Chương 872
Giây sau, anh liền bước tới phía Tô Thái Vũ.
Sắc mặt Tô Thái Vũ liền thay đổi, anh ta vốn là thực lực “Thông u kỳ”, đứng trước người bình thường có thể là kẻ mạnh, nhưng đây lại là Trần Gia Bảo, anh ta thì là cái thá gì, ngay cả lúc hoàng kim của anh cũng không thể là kẻ địch của Trần Gia Bảo, huống hồ là bây giờ khi anh đã thương nặng nơi xương đùi phải, đến một chút cơ hội sống còn không có.
Khi Trần Gia Bảo ngày càng gần, trong lòng Tô Thái Vũ đã ngập tràn trong cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng.
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên nhảy ra, đứng trước mặt Trần Gia Bảo, chính là vị cao thủ đi theo Mao Thành Trực để viện trợ.
Ánh mắt anh ta mang theo chút lo lắng, rõ ràng vô cùng kiêng dè Trần Gia Bảo, chắp tay nói: “Cậu Trần, tôi là Thái Mạnh Hiển, là cao thủ nhà họ Tiêu thành phố Nam Định, cậu Trần đêm nay đã gϊếŧ Tiêu Hậu Dũng và hai vị cao thủ nhà họ Tô, cho dù cậu có phẫn nộ hơn chăng nữa, bây giờ cũng nên nguội bớt.
“Đã gọi là oan gia thì nên giải không nên kết, hơn nữa nhà họ Tô còn toàn là nhân vật có tiếng, thực lực hùng mạnh, gia tài kếch xù, vượt xa những dòng họ võ đạo khác. Cho dù có mạnh như cậu Trần, đối mặt với nhà họ Tô cũng là thế hạ phong, vẫn mong cậu Trần có thể nể mặt tôi, tha cho Tô Thái Vũ một mạng.
Nhà họ Tô nhất định sẽ cảm tạ ân huệ của cậu Trần, cũng không nhất thiết phải cá chết lưới rách, như này đối với hai phía đều là chuyện tốt.”
Tô Thái Vũ là thiếu chủ nhà họ Tô, Thái Mạnh Hiển rất rõ điều này, một khi Tô Thái Vũ bị chết dưới tay Trần Gia Bảo, nhà họ Tô dưới cơn nóng giận sẽ giận cá chém thớt qua nhà họ Thái, đến lúc đó nhà họ Thái nhất định sẽ tiêu tang.
Bất đắc dĩ anh đứng ra nói, muốn cầu xin Trần Gia Bảo tha cho Tô Thái Vũ một mạng, còn về sau này Trần Gia Bảo có bị nhà họ Tô truy sát hay không thì anh cũng lười đi quản.
“Bất kể thế nào, nhà họ Thái cũng là gia tộc lớn nhất thành phố Nam Định, cho dù là cao thủ hàng đầu tỉnh Hòa Bình như cậu Trần, muốn tạo được sự nghiệp vững chắc ở Nam Định này cũng cần sự trợ giúp của nhà họ Thái, càng huống hồ, tôi dù sao cũng là Bán bộ Tông sư, cậu Trần có lợi hại thế nào cũng nên cho tôi vài phần mặt mũi.”
Thái Mạnh Hiển như đang nghĩ tới.
Đột nhiên, một ánh sáng bạc lóe lên, trên bầu trời đêm vạch ra những vệt pha lê băng lấp lánh, Thái Mạnh Hiểu còn chưa phản ứng lại, thì đã bị Thanh Sương kiếm cắt ngang cổ, trong nháy mắt máu tươi phun ra, thẳng rơi xuống mặt đất.
Tô Thái Vũ, Lý Tiến Hưng cùng những người khác đều bị dọa đến sửng người, nhìn Trần Gia Bảo như thể đang nhìn ác quỷ.
“Thật quá ồn ào.”
Trần Gia Bảo thậm chí còn chẳng thèm nhìn Thái Mạnh Hiển, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Thái Vũ, ánh mắt không chút dao động, không chút cảm xúc, nói: “Bây giờ, tới lượt anh.”
Tô Thái Vụ sợ đến chết đi sống lại, anh ta vốn là đang quỳ một chân trên mặt đất, thấy vậy sợ quá liền ngã ra, sợ hãi bò lên, quỳ gối trước mặt Trần Gia Bảo, run giọng nói: “Trần Gia Bảo, anh… anh không thể gϊếŧ tôi, anh cần gì, tôi đều có thể đưa cho anh…”
Trần Gia Bảo nhìn xuống anh ta, ánh mắt dần hiện ra ý châm biếm, nói: “Bây giờ lại quỳ xuống xin tôi tha mạng, khí phách đòi tôi chia nửa lãnh địa nửa tiếng trước đi đâu rồi? Không còn Tông sư nhà họ Tô hậu thuẫn cho, anh chẳng qua chỉ là một con dế chũi hèn nhát thôi.”
Tô Thái Vũ mặt biến sắc, trong lòng vừa nhục nhã vừa hối hận, sớm biết Trần Gia Bảo lợi hại thế này, anh lúc đầu đến Hòa Bình nên đem theo toàn bộ “Bát đại kim cương” nhà họ Tô đến, thì đã không có tình cảnh như hôm nay.
“Chỉ cần ông đây qua được cửa tử ngày hôm nay, ngày sau nhất định đền đáp Trần Gia Bảo gấp bội.”
Tô Thái Vũ cúi đầu, che giấu ý hận trong ánh mắt, vừa đập đầu vừa cầu xin tha mạng: “Cậu Trần, chỉ cần anh tha cho tôi lần này, tôi liền thay mặt nhà họ Tô kí hiệp ước với anh, anh sẽ trở thành khách quý nhà họ Tô chúng tôi, bất kể anh cần gì, nhà họ Tô đều cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh, thêm nữa khi có được sử ủng hộ của nhà họ Tô, khi anh đối phó với nhà họ Phụng, tuyệt đối thêm phần thành công.
Xem ra, nhà họ Tô ở tỉnh Nghệ An xa xôi này cũng biết Trần Gia Bảo và nhà họ Phụng có mâu thuẫn, Tô Thái Vũ muốn lợi dụng điểm này, khiến Trần Gia Bảo thấy được giá trị lợi dụng của anh ta, từ đó có thể tha cho một mạng.