Chương 11: Miệng cứng lòng mềm
:::Trà sữa và thịt nướng là combo hạnh phúc:::
Doãn Thiên Xu nghe Hàn Thanh Dao nói xong, hơn nửa ngày cũng không mở miệng nói được gì, cho đến khi hắn nghĩ muốn đáp lời, vừa mở miệng, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, ngày càng gần. Hắn nhăn mày lại, kéo cửa ra liền đυ.ng phải Hàn Văn Chiêu đang thở hổn hển mang theo một tôi tớ vội vã chạy tới.
Vừa thấy Doãn Thiên Xu, Hàn Văn Chiêu mặt tức khắc đen xì, hắn trầm giọng nói: “Ta đã nói với viện trưởng rồi, lão tiên sinh đồng ý để ta mang Dao Dao đi.”
Thiếu niên mày kiếm khẽ nhăn, bàn tay nắm lấy cạnh cửa, dùng thân mình chắn lại, một bước cũng không nhường, nói: “Nàng đã vào Kính Võ Viện, chính là người của Kính Võ Viện, ai cũng không thể mang đi.”
“Doãn Thiên Xu, ngươi tránh ra, ngay cả viện trưởng còn không quản được ngươi sao?” Hàn Văn Chiêu ít khi làm vẻ mặt nghiêm khắc vậy mà lớn tiếng quát, bởi vì hắn kích động, ngực kịch liệt phập phồng, bên tóc mai đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Ta là Giám viện của Kính Võ Viện, Đường Lão tướng quân tới ta cũng không sợ!” Doãn Thiên Xu không hề có nửa phần khϊếp đảm, thẳng sống lưng, bộ dạng như muốn đối đầu cùng Hàn Văn Chiêu.
Tên tôi tớ đứng bên cạnh gọi là Sùng Lễ, năm nay chỉ mới mười hai tuổi, nhưng là người thông minh lanh lợi. Hắn hôm nay dưới danh nghĩa gia nô của Hàn gia đến Kính Võ Viện chiếu cố Hàn Văn Chiêu. Khi ở Hàn gia, hắn là thư đồng của Hàn Văn Chiêu, hắn biết vị chủ tử này của mình một khi gặp chuyện của nhị tiểu thư thì sẽ trở nên rối loạn. Hắn nghe hai người nói chuyện, cảm thấy có chỗ không đúng, vì thế can đảm tiến lên một bước thi lễ nói: “Doãn thiếu gia, viện trưởng đã đồng ý để thiếu gia nhà chúng ta đưa tiểu thư về lại phòng nghỉ ngơi. Thiếu gia nhà ta cũng chỉ lo lắng cho tiểu thư mà thôi, mong Doãn thiếu gia thông cảm.”
Doãn Thiên Xu hơi sửng sốt, bên tai không hiểu sao lại đỏ lên, sắc mặt hiển nhiên hòa hoãn rất nhiều, hỏi: “Viện trưởng đồng ý rồi?”
“Đúng vậy ạ!” Sùng Lễ cung cung kính kính nói: “Tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu đuối, nếu ngủ ở chỗ lạnh lẽo này một đêm, ngày mai khẳng định sẽ bị bệnh. Mong Doãn thiếu gia cho phép!”
“Người ở bên trong, các ngươi mang đi đi!” Doãn Thiên Xu nói xong, buông cạnh cửa ra, nghiêng người nhường đường.
Hàn Thanh Dao bên trong đã sớm nghe thấy tiếng của ca ca, sớm đã đứng dậy, hiện giờ vừa thấy ca ca vào trong, miệng bẹp xuống, làm nũng: “Ca ca, sao giờ huynh mới đến? Muội cho rằng huynh đã quên mất muội rồi!”
Hàn Văn Chiêu từ trên xuống dưới nhìn vài lần, sau khi xác nhận Hàn Thanh Dao không có chút tổn thương nào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lần này lại hiếm thấy nhẹ giọng trách cứ nói: “Muội đó, nói xem, cùng những tên ăn chơi trác táng đó đấu cái gì mà đấu? Buổi chiều vừa mới phát bệnh xong, sức khỏe của bản thân còn không tự biết sao? Lại đi tranh luận cùng Giám viện? Bị phạt là đáng đời!”
“Ca! Rõ ràng là bọn ho kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước.” Hàn Thanh Dao ủy khuất nói: “Muội chỉ đánh trả mà thôi. Còn có, muội không phải cố ý cùng hắn tranh luận. Hơn nữa muội cũng nhận sai rồi!”
Vừa thấy bộ dạng vô cùng đáng thương của muội muội nhà mình, Hàn Văn Chiêu lập tức không còn tức giận nữa, đau lòng xoa đầu Hàn Thanh Dao, nói: “Biết sai rồi thì tốt, về sau không được lỗ mãng như thế nữa, biết chưa? Nếu có người dám khi dễ muội, không cần để ý tới bọn họ, trở về nói với ca ca, ca ca thu thập bọn họ.”
