Chương 1754
“Đáng tiếc là, tôi không được nhìn thấy cái ngày Trần Gia Bảo ngũ tạng thối rữa độc phát mà chết, nhưng mà cũng không sao, chỉ cần Trần Gia Bảo có thể chết ở chỗ này, coi như cũng có thể giải được mối hận trong lòng tôi!”
Bạch Văn đắc ý cười, nhìn về phía ánh mắt của Trần Gia Bảo, giống như đang nhìn một người phải chết vậy.
Đoan Mộc Vĩ Anh giận tím mặt “Bốp” một tiếng, trực tiếp vỗ lên án, toàn bộ bàn rượu trong nháy mắt vỡ thành mảnh nhỏ, thức ăn cùng nước canh đổ trên mặt đất, cười lạnh nói: “Trần Gia Bảo, cậu nói chúng tôi là người chết, chẳng lẽ một mình cậu còn có thể muốn gϊếŧ chết tất cả chúng tôi sao?”
Hoa Dân trong nháy mắt mở hai mắt ra, sát khí nồng đậm bao phủ Trần Gia Bảo.
Đoan Mộc Hiên đồng dạng lạnh lùng lạnh lẽo, chỉ cần bố anh ta ra lệnh một tiếng, anh ta cam đoan sẽ là người trước tiên ra tay, gϊếŧ chết Trần Gia Bảo dưới tay mình!
“Không.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ: “Các người đích xác sẽ là người chết, chỉ là người muốn gϊếŧ các người không phải tôi, hơn nữa các người cũng không đáng để tôi có thể ra tay.”
Đám người Đoan Mộc Vĩ Anh đều nhíu mày, không phải Trần Gia Bảo ra tay? Đây chẳng phải là nói, bọn họ sẽ chết trong tay của người khác sao?
“Trần Gia Bảo, lời nói này của anh là có ý gì? Nếu như anh có thể nói ra ngọn nguồn, nói không chừng ông đây còn có thể lưu lại cho anh toàn thây, nhưng nếu anh không nói, bản đại thiếu tuyệt đối sẽ để cho anh sống không được, mà chết cũng không xong.” Đoan Mộc Hiên đứng lên uy hϊếp nói.
“Uy hϊếp của anh đối với tôi không có một chút tác dụng nào.” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên cảm nhận được vài hơi thở cường đại, đã lặng lẽ tiến vào trong sân nhà họ Văn, biểu tình của anh lập tức trở nên cổ quái: “Không ngờ bọn họ đến nhanh như vậy, thật sự là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Đoan Mộc Hiên giận dữ nói: “Anh một mình lẩm bẩm nói cái gì vậy, nếu như anh dám đùa giỡn ông đây, tin hay không tôi lập tức sẽ gϊếŧ chết anh!”
Trần Gia Bảo lấy lại tinh thần, đùa giỡn cười nói: “Không phải anh muốn biết người gϊếŧ các anh là ai sao, thật trùng hợp, bọn họ đã đến, đang ở ngay bên ngoài.”
“Buồn cười, nơi này chính là nhà họ Văn, bên ngoài làm sao có thể có người khác, anh nên ít phô trương thanh thế lại!” Đoan Mộc Hiên khinh miệt cười.
Anh ta vừa dứt lời, Đoan Mộc Vĩ Anh sắc mặt lập tức thay đổi: “Không đúng, tình huống bên ngoài thật sự không phù hợp!”
Đột nhiên, chỉ nghe từ trong đình viện bên ngoài, truyền đến một tiếng cười kiêu ngạo: “Anh Đoan Mộc, không ngờ anh còn có thời gian nhàn rỗi đến nhà họ Văn làm khách uống rượu, không biết có thể hoan nghênh người bạn cũ là tôi cũng đến uống cùng một ly có được hay không?”
Đoan Mộc Vĩ Anh sắc mặt thay đổi: “Tả Ngọc Lượng, là anh!”
Đám người Văn Trung Vạn, Bạch Văn trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, gia chủ Tả Ngọc Lượng của nhà họ Tả lại đột nhiên đến thăm, hơn nữa thời cơ còn trùng hợp như vậy, tuyệt đối là người tới không có ý tốt, chẳng lẽ tin tức gia tộc Đoan Mộc hôm nay muốn đến nhà họ văn đã bị tiết lộ ra bên ngoài?
“Tốt!” Đồng Nhiên Bình trong nháy mắt giận dữ nhìn Trần Gia Bảo: “Nhất định là anh đem người nhà họ Tả dẫn tới đúng không, anh chính là gian tế!”
“Trần Gia Bảo tôi khinh thường phải giải thích với một tên ngu ngốc.” Trần Gia Bảo vung tay áo lên, trực tiếp xoay người lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn Đồng Nhiên Bình một cái.
Đồng Nhiên Bình bị Trần Gia Bảo phớt lờ ở trước mặt mọi người, anh ta giận tím mặt và nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trần Gia Bảo, hai tay nắm chặt lại như thể sẽ tấn công Trần Gia Bảo bất cứ lúc nào.
Trần Gia Bảo quay lưng về phía Đồng Nhiên Bình nhưng dường như có mắt ở sau lưng, anh biết rõ tất cả hành động của Đồng Nhiên Bình như nắm trong lòng bàn tay, khóe miệng nở nụ cười đầy khinh bỉ.