Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 126: Hồ Điệp

“Liệu mình có nên làm điều này không? Tên đó nói rằng mình phải làm vậy trước khi làm việc..”

Vân Ngọc đứng trước gương trong căn phòng đồ chơi. Trong tay cậu là chiếc kẹp đầu ngực như hai con bướm nối với dây xích bạc. Quả thực kiều diễm, đặc biệt là khi được dùng trên khuôn ngực trắng nõn mềm mại như Junho.

Nhưng thân thể Junho trời sinh vô cùng mẫn cảm. Vân Ngọc đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi chiếc máʏ яυиɠ hoạt động không ngừng nghỉ bên trong lỗ hậu, và bây giờ anh còn phải dùng thứ này… Anh sẽ phải mang thân thể xụi lơ này tới văn phòng hay sao…

“Mình nghĩ là mình nên bỏ qua chuyện này,” Vân Ngọc ngập ngừng nói, “Mình chỉ nghĩ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được thân thể này nếu sử dụng chiếc kẹp này trên ngực.”

Vân Ngọc quyết định đặt lại chiếc kẹp vào ngăn tủ, ngay lập tức cậu nghe thấy tiếng cảnh báo từ Pupa.

[Pupa: Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ chuẩn bị vi phạm thiết lập nhân vật! Xin hãy cẩn thận và duy trì thiết lập!]

[…]

[Pupa:…]

Vân Ngọc lại cầm lên chiếc kẹp ngực, mím môi không tình nguyện đeo nó lên đầu ngực.

“Ngggghh!!!” Vân Ngọc cắn môi, cố gắng kiềm nén cảm giác đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ trên đầu ngực. Cậu run rẩy mặc lên quần áo như thường lệ. Nhưng khuôn mặt không giấu nổi sắc đỏ bất thường.

Chiếc máʏ яυиɠ và chiếc kẹp ngực khiến anh bối rối, đặc biệt khi anh thấy Kibum đứng dưới cầu thang như mọi ngày. Tâm trí anh lập tức tưởng tượng về cảnh kiều diễm ngày hôm trước. Mọi thứ vẫn hiện lên rõ ràng từng chi tiết, khiến cơn nóng trong người anh càng trở lên mãnh liệt.

“Buổi sáng tốt lành, ngài Jeon.” Kibum kính cẩn cúi chào.

“Buổi sáng tốt lành.” Junho đáp lời. Anh lướt qua Kibum, Kibum tự nhiên cũng theo từng bước chân anh. “Lịch trình hôm nay của tôi là gì?”

“Ngài có một cuộc hẹn với các cổ đông về dự án Diễm Hương thuộc chi nhánh của tập đoàn Jeon Thị.” Kibum nói. Cậu cúi đầu hối lỗi, “Tôi cam đoan lần này thời gian là chính xác, thưa ngài, cuộc hẹn bắt đầu lúc 10 giờ.”

“Ưm…” Junho chẳng nói câu gì. Kibum nghĩ rằng ngài Jeon vẫn còn giận về lỗi lầm của cậu ngày hôm trước. Cậu lặng yên theo sau ngài Jeon tiến vào trong xe, họ tới văn phòng như thường lệ.

Thực tế, Junho không hề tức giận với Kibum, ít nhất hiện giờ không còn tức giận nữa. Giờ chỉ còn kɧoáı ©ảʍ tràn ngập trong thân thể này, khiến anh chìm trong mê man.

Hôm nay, chủ đề của cuộc họp là về Diễm Hương. Đó một mùi hương được sử dụng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự ham muốn tìиɧ ɖu͙© cho các cặp vợ chồng. Nó đã được thử nghiệm và cực kỳ hiệu quả, song các cổ đông vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Bởi vì mùi của Diễm Hương gần như là không tồn tại.

“Ngài Jeon, tôi không nghĩ chúng ta nên tung ra thị trường sản phẩm mới như vậy bởi vì nó hoàn toàn nằm ngoài kiến thức logic. Làm sao mà một mùi hương gần như không tồn tại có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ con người được chứ?” ”Đây cũng là loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể một cách trái phép. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó gây nên tác dụng phụ và khiến chúng ta gặp rắc rối với Bộ Y tế?”

“Nhưng nó đã được thực nghiệm và kiểm chứng, được cấp bằng chứng nhận an toàn bởi chính phủ. Nó không hề bao gồm thành phần gây tổn hại tới thân thể.” Junho giải thích, “Và tiến trình sản xuất đã diễn ra được một thời gian, nếu chúng ta ngừng lại, chúng ta sẽ mất toàn bộ số chi phí đã bỏ ra.”

Những người cổ đông vẫn tỏ vẻ không hài lòng. Vì vậy, cuối cùng Junho tuyên bố, “Tôi muốn tất cả mọi người trong căn phòng này sẽ lấy một bình Diễm Hương, dùng nó trong một tuần, và rồi xem liệu nó có đáng để đầu tư hay không.”