Doãn Thiên Xu ở bên cạnh thầm nghĩ: Muội muội này của ngươi a, không khi dễ người khác là tốt lắm rồi, còn sợ nàng bị người ta khi dễ?
“Thiếu gia, tiểu thư, chúng ta đừng ôn chuyện ở chỗ này nữa!” Sùng Lễ nói: “Sắc trời không còn sớm, mau trở về nghỉ ngơi thôi!”
Hàn Văn Chiêu xác thật đã quên chính sự, vì thế nhanh chóng kéo Hàn Thanh Dao ra ngoài, không thèm để ý tới Doãn Thiên Xu.
Thiếu niên cũng không để ý, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng, vẻ mặt đạm mạc không cảm xúc.
Hàn Thanh Dao nắm áo choàng, nhớ tới áo choàng này là vừa rồi Doãn Thiên Xu nói ca ca nhờ hắn đưa tới, hiện tại rõ ràng thấy được việc đưa áo là ý của bản nhân hắn, trong lòng buồn cười, người này miệng cứng nhưng lòng mềm nha. Vì thế nổi lên ý định trêu đùa, lúc đi ngang qua Doãn Thiên Xu, nàng dùng thanh âm rất nhẹ, nói: “Ca ca nhờ ngươi mang tới?”
Nói xong, không khỏi nhoẻn miệng cười, hướng về phía Doãn Thiên Xu chớp chớp mắt.
Doãn Thiên Xu bị nàng nói đến đầy mặt đỏ bừng, lại vẫn duy trì thân hình thẳng tắp như cũ, không rên một tiếng, tùy ý để ba người nghênh ngang mà đi.
“Vừa rồi muội nói gì với hắn vậy?” Hàn Văn Chiêu tò mò hỏi muội muội.
“Không có gì!” Hàn Thanh Dao cười nói: “Ca, muội phát hiện cái tên Doãn Thiên Xu này miệng nói lời khó nghe nhưng trong lòng lại mềm như đậu hủ, một khắc trước đem muội nhốt trong Trung Liệt đường, một khắc sau đã dùng danh nghĩa của ca ca đưa áo choàng, đưa đồ ăn tới. Thật biết chơi a!”
Hàn Văn Chiêu bước chân hơi khựng, quay đầu hỏi: “Muội nói là hắn tới đưa đồ ăn và áo choàng?”
Hàn Thanh Dao kéo kéo áo choàng trên người, ý bảo nói: “Huynh xem!”
Mặt Hàn Văn Chiêu lộ vẻ nghi hoặc, nhíu mày nói: “Huynh quen biết người này cũng đã nhiều năm, nói năng khó nghe thì huynh thấy rồi, còn lòng mềm như đậu hủ mà muội nói thì chưa từng thấy qua. Nghe nói hắn luôn lấy nghiêm khắc làm đầu, trên dưới phủ không ai là không phải kính sợ hắn có thừa, thật sự chưa từng nghe nói hắn biết an ủi người khác.”
Sùng Lễ đi bên cạnh phụt cười ra tiếng, nói: “Thiếu gia, này còn không rõ ràng sao? Hắn đây là đối với mọi người thì nói năng khó nghe. Mà lòng dạ mềm như đậu hủ kia, đại khái chỉ dành cho tiểu thư!”
“Sùng Lễ, ngươi muốn ăn đòn có phải không?” Hàn Thanh Dao giơ tay dọa đánh Sùng Lễ. Thiếu niên biết tiểu thư chỉ đang nói giỡn với mình, vì thế trốn tránh nói: “Doãn thiếu gia thương tiếc tiểu thư, Sùng Lễ cũng không có nói sai nha.”
Hàn Văn Chiêu vẫn luôn nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng giãn ra, đột nhiên hiểu rõ hành động quái dị vừa rồi của thiếu niên rốt cuộc là vì sao, trong lòng một trận buồn cười. Duỗi tay ngăn lại muội muội đang đùa giỡn, nói: “Nếu thật là như vậy, để muội gả qua, huynh liền an tâm rồi.”
“Ca!” Hàn Thanh Dao bĩu môi nói: “Hắn đối xử với muội như vậy, huynh còn muốn đem muội gả qua đó?”
“Muội a! Đã bị huynh sủng hư!” Hàn Văn Chiêu cười nói: “Nên có người tới quản giáo muội cho tốt mới đúng. Nếu tính tình mềm yếu, sợ là cả ngày phải bị muội khi dễ. Huynh thấy Tử Thư không tồi, văn võ song toàn không nói, tuổi còn nhỏ mà khí chất đã trầm ổn, biết tiến biết lùi, lại cũng có nguyên tắc, mấu chốt nhất là, hắn quản được muội.”
