Chương 759
“Cậu còn trẻ, lại có sức mạnh vô hạn như vậy, sau này chắc chắn sẽ gặt hái nhiều thành tựu hơn nữa, tại sao cứ phải chọc vào một nhân vật tầm cỡ như nhà họ Tả ở Trung Thiên vào lúc này cơ chứ? Chỉ một câu thôi, giao ra cuốn bí kíp vô cực quyền, chẳng những được xóa bỏ mọi hận thù, lại còn có thể trở thành khách quý của nhà họ Tả…”
Nhưng không đợi Bác Ân nói xong thì “rẹt” một tiếng, đường kiếm bén nhọn lao vυ't đến. Bác Ân lập tức biến sắc, giương kiếm ra đỡ lấy. Đường kiếm này chính là do Trần Gia Bảo đâm tới!
“Đúng là không ra thể thống gì cả, Trần Gia Bảo tôi đã nói là sẽ làm, hôm nay ông sẽ bị gϊếŧ tại Diệu An Kinh Đông!”
Lòng lam của bác Ân đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ sát khí của Trần Gia Bảo, anh vừa dứt lời lại đột nhiên nhoài người về phía trước, nhanh chóng ép sát về phía bác Ân.
“Tên nhãi ranh kiêu ngạo, nếu cậu không nghe lời tôi khuyên, hôm nay tôi sẽ bắt cậu trước rồi mới từ từ tra ra bí kíp của vô cực quyền!” Bác Ân hét lớn, cầm lấy thanh kiếm, bước vọt về phía trước!
Lập tức hai người đã bước vào cuộc giao đấu!
Bác Ân cầm kiếm trên tay, mỗi lần vung kiếm dài chừng cả thước, từng chỗ đi qua tựa như xảy ra cuồng phong vũ bão, sàn nhà lát đá xanh sàn đều vỡ vụn, xuất hiện vô vàn vết nứt như mạng nhện, tàn phá toàn bộ Diệu An Kinh Đông.
Đám người Lục Dương nhìn với ánh mắt sợ hãi, mong cho Trần Gia Bảo sẽ không bị thương.
Trần Gia Bảo nghiêm mặt lại, trong mắt tràn đầy nội lực, cho dù tay không nhưng anh không ngừng di chuyển lướt qua lưỡi kiếm, lần lượt đưa ra những đòn quyền, nhanh chóng trấn áp được lưỡi kiếm của bác Ân.
Bác Ân càng đánh càng mất sức, sợ hãi trước những đòn quyền của anh.
Thực lực của Trần Gia Bảo hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của ông ta.
“Trần Gia Bảo là một người trẻ tuổi nhưng nội công còn thâm hậu hơn cả ông ta, đúng là kẻ lập dị. Rốt cuộc cậu ta đã rèn luyện thế nào, chẳng lẽ trong bụng mẹ cậu ta đã bắt đầu luyện công rồi sao?”
Trên trán bác Ân đã đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy nếu bản thân còn tiếp tục chiến đấu thì chắc chắn sẽ nhận lại thất bại. Vì thế trong lòng ông ta đã có ý lùi bước, cặp mắt không ngừng quan sát hai bên, âm thầm lên kế hoạch tìm đường chạy trốn.
Sự thay đổi trên nét mặt ông ta không thoát khỏi ánh mắt của Trần Gia Bảo.
“Tôi đã nói rồi, cho dù ông có là thần hộ vệ của nhà họ Tả, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ nhỏ như hạt bụi mà thôi!”
Nghĩ tới đây, Tả Chí Kiên hận không thể cho mình một cái bạt tai!
Đột nhiên, Trần Gia Bảo xoay người, nhìn về phía Tả Chí Kiên.
Ánh mắt như muốn gϊếŧ người!
Tả Chí Kiên nhất thời rùng mình một cái, tận sâu trong dâng lên cảm giác sợ hãi, cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ nói: “Trần Gia Bảo, bác Ân đã bị anh gϊếŧ rồi, tôi cũng đã bị anh chặt đứt cánh tay, anh còn muốn làm gì nữa?”
“Tôi muốn làm gì?” Trần Gia Bảo khẽ cười, bước chậm rãi về phía Tả Chí Kiên, vừa đi vừa nói: “Một màn vừa rồi đã lấy tính mạng ra đặt cược, mấy người đã thua. Kiếm của cậu, mạng của cậu, bây giờ đều đã là của tôi, nói thử xem tôi muốn làm cái gì?”
Tả Chí Kiên lập tức hít một hơi khí lạnh, cười khan: “Đao Thuần Dương là thanh đao lợi hại đã được truyền đời hơn ba trăm năm của dòng họ Tả nhà chúng tôi, có thể chém sắt như chém bùn, cắt đứt sợi tóc rơi, hơn nữa thân đao cũng có sát khí rất mạnh càng làm tăng uy lực của nó. Hay là anh giữ lại thanh đao, thả tôi đi do0, dù sao tôi cũng đã bị chặt đứt một cánh tay, có khác gì kẻ vô dụng đâu, dù anh có giữ tôi lại cũng chẳng có tác dụng gì cả.”
“Đúng vậy, có giữ cậu lại tôi cũng không có đất dùng…” Trần Gia Bảo đã đi tới trước mặt Tả Chí Kiên, dáng vẻ cao ngạo giống như một vị thần sinh tử.