện vài vụn sáng lung linh như sao, vừa lộng lẫy lại vừa quyến rũ.
Vẻ đẹp này của Tiểu Lục cũng quá phạm quy rồi!
Khương Thi ngơ ngác bước qua, kéo chiếc khăn lông ở trên đầu anh xuống.
Anh đi đến bên giường sau đó ngồi xuống, tùy ý để Khương Thi trùm khăn lông lên trên đầu mình, xoa loạn.
Mùi hương sữa tắm ở trên cơ thể hai người giống nhau.
Cô đang mặc quần áo của anh, dưới vạt áo mềm mại và mỏng manh là một đôi chân trắng nõn như ngó sen.