Sau khi ăn cơm xong.
Nãi nãi đuổi hai người ra ngoài đi tản bộ một chút, nàng tuổi lớn buổi tối không đi ra ngoài, nhưng hai người khó được trở về một lần, nên ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, cũng có thể thả lỏng.
Tiêu Nam lại không muốn, chú luôn làm mấy việc kỳ quái với hắn, hắn trốn tránh không kịp nhưng cố tình nãi nãi luôn chế tạo cơ hội cho bọn họ ở cùng một chỗ.
Nam nhân cười vui vẻ, bộ dạng Tiêu Nam lại buồn rầu vô thố.
"Cọ xát cái gì, đi thôi."
Nam nhân nói như ra lệnh.
Ở trường theo thói quen nghe lời giáo viên, thiếu niên luôn nghiêm túc nghe dạy bảo, này không phải chứ, vừa cùng nam nhân bước ra ngoài trong lòng hắn ảo não. Vì cái gì luôn ra lệnh với hắn, Tiêu Nam bĩu môi, trong lòng lẩm nhẩm lầm nhẩm.
Vì buổi chiều làm quá nhiều nên bước chân có chút phù phiếm, thần kinh cùng thần kinh luôn bị vây trong trạng thái căng chặt, rốt cuộc đây là lần đầu tiên trải qua tình sự mãnh liệt như thế, làm toàn thân hắn vẫn bủn rủn không thôi, đặc biệt là cảm giác bị dị vật lấp đầy ở hậu đình không vứt đi được, hắn có thể cảm thấy chỗ thẹn thùng kia nhất định là sưng đỏ bất kham.
Thân ảnh cao lớn của nam nhân đi phía trước, tiếng nói trầm thấp từ tính vờn quanh bên tai:
"Hận ta không?"
Y không chờ thiếu niên trả lời, bá đạo nói thêm:
"Mặc kệ ngươi có hận ta hay không, ngươi đã là của ta, cả đời này ta không buông ngươi ra, ta Tiêu Ninh cả đời này đều là nam nhân của ngươi."
Tiêu Nam khẽ căn môi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trái tim đập thình thịch.
Tình yêu bá đạo của nam nhân đối với một người thiếu niên vừa mới biết được mùi vị của tìиɧ ɖu͙©. Tiêu Nam không hiểu trái tim mình vì cái gì mà nhảy loạn như vậy, thổ lộ với mình là một người đàn ông, huống chi người kia còn là chú ruột, chẳng lẽ hắn cũng thích thúc thúc... Đầu của hắn rối rắm, cúi đầu đi về phía trước.
Phanh một tiếng, cái trán đυ.ng vào l*иg ngực kiên cố của nam nhân.
Nam nhân đột nhiên không rên một tiếng xoay người làm Tiêu Nam trở tay không kịp thành ra hắn nhào vào trong ngực của người kia, y đương nhiên không buông tha cơ hội như này, tay to nhéo lên chiếc cằm tinh xảo, tiếng nói khàn khàn:
"Ta muốn hôn ngươi...."
Tiêu Nam không dám nhìn vào đôi mắt của nam nhân, y làm những việc như thế nào có khi nào dò hỏi hắn, mỗi lần đều cường ngạnh khinh thân mà xuống tay...
"Không trả lời chính là đồng ý."
Thái độ của nam nhân rất khác thường, nhẹ nhành hôn lên đôi môi tươi mới, bốn cánh môi chạm nhau, kề sát, bỗng nhiên nam nhân lại nói ~ ~.
"Hai ta ở bên nhau đi."
Ngữ khí của nam nhân như ra lệnh, đâu giống đang trưng cầu ý kiến, khóe mắt Tiêu Nam ướŧ áŧ, không dám nhìn ánh mắt xâm lược chiếm hữu của nam nhân, sau cổ bị giữ chặt, đôi môi kề sát, hắn đỏ mặt không nhúc nhích.
Nam nhân thâm tình nhìn chăm chú đôi mắt đang né tránh, đột nhiên bá đạo nói:
"Không trả lời chính là đồng ý."
Tiêu Nam giật mình nhìn nam nhân, vừa hé miệng, đột nhiên bị nam nhân hôn lên, lấp kín tất cả câu trả lời.
Không thể phủ nhận Tiêu Ninh không dám nghe câu trả lời, hắn sợ, hắn sợ người thiếu niên hắn yêu cự tuyệt hắn.
Đôi môi gắt gao phong bế, tay to trượt tiến vào vạt áo, tìm được viên nhũ mềm mại tinh xảo, xoa vê lôi kéo.
"Ngô ~ ~"
Thiếu niên kêu rên, giọng mũi ngọt nị làm du͙© vọиɠ của nam nhân trong nháy mắt bùng lên.
Một tay bám trụ mông của thiếu niên, khiến cho hạ thân hai người dán sát, lực cánh tay của người nam nhanh cực đại, thân người cũng cao, Tiêu Nam phải nhón mũi chân mới miễn cưỡng ổn định, nhiệt bổng nóng bỏng bị ngăn cách bởi quần áo chống lên bụng nhỏ của hắn, hắn biết đó là cái gì, thân thể run bần bật, là sợ hãi, cũng có ẩn ẩn chờ mong.
