Chương 192
Tưởng Đức Lâm nói chuyện mặc dù khó nghe nhưng đây chính là sự thật. Đám người Trình Lập Phu, Lệ Trần Sinh cười khổ, chỉ có thể yên lặng nghe mắng.
Lúc này, Trần Gia Bảo cầm đầu của Đồ Bá Thạch, anh mượn lực nhảy thật cao từ trên mặt sông lên trên cành cây liễu. Tiếp đó anh nhảy từ cành cây vào bên trong cái lỗ hổng được tạo ra ở trên tường. Anh lạnh nhạt đứng nơi đó, tựa như một đầu ma thần giáng thế.
Đám người Thành Trung hít một hơi thật sâu, sắc mặt kính sợ, sau đó bọn họ đồng loạt cúi chào, cung kính nói: “Một ngày tốt lành, cậu Trần!”
Đứng trước mặt kiêu hùng, tất cả phải cúi đầu.
Trình Lập Phu và Lệ Trường Sinh là hai người cúi người thấp nhất. Mồ hôi trên trán ứa ra. Hai người họ chỉ sợ Trần Gia Bảo thù dai, sẽ đi tìm họ tính sổ. Đến lúc đó đám người Kinh Đại Vĩ muốn lấy lòng Trần Gia Bảo thì không khỏi bỏ đá xuống giếng, không những không giúp mà còn đánh theo Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đảo mắt một vòng, thản nhiên nói: “Bây giờ thời gian của tôi rất cấp bách. Tưởng Đức Lâm, anh mau đem các vị ở đây bàn bạc một hồi, sau đó thông báo lại cho tôi.”
“Tuân lệnh, cậu Trần!” Tưởng Đức Lâm mừng lớn. Lời nói này của Trần Gia Bảo không chỉ giúp địa vị của hắn ở thành phố Minh Tế tăng lên mà còn ở tình Trường Lâm cũng tăng mạnh. Đệnh mệnh, cái này so với việc đi theo nhà họ Tạ còn sảng khoái hơn nha!
Trong lòng Trình Lập Phu và Lệ Trần Sinh “lộp bộp”. Hai người họ càng sợ hãi Trần Gia Bảo sẽ thu nợ nần, trong lòng hối hận đến phát điên.
Trần Gia Bảo gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, đám người nhao nhao thở phào. Nhất là Trình Lập Phu và Lệ Trần Sinh, mồ hôi đã làm ướt sũng quần áo phía sau họ.
“Cậu Trần thật lợi hại, liền cao thủ đệ nhất của nhà họ Triệu là Đồ Bá Thạch cũng bị hắn gϊếŧ chết. Chậc chậc, một trận chiến này đủ để làm cho danh tiếng của cậu Trần chấn động tỉnh Hòa Bình đi.” Kinh Đại Vĩ sợ hãi than.
“Mọi người nói xem, cậu Trần đi vội vã như vậy là muốn đi nơi nào?” Trình Lập Phu hiếu kỳ nói.
“Còn đi nơi nào? Lúc trước cậu không nghe cậu Trần nói sao? Đầu tiên là gϊếŧ Đồ Bá Thạch, sau đó là chém Triệu Đình Nhiên. Chắc chắn bây giờ cậu Trần đang trên đường đến nhà họ Tạ để tìm Triệu Đình Nhiên.” Thành Trung nghiêm túc nói.
Đám người nhao nhao bàn tán, coi ngươi bỗng nhiên hơi co rút lại.
“Đầu tiên là gϊếŧ Đồ Bá Thạch, sau đó là chém Triệu Đình Nhiên, cậu Trần quả thật điên cuồng, chỉ sợ thế lực ngầm của tỉnh Hòa Bình sẽ xảy ra một hồi thay đổi.” Lệ Trần Sinh cười khổ.
Bây giờ tại biệt thự nhà họ Tạ.
Đối với nhà họ Tạ mà nói, hôm nay là một ngày rất đặc biệt.
Nhà họ Triệu đưa người tới, hơn nữa là con trai cả của nhà họ Triệu là Triệu Đình Nhiên. Hôm nay bọn họ đến đây để thảo luận về vấn đề đính hôn cho Tạ Cẩm Tú.
Nhà họ Triệu là một gia tộc lớn, tại tỉnh Hòa Bình có một địa vị hết sức quan trọng. Hơn nữa còn có thực lực phong phú. Ngoài ra còn có một cao thủ như Đồ Bá Thạch hỗ trợ, có thể nói lần thông gia này đối với nhà họ Tạ mà nói trăm lợi mà không có một hại.
Vì vậy đến ngay cả ông cụ Tạ Hoàng Dương vẻ mặt tươi cười, đặc biệt tổ chức một bữa tiệc. Cái này chính là một tuyên bố chắc chắn rằng Triệu Đình Nhiên đã là người một nhà.
Trên bàn cơm đề là người của nhà họ Tạ. Tạ Cẩm Tú và Triệu Đình Nhiên ngồi ở hai bên Tạ Hoàng Dương. Chính vì vậy có thể thấy được Tạ An Hiên rất coi trọng Triệu Đình Nhiên.
Tạ Cẩm Tú ngồi ở phía trước Triệu Đình Nhiên, dung mạo xinh đẹp động lòng người nhưng mà thần sắc lạnh nhạt, không nói một lời.
Tạ Hoàng Dương còn tưởng cháu của mình da mặt mỏng, ngượng ngùng không dám nói chuyện. Ông ta cười nói: “Đình Nhiên à, trước đây ông cùng ông nội của con có gặp nhau một lần. Lúc đó còn có cao thủ đệ nhất của nhà họ Triệu ở đó, khí chất quả nhiên bất phàm, khoảnh khắc đó đến nay vẫn còn in sâu trong tâm chí của ông.”
Triệu Đình Nhiên đắc ý nói: “Ông nói chính là chú Đồ nha, chú Đồ chính là một kiếm khách nổi danh tại tỉnh Hòa Bình. Chú được coi là một cao nhân, nhà họ Triệu có thể phát triển được đến như này cũng là nhờ một phần không nhỏ của chú Đồ. Lần này chú Đồ còn đang bận xử lý vài chuyện, không thể tham gia lần thảo luận này. Lần sau nếu như cháu kết hôn với Tạ Cẩm Tú thì cháu sẽ gọi chú Đồ tới gặp ông.”
“Vậy thì tốt quá, cháu nhớ giữ lời đấy.” Tạ Hoàng Dương cười vui sướиɠ.
“Chờ đã.”
Tạ Cẩm Tú ban đầu còn không nói gì thì đột nhiên mở miệng nói.
Hai mắt Triệu Đình Nhiên sáng lên, hắn ta cười nói: “Thế nào Cẩm Tú?”
Tạ Hoàng Dương nhìn về cháu gái yêu quý của mình cười lớn
Chỉ có Tạ Anh Dũng biết được suy nghĩ của Tạ Cẩm Tú, ông âm thầm thở dài.