Chương 1791
“Không cần khách khí, không cần khách khí, chỉ cần anh uống, vậy sau này chúng ta sẽ là bạn của nhau.” Hai má Hồng Yến Nhi ửng đỏ, vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt lại càng thêm trìu mến, không biết còn tưởng cô có hảo cảm với Trần Gia Bảo, nhưng thật ra trong lòng cô lại cảm thấy khinh thường, trước kia còn tưởng Trần Gia Bảo đặc biệt kiêu ngạo, nhưng không phải đã quỳ dưới váy màu hạt lựu của bản cô nương rồi sao?
Trong tiếng nước chảy ào ào, chỉ nghe thấy tiếng “bộp” giòn tan, Trần Gia Bảo vừa tháo nút rượu ra, bỗng nhiên, một luồng hương rượu ấm áp tràn ra.
“Rượu ngon.”
Trần Gia Bảo tán thưởng một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Hồng Yến Nhi, nói như có ý tứ sâu xa: “Rượu ngon như vậy, tôi uống một mình thì quá đáng tiếc, nếu không tôi đi tìm một ly rượu, rồi hai người chúng ta cùng uống.”
Nụ cười của Hồng Yến Nhi nhất thời cứng lại, nói đùa rồi, đây là rượu độc, bản cô nương sao có thể uống được?
“Sao thế, có chỗ khó à?” Trần Gia Bảo hỏi.
Hồng Yến Nhi lo lắng Trần Gia Bảo sẽ nhìn ra sơ hở, lập tức thu hồi vẻ mặt, mười ngón giao nhau đặt ở bụng dưới, cười hì hì: “Quả thực là có chỗ khó, bởi vì tôi không biết uống rượu, bình rượu này là tặng riêng cho anh.”
“Khó nhất là nhận ơn của người đẹp.” Trần Gia Bảo than nhẹ một câu, nói: “Nếu là như vậy, vậy tôi không khách khí.”
“Không cần khách khí, chỉ cần có thể trông thấy anh uống là tôi đã rất vui rồi.” Hồng Yến Nhi mỉm cười tươi đến độ đôi mắt biến thành hình vầng trăng khuyết.
Lời này cô ngược lại không có nói dối, Trần Gia Bảo uống rượu độc dưới sự dụ dỗ của cô, thứ nhất cô có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, thứ hai, điều đó có thể chứng tỏ sức hấp dẫn của cô là trên cơ Khương Ngọc, cô có thể không vui sao?
Trần Gia Bảo khẽ cười, nâng bình rượu men ngọc lên, ngẩng đầu uống một hớp rượu lớn, chỉ cảm thấy hương vị mềm mại, dư vị kéo dài, lại khen một tiếng: “Rượu ngon!”
“Gia Bảo thật là tửu lượng lớn mà, nếu như thích anh có thể uống hết cả bình rượu này.” Niềm vui to lớn nở rộ trong mắt Hồng Yến Nhi, tuy nhiên cô ta lo độc tính của “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” sẽ bị rượu pha loãng, để đề phòng, cô thúc giục Trần Gia Bảo uống hết cả bình rượu.
Ở bên kia, Ngô Thanh, Khương Ngọc và những người khác nhìn thấy Hồng Yến Nhi và Trần Gia Bảo cười cười nói nói, thậm chí Trần Gia Bảo còn uống cả rượu độc, vẻ mặt của họ rất phấn khích, nỗi lòng mỗi người một khác nhau.
Ngô Thanh đắc ý cười, trên tay cũng cầm một bình rượu Hoàng Tửu giống vậy, cười nói: “Trần Gia Bảo kiêu ngạo như vậy, tôi còn tưởng anh ta có gì đó ngầu lắm, hoá ra chỉ là một thằng ngáo nhìn thấy mỹ nữ liền không phân biệt được đông tây nam bắc nữa, bị Hồng Yến Nhi quay vòng vòng, thế nhưng, loại thằng ranh này lại dám làm càn trước mặt cậu Ngô tôi, ngược lại còn khiến tôi tức giận hơn nữa, bây giờ Trần Gia Bảo đã uống rượu độc, tôi nhất định phải khiến anh ta đau đến chết đi sống lại, cuối cùng quỳ trước mặt tôi cầu xin tha thứ!”
Dứt lời, anh ta ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, sướиɠ!
Khương Ngọc khẽ cau mày, cô ấy hừ lạnh một tiếng, mặc dù cô ấy không nói với Trần Gia Bảo là Ngô Thanh sẽ hạ độc anh, nhưng cô ấy đã nhắc nhở Trần Gia Bảo phải cẩn thận, Trần Gia Bảo nhìn thấy Hồng Yến Nhi liền bị mê hoặc, cuối cùng trúng chiêu uống rượu độc cũng là đáng đời!
Trong lòng cô càng ngày lại càng cảm thấy mình không thể hiểu nổi loài người, khinh thường Ngô Thanh, lại càng khinh thường Trần Gia Bảo!
Bên kia, chỉ thấy sau khi Trần Gia Bảo lại uống thêm một ngụm Hoàng Tửu, lau đi vết rượu trên miệng, đột nhiên nhìn Hồng Yến Nhi, đưa rượu cho cô rồi nói: “Rượu này ngon thật, cô có chắc không uống thử một ngụm không?”
Sắc mặt Hồng Yến Nhi hơi thay đổi, sợ mình bị nhiễm độc rượu, cô sợ hãi vội vàng lùi lại hai bước, sau đó lại lo Trần Gia Bảo nhìn ra sơ hở, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Không thể được không thể được, rượu này vốn là để dành cho anh, đúng rồi, cậu cả Ngô Thanh có chút ý kiến với anh, nếu như thấy tôi thân thiết với anh như vậy, anh ấy nhất định sẽ tìm cách đối phó với anh, vì tốt cho anh, tôi sẽ rời đi trước.”