Tay to ở ngực tùy ý vuốt ve ngực hắn, móng tay cạ vào đầṳ ѵú mềm mại gây tê dại, dưới bụng Tiêu Nam dần dần nóng lên, hắn không nghĩ đến chỉ đùa bỡn đầṳ ѵú cũng mẫn cảm như thế, thân thể dần dần mềm xuống, hoàn toàn dựa vào cánh tay cường tráng chống đỡ.
Hai má thiếu niên ửng hồng, người nam nhân cũng không chịu nổi chỉ dùng ngón tay khảy, y đem người đẩy xuống mặt cỏ, đè lên trên, nhấc lên vạt áo, há mồm ngậm lấy viên nhũ bị nắn bóp mềm mãi, quả thực tốt đẹp như tưởng tượng.
"Ân ~ ~"
Đầu lưỡi của nam nhân vòng quanh quầng vυ', xoáy tròn liếʍ láp, bỗng nhiên đầṳ ѵú bị hút vào, Tiêu Nam chỉ cảm thấy trước ngực như có dòng điện chạy qua, toàn thân tê dại đến nỗi vô lực, nhưng lại cảm thấy thoải mái dị thường.
Bàn tay to vuốt ve đến vòng eo mẫn cảm, lòng bàn tay thô ráp như có như không lướt lướt qua chiếc rốn tinh xảo, bàn tay nóng rực bồi hồi ở bụng nhỏ mẫn cảm.
Tiêu Nam chỉ cảm thấy từng đợt nhiệt lưu chạy xuống phía dưới, du͙© vọиɠ như muốn cắn nuốt hắn.
Cánh tay thô tráng của nam nhân chống ở hai bên sườn, môi lưỡi liếʍ láp dần xuống phía dưới, làm đầṳ ѵú và chiếc rốn nhiễm ướt, lướt qua hệ lông thưa thớt, tầm mắt hắn dừng lại ở phấn hành xinh đẹp ướt nước đang ngẩng đầu, đột nhiên há mồm ngậm lấy.
"A ~ ~"
Tiêu Nam chỉ cảm thấy hạ thân như bốc cháy, hắn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ lên đến đỉnh du͙© vọиɠ, rốt cuộc không chịu nổi tiết ra.
Nam nhân sửng sốt, ực một tiếng nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu niên, bỗng nhiên nở nụ cười, Tiêu Nam cảm thấy thẹn đến cực điểm, cánh tay trắng nõn che đậy đôi mắt, không tiếng động mà khóc thút thít.
Nam nhân vẫn luôn chú ý thiếu niên, nâng người nhìn thiếu niên, lấy cánh tay hắn ra, hôn lên đôi mắt ửng đó ướt nước, ngược lại cắn nuốt đôi môi mê người, ngón tay trượt xuống phía dưới, mở rộng hậu đình, dẫn dắt thiếu niên tiến vào vực sâu tìиɧ ɖu͙© tiếp theo.
"A... Ha a..."
Tiêu Nam quên mất cảm giác thẹn thùng, ngâm mình trong tìиɧ ɖu͙©. Hậu huyệt hồng nộn phun ra nuốt vào du͙© vọиɠ dữ tợn cực đại của nam nhân, lần lượt tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, va chạm lấy điểm mẫn cảm, phân thân hắn đỉnh thẳng tắp nhưng lại không được phát tiết.
Ngươi nam nhân không biết từ thời điểm nào lấy ra khăn tay, quấn quanh cô trụ phân thân của hắn ...."Chú .. Chú... ô ô... buông ra.....a ..."
"Bảo bối, từ từ, chúng ta cùng nhau."
Nam nhân đong đưa vòng eo tinh tráng, cự thú hung mãnh không ngừng nghỉ xâm nhập nộn huyệt mềm mại ướŧ áŧ, từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ thổi quét hai ngươi, người nam nhân gầm nhẹ một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tất cả phun vào chỗ sâu bên trong u huyệt, hắn không quên cởi bỏ trói buộc cho thiếu niên.
"A...a..... ách .... ân"
Thân mình mảnh khảnh không ngăn được run rẩy, hạ thể co rút, rêи ɾỉ vô ý thức phát ra trong miệng, cuối cùng không chịu nổi mà mê man ...
.....
Tiêu Ninh cõng người thiếu niên đang say ngủ, bên gáy là khí tức mềm nhẹ của thiếu niên, y quay đầu nhìn dung nhan của người kia, ôn nhu nói:
"Mặc kệ sau này như thế nào, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi, mặc kệ người trong nhà phản đối như thế nào, ta sẽ không từ bỏ... cả đời này, ta chỉ biết có ngươi...."
Dưới ánh trăng nhu hòa,, bóng dáng hai người dần dần kéo dài, hợp làm một.....