Chương 1266
Liễu Đức Thắng và những người xung quanh nghe lời nhận xét độc đoán của Hề Như Kiên, chỉ cảm thấy nhiệt tình và bật cười.
Phu quân Phan Phi Uyên nhíu mày bí mật, không thể nghĩ đến thực lực của nhà họ Hề lại hùng mạnh như vậy, chưa kể, chỉ có hai sớm thôi. những bậc thầy đang ngồi trong thị trấn., quả thực là đủ mạnh, tôi không biết liệu Gia Bảo có thể đối phó với họ hay không.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn như cũ, có hai vị sư phụ trong nhà họ Hề nắm quyền. Họ có vẻ rất mạnh mẽ đối với những người khác, nhưng trong mắt Trần Gia Bảo thì họ chẳng là gì. Với thực lực hiện tại của anh, không cần dùng đến “Liệt Địa Kiếm ” cũng đủ để đối đầu với một người đàn ông mạnh mẽ nổi danh, nếu” Liệt Địa Kiếm “được hiển anh sử dụng, thì ngay cả những người có võ thuật cao thâm cũng sẽ bị gϊếŧ bởi anh trong vài giây.
Chưa kể Trần Gia Bảo cũng biết “Vô Cực Quyền”, anh giỏi nhất là tận dụng sức mạnh của mình để lấy ít đánh nhiều.
Vì vậy, mặc dù nhà họ Hề rất mạnh, nhưng Trần Gia Bảo lại không hề sợ hãi!
Tất cả mọi người đều đang nhìn, Trần Gia Bảo dùng tay trái hất tay áo, lợi dụng lấy lực từ phía sau, năng lượng mạnh mẽ của anh lập tức phóng ra xung quanh.
Với cú đánh này, anh đã sử dụng ba phần sức mạnh của mình!
Liễu Đức Thắng và những người khác chỉ cảm thấy một luồng không khí cực mạnh quét tới, giống như một cơn gió giật cấp 11, không thể dừng lại được, thân thể không tự chủ được mà lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt, tiếng cười châm chọc cũng đột ngột kết thúc.
Sắc mặt Hề Như Kiên hơi thay đổi, không khỏi lùi về phía sau máy bước, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai anh ta, ổn định thân hình.
Hề Như Kiên thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa xấu hổ trước mặt Trần Gia Bảo và người của anh ta.
Anh ta nhìn sang bên cạnh, thấy người đó là bậc thầy võ thuật của Nhật Bản-Takashima Seira!
Hề Như Kiên nhìn ông ta bằng ánh mắt biết ơn.
“Cậu Hề, cẩn thận.” Takashima Seira thấy Hề Như Kiên vẫn ổn, liền buông vai Hề Như Kiên ra.
Trần Gia Bảo liếc xéo Takashima Seira, sau đó lập tức nhìn Hề Như Kiên vừa mới đứng vững.
Lông mày Hề Như Kiên nhếch lên tức giận, anh ta lớn tiếng nói: “Trần Gia Bảo, cậu có ý tứ gì?”
Trần Gia Bảo vẫn hiên ngang đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm, anh nói: “Tôi vẫn nói câu kia, chín gia tộc lớn ở tỉnh Thái Bình của các anh đứng riêng lẻ hay liên kết lại thì cũng được, Trần Gia Bảo tôi không sợ! Còn một điều nữa anh cần biết, với thân phận của tôi ở tỉnh Thái Bình, chỉ có người đứng đầu của nhà họ Hoàng mới đủ tư cách để nói chuyện chính thức mặt đối mặt với tôi. Hơn nữa, anh chỉ đứng thứ hai trong nhà họ Hề, không đủ tư cách để cùng tôi nói chuyện ngang hàng như vậy, bây giờ anh lại uy hϊếp tôi, đúng là không biết lượng sức!”
“Cậu …” Hề Như Kiên tức giận, hai tay đột nhiên nắm chặt, ngón tay nắm lấy ngọc bội mà anh ta đeo trên ngón tay cái thật chặt, tức giận nói: “Trần Gia Bảo, cậu dám làm nhục tôi như thế này. Cậu tin hay không thì tôi cũng sẽ cho người đến gϊếŧ cậu… ”
Trước khi anh ta có thể nói hết lời, Trần Gia Bảo đã khịt mũi với vẻ khinh thường.
Tuy nhiên, khi Hề Như Kiên nghe thấy tiếng này, anh ta chỉ cảm thấy trong đầu anh như có tiếng vo ve. Một tiếng sấm nổ trong đầu, hai mắt anh tối sầm lại, chóng mặt, anh lại ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt tái mét hơn, anh ta cảm thấy đau thắt trong bụng, sau đó định nói điều gì từ trong miệng, nhưng cuối cùng cũng không thể nói.
Trong số tất cả phụ nữ của Trần Gia Bảo , Lục Bảo Ngọc là người giỏi nhất trong các cuộc tấn công bằng âm thanh. Trần Gia Bảo đã thảo luận về các kỹ thuật đó với Lục Bảo Ngọc và anh cũng học được rất nhiều đòn tấn công bằng âm thanh từ Lục Bảo Ngọc. Đây là lần đầu tiên anh ấy sử dụng nó. Nó thựuc sự có tác dụng kỳ diệu.
Đôi mắt của Takashima Seira đột ngột mở to. Với tầm nhìn của mình, ông ta không nhìn thấy chính xác cách Trần Gia Bảo phát ra đòn tấn công. Ông ta chỉ có thể mơ hồ đoán được có thể liên quan đến sóng âm, mà lại rất kinh ngạc thở dài, võ công Việt Nam thâm hậu, quả nhiên là ngọa hổ tàng long, ngoại trừ Phan Phi Uyên cùng Takashima Seira, thì Liễu Đức Thắng và những người khác đều bị Trần Gia Bảo làm cho sợ hãi đến mức ngậm chặt miệng không nói.