Những người cổ đông cuối cùng cũng thỏa hiệp, mỗi người trong số họ đều lấy một bình hương, bao gồm cả Junho và Kibum.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Junho và Kibum quay trở lại văn phòng. Thư ký Oh xin nghỉ sớm bởi đây là ngày làm việc cuối cùng của cô.

Trong văn phòng của Junho, anh bắt đầu đọc tài liệu như thường lệ. Anh liếc nhìn Kibum, người đang đặt tách cà phê trên bàn làm việc của anh, “Còn cuộc họp nào nữa không?”

“Không, thưa ngài.”

“Tôi hiểu rồi.”

[Pupa, phần trăm hiện tại là bao nhiêu rồi?]

[Pupa: Breakmeter 10%, Fatemeter của Kim Kibum là 20%, của Taewoo là 20%. Sao cậu lại đột nhiên hỏi vậy? Cậu lại định dự tính gì à?]

[Hehe—-]

Kibum xoay lưng toan trở về vị trí của mình. Nhưng cậu chợt khựng lại khi nghe thấy Junho mở lời, “Ngồi trên sô pha, tôi muốn cậu làm chút chuyện.”

“Vâng, thưa ngài.” Kibum không biết ngài Jeon lại muốn làm gì. Nhưng cậu đồng ý và ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Junho đứng dậy khỏi ghế của mình và ngồi bên cạnh Kibum. Anh bắt chéo chân, ra lệnh cho Kibum, “Mở bình Diễm Hương ra.”

“Thưa ngài?” Kibum nghĩ rằng mình nghe lầm rồi. Nhưng ngài Jeon lại lặp lại lần nữa. “Mở bình Diễm Hương ra. Tôi muốn xem hiệu quả của nó.”

Kibum nuốt nước bọt. Diễm Hương được lan truyền với công dụng kí©ɧ ŧìиɧ mạng. Nếu cậu bị nó tác động, Taewoo sẽ lại nắm quyền kiểm soát mất. Vì vậy Kibum mở nắp bình và nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, “Tôi sẽ rời đi bây giờ, thưa ngài.”

Junho bắt lấy cổ tay của Kibum và cất lời, “Ở lại đây. Tôi muốn xem công dụng.”

“Nhưng thưa ngài, nhân cách khác của tôi——”

“Ở.”

Kibum do dự ngồi xuống và chờ đợi cho đến khi Diễm Hương phát huy công dụng. Không có chút mùi hương lạ nào, nhưng Kibum có thể cảm nhận được đầu của anh bắt đầu trở nên choáng váng sau 10 phút. Cậu bắt chéo chân cố che đi túp lều dần dần bành trướng, cậu lại bắt đầu nghe thấy giọng nói của Taewoo.

‘Chà- lại đến lượt tôi rồi…’

‘Người anh em à, để tôi thế chỗ nào. Tôi có đôi điều cần nói với ngài Jeon.’

Kibum liên tục lắc đầu. Cậu liếc nhìn ngài Jeon, người cũng đang dần dần thở dốc nặng nhọc, nhưng cậu không di chuyển khỏi sô pha, “N-Ngài, dừng lại.. Taewoo sẽ…”

“Vậy thì cứ để y tới đi,” Junho nói. Thân thể anh bắt đầu sũng nước bởi vì Diễm Hương càng khiến anh trở nên nhạy cảm hơn. Anh không thể đợi cho đến khi Taewoo xuất hiện.

Kibum sững sờ. Chắc chắn có chuyện gì xảy ra giữa ngài Jeon và Taewoo. Nhưng tầm nhìn của cậu lại bắt đầu mờ nhòa đi, cậu rơi vào hôn mê.

Không lâu sau đó, Taewoo mở bừng đôi mắt. Y nâng đầu và bỏ cặp kính vào trong túi. Y xoay đầu sang trái, cong môi khi nhìn thấy Junho đã ướt đẫm mồ hôi, cố gắng kiềm nén bản thân khỏi rêи ɾỉ đầy dâʍ đãиɠ trước Kibum.

“Ngài Jeon đáng kính đã hoàn thành nhiệm vụ tôi yêu cầu rồi chứ? Tôi không muốn gặp ngài khi ngài không dùng nó đâu.”

Junho chậm chạp cởi từng nút áo cho đến khi chiếc áo trượt xuống sô pha, chiếc kẹp đầu ngực hình con bướm đáng yêu mà dâʍ ɖu͙© đang ghim chặt vào đầu ngực anh, “Vâng, thưa chủ nhân.. T..Tôi đã dùng hai chiếc kẹp ngực cả sáng nay. Thậ-thậm chí trong cả buổi họp…”

Nụ cười của Taewoo lập tức biến thành nụ cười gằn của tên quỷ dữ, “Chàng trai ngoan ngoãn, để ta chăm sóc ngài.”

“Vâng, chủ nhân…”