Chương 223
Mọi người nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo đều là vẻ thương cảm.
Người có tên cây có bóng, Thành Trung và Kinh Đại Vĩ đã nổi tiếng nhiều năm, bây giờ họ đang tức giận, nhiều người vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng mở ra một đường, thậm chí không dám thở.
Quyền lực!
Hoàng Thiên Hạnh thở dài, bây giờ ông nội và ông Kinh cũng tiến vào rồi, có thể nói Trần Gia Bảo sẽ không chết cũng bị lột một lớp da.
Nghĩ đến đây, không biết tại sao, trong lòng Hoàng Thiên Hạnh không vui mà ngược lại là lo lắng.
Lâm Thanh Hà và Chu Linh Hoa cũng lo lắng.
Thành Tuấn mặc kệ chân đau kêu to: “Ông nội, có người đánh gãy chân của cháu, ông nhất định phải trả thù cho cháu!”
Thành Trung không nhìn thấy Trần Gia Bảo, trong lòng vừa đau lòng vừa tức giận, đi về phía trước nói: “Đừng lo lắng, hôm nay ông nội sẽ đòi lại công bằng cho con. Cho dù ông nội không được thì cũng có ông Cảnh ở đây, cho dù là nhà họ Tạ.” , vẫn phải cho chúng ta một lời giải thích! ”
Thành Tuấn nhìn Trần Gia Bảo, trong lòng cười nhạo: “Trần Gia Bảo, ông nội và ông Cảnh đều ở đây, xem anh có thể kiêu ngạo được bao lâu!”
khóe miệng Trần Gia Bảo cong lên một nụ cười đùa giỡn nói: “Thành Trung và Kinh Đại Vĩ, hai người thật là oai phong lẫm liệt, lại muốn đánh gãy chân tôi báo thù cho Thành Tuấn?”
Hoàng Thiên Phong trong nội tâm chế nhạo: “Thật ngu ngốc, dám gọi trực tiếp tên của bố và ông Kinh.”
Đột nhiên, thân thể của Thành Trung và Kinh Đại Vĩ run lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, họ nhanh chóng nhìn về phía Trần Gia Bảo, vẻ mặt của họ đều thay đổi!
Ngay sau đó, Thành Trung và Kinh Đại Vĩ, hai ông lớn của thế giới ngầm, vội vàng đi đến chỗ Trần Gia Bảo, bất ngờ cúi đầu cung kính nói: “Xin chào, cậu Trần.”
Trần Gia Bảo đứng tại chỗ, bình tĩnh tiếp nhận.
Mọi người ngẩn ra, sau đó lần lượt hóa đá, cuối cùng là náo động!
Hai lão đại đứng đầu thế giới ngầm đều cúi đầu kính nể Trần Gia Bảo, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ nhất định sẽ không tin!
Thành Tuấn kinh ngạc trợn trừng mắt, quên cả cơn đau ở chân.
“Ba, ông Kinh, hai người làm sao vậy, sao lại tặng Trần Gia Bảo món quà lớn như vậy?” Hoàng Thiên Phong kinh ngạc bước tới, hỏi, nếu không biết tửu lượng của ông lão, chắc chắn ông sẽ nghi ngờ họ đã say.
Đột nhiên, Thành Trung đứng thẳng người dậy, kéo một cái bạt tai lớn đánh qua, mắng: “Thằng khốn, mày dám vô lễ với cậu Trần, còn không mau xin lỗi!”
Hoàng Thiên Phong bị đánh và choáng váng, sau đó kinh hoàng nói: “Cậu Trần? Ba, Trần Gia Bảo là … cậu Trần, ý của ba là?”
Người đã gϊếŧ Đồ Bá Thạch, làm Triệu gia khuất phục, buộc một đám người phải quỳ xuống dưới chân, chính là Trần Gia Bảo?
Hoàng Thiên Phong bàng hoàng không thể tin được, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thành Trung, Hoàng Thiên Phong phản ứng ngay lập tức, cúi đầu kính cẩn nói: “Xin chào cậu Trần, tôi có con mắt không biết Thái Sơn. Tôi đã xúc phạm đến cậu Xin cậu thứ lỗi cho tôi.”
Mọi người lại náo động.
Hoàng Thiên Hạnh vẻ mặt kinh hãi, nhìn chằm chằm vào Trần Gia Bảo ở phía xa, và lẩm bẩm: “Trần Gia Bảo thực sự là cậu Trần, người mà ông nội vô cùng kính trọng? Làm sao có thể, làm sao có thể …”
“Ông nội, dượng, các ngươi làm cái gì thế? Trần Gia Bảo đánh gãy chân con. Lẽ nào mọi người cứ bỏ qua như thế?” Thành Tuấn giận dữ nói.
“Tên nhóc khốn nạn, mày nghĩ mày là ai thế con? Giờ phút nào rồi mà vẫn còn muốn tìm cậu Trần trả thù?” Thành Trung phẫn nộ xông tới, đạp Thành Tuấn một đạp làm hắn ta ngã lăn ra đất, trên trán ông ta mồ hôi lạnh chảy xuống cuồn cuộn, suýt chút nữa đã đem Thành Tuấn mắng chết trong lòng: “Tiên sư nó, ngay cả hai nhân vật lớn cao cao tại thượng là Đồ Bá Thạch và Triệu Đình Nhiên, cậu Trần đây còn có thể nói gϊếŧ liền gϊếŧ đấy có biết không. Đừng nói là chỉ đánh gãy một chân mày. Cứ coi như cậu Trần có gϊếŧ mày đi chăng nữa, ông đây cũng không có cách nào báo thù cho mày được.”
Thành Tuấn bị đạp cho một cái, ngay cả nói cũng không nói ra được lời nào. Hoàng Thiên Phong nhìn về phía hắn ta, trong lòng thầm thở dài, đã đắc tội cậu Trần rồi, cái chân này xem như là mất hẳn.
Thành Trung lập tức xoay người, lần thứ hai đi về phía Trần Gia Bảo cúi người chào nói: “Cậu Trần, Thành Tấn là cháu của tôi, là tôi quản giáo không nghiêm. Đợt này trở về tôi nhất định sẽ cố gắng dạy dỗ lại nó, kính mong cậu Trần tha thứ cho nó lần này.”
Trần Gia Bảo lạnh lùng nhìn ông ta thật kỹ.
Thành Trung chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, mồ hôi lạnh trên trán cũng ứa ra.