Trước mọi ánh nhìn đều đổ dồn về, Hữu Hạ Chân Nam suýt phát khóc. Mặc dù hắn bơi lặn giỏi, nhưng tàu du lịch vẫn đang di chuyển, nếu bị ném xuống thế này, cho dù có dốc hết sức cũng không thể đuổi theo kịp tàu. Hắn nói vội: “Đừng buông tay... Đừng buông tay... Mọi chuyện có thể thương lượng, mọi chuyện có thể thương lượng...” Bỗng nhiên chỉ nghe được một tiếng “bùm", một nhóm nhân viên bảo vệ mặc đồng phục trắng xanh từ trong cabin tàu vội vã chạy ra sau khi nghe thấy tiếng động, bọn họ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này. Mặc dù chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy thuyền trưởng của mình bị người khác dùng súng uy hϊếp, bọn họ lập tức giơ súng bao vây lấy Trần Gia Bảo, dùng lời đe dọa và yêu cầu Trân Gia Bảo thả thuyền trưởng họ ra.
Trần Gia Bảo mặc dù không hiểu tiếng Nhật Bản, nhưng chỉ cần đoán thì hắn cũng thể đoán được bọn chúng đang nói gì, nhưng Trần Gia Bảo đâu để mắt đến bọn chúng.
Trong mắt mọi người xung quanh, tình thế càng trở nên kịch liệt, có thể xảy ra án mạng bất cứ lúc nào.
Bọn họ căng thẳng sợ hãi, ngay cả thở cũng không dám. Trường Dã Khoan Nhẫn cũng chưa bao giờ chứng kiến tình cảnh nguy hiểm như vậy, trong lòng hẳn hiện chỉ có nỗi kinh hoàng chiếm lấy.
Hữu Hạ Chân Nam thấy các thuyền viên xông tới, vui mừng khôn xiết, nói với Trần Gia Bảo: “Bọn họ đều là người của tao, mày đã bị bao vây, nếu gϊếŧ tao thì mày cũng sẽ không có cơ hội chạy thoát. Chi bằng chúng ta mỗi người lùi một bước, mày thả tao ra, tao sẽ không làm khó mày, đảm bảo mày có thể đến Đảo Hải Ninh an toàn, như thế nào?”
Hắn nghĩ rằng Trần Giao Bảo sẽ đồng ý, bởi vì lựa chọn như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người. Đợi khi đảm bảo bản thân mình đã an toàn rồi mới tìm cơ hội đối phó Trần Gia Bảo và báo mối thù này!
Trần Gia Bảo liếc nhìn những nhân viên xung quanh rồi
hỉ là một đám vô dụng, sao có thể uy hϊếp được
“Mày... không chịu hòa giải với tao sao?” Hữu Hạ Chân Nam hét lên, mặc dù vẫn bị Trân Gia Bảo nhấc lên cao nhưng đã bớt sợ hãi phần nào, giọng nói khinh bỉ: “Mày nghĩ rằng một mình mày có thể đối phó với tất cả chúng tao à?”.
Trân Gia Bảo cười khinh: “Tao cũng lười giải thích với mày, mày tốt hơn nên cầu cho tốc độ bơi của mày có thể đuổi kịp tàu”
“Ý mày là gì?” Hữu Hạ Chân Nam trong lòng có dự cảm không lành, thét lê hông lẽ mày muốn.. " Hữu Hạ Chân Nam còn chưa nói xong, Trần Gia Bảo đã buông cánh tay phải đang nắm cổ áo hắn ra.
Bất chợt Hữu Hạ Chân Nam rơi thẳng xuống biển, lúc này trong đầu hắn vẫn còn đang rối bời, tại sao tên nhóc này lại dám buông tay như vậy, không lẽ hắn thực sự không
để mắt đến những bảo vệ đang chĩa súng vào hắn sao? Chỉ nghe thấy một tiếng “bùm”, Hữu Hạ Chân Nam đã gieo mình xuống biển, may mà hắn biết bơi, sau khi uống hai ngụm nước biển mặn chát thì ngay lập tức nổi lên mặt nước, tuy nhiên vị trí hắn đã cách tàu du lịch đến vài mét. Sắc mặt hắn xanh mét, vừa hướng về con tàu kêu gào, vừa quạt mạnh tay bơi về phía trước.
Mọi người trên tàu cũng hoảng loạn, những tên bảo vệ đã nhận được một bài học. Hai người trong số chúng lập tức nhảy xuống biển hỗ trợ Hữu Hạ Chân Nam, một tên bảo vệ khác vội vàng thông báo cho phó thuyền trưởng cho dừng tàu.
Còn mười mấy tên còn lại trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, súng đều bắt đầu lên nòng, chuẩn bị nhắm bắn hắn.
Mọi người xung quanh đều la hét, ngay cả Trường Dã Khoan Nhẫn cũng tái nhợt, những người sống trong nhà kính từ nhỏ như hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng khốc liệt như vậy, kinh hãi đến nỗi chân đứng không vững.