“Ca! Huynh rốt cuộc bênh bên nào?” Hàn Thanh Dao vừa nghe thấy vậy liền kêu lên, thái độ của ca ca đối Doãn Thiên Xu đã chuyển biến không ít, vì thế lôi kéo tay áo hắn, lắc qua lắc lại, nói: “Vậy huynh nói xem, Khánh vương kia cũng là bằng hữu của huynh, sao huynh không giúp hắn nói lời hay nào hết vậy?”
Hàn Văn Chiêu thấy muội muội còn nhớ thương Khánh vương, bất đắc dĩ thở dài, cất bước đi về phía trước, nói: “Khánh vương chi lan ngọc thụ, quân tử đoan chính, lại là nhân trung long phượng, nhưng hắn lại không phù hợp với muội. Mà muội cũng không thích hợp vào Khánh vương phủ.”
“Dù có tốt cũng không nhất định sẽ thích hợp.” Hàn Văn Chiêu kiên nhẫn dạy dỗ muội muội: “Khánh vương là thân vương, là nhi tử của đương kim Hoàng Thượng, đệ đệ của Thái tử điện hạ, thân phận tôn quý. Vương phi của hắn phải là một nữ tử thông tuệ, hiền lương thục đức, ổn trọng đoan trang, có thể quản lý toàn bộ vương phủ. Mặc dù muội là trưởng nữ của phủ Công tước, lấy phẩm cấp này của muội, muốn gả cho hắn làm chính phi cũng tương đối khó khăn. Mà dù cho muội có thể lên làm chính phi, vào vương phủ rồi, mới nhận thấy người trong hoàng thất lục đυ.c với nhau, ngươi lừa ta gạt. Lấy tính tình đơn thuần ngay thẳng này của muội, có thể chịu đựng được mấy ngày đâu. Hắn là hoàng thất, không nói đến chính phi chết bệnh trước kia, thì vẫn còn có trác phi hiện tại đang quản lý sự vụ trong phủ, tính luôn những mỹ nhân, thị thϊếp của hắn nữa, đã tới mười mấy người. Cả một đám nữ nhân lớn lớn bé bé, muội muốn cùng các nàng tranh đến khi nào?”
“Mà…Doãn gia không giống vậy!” Hàn Văn Chiêu tiếp tục nói: “Doãn gia là Bá tước, chúng ta là Công tước, muội gả qua thì xem là gả thấp. Nhà hắn tự nhiên tôn kính muội vài phần. Hơn nữa, Doãn gia tuy nói bị giáng chức, nhưng chung quy vẫn là hoàng thất tông thân. Hoàng đế tự nhiên sẽ xem trọng bọn họ một chút. Hơn nữa bọn họ đã không còn mang quốc họ, hoàng đế muốn dùng người cũng sẽ không e ngại. Lấy tài cán của Doãn Thiên Xu, ngày sau nhất định có thành tựu. Đến lúc đó muội là vợ cả của hắn, lại cùng hắn cùng chung hoạn nạn, chỉ cần không phải quá mức bất nhân, hắn tự nhiên sẽ không bạc đãi muội nửa phần. Huynh đã tìm hiểu qua, hắn không có thông phòng, càng không có thị thϊếp. Hơn nữa phụ thân hắn cũng không ham nữ sắc, sau khi vợ cả qua đời vẫn luôn không tái giá, bên người cũng không có thị thϊếp nào được sủng ái đi theo hầu hạ. Khi muội gả qua đó, toàn bộ phủ Bá tước còn không phải để muội định đoạt sao. Nếu muốn có cái danh hiền đức, muội tùy tiện tìm mấy nữ tử dung mạo cùng tính tình ôn hòa làm thị thϊếp cho hắn. Nếu hắn không để bụng chuyện nạp thϊếp, chỉ cần muội sinh hạ con nối dõi, cả đời hắn cũng chỉ biết có một người là muội. Muội muội a! Ai tốt ai xâu, không phải vừa nhìn là hiểu ngay sao?”
Hàn Văn Chiêu vừa dứt lời, Hàn Thanh Dao đã tiến lên một bước ôm chặt lấy eo ca ca, gương mặt dán lên lưng hắn, nước mắt rơi ướt lưng áo Hàn Văn Chiêu. Giờ phút này nàng bị cảm động đến không nói nên lời, chưa từng có người dạy dỗ nàng như vậy, cũng chưa từng có người vì nàng lo nghĩ chu toàn như thế. Thử hỏi tất cả hậu duệ quý tộc nhà khác xem, thời điểm gả nữ nhi của mình đi không phải vì suy xét muốn mua bán với cái giá tốt, ngày sau có thể gia tăng thanh thế cho gia tộc sao. Có mấy người có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nghĩ đến tương lai sau này của các nàng? Nàng may mắn cỡ nào, mới có được một thân nhân vì nàng dốc hết sức lực như vậy. Người này không hề nghĩ đến nàng có mang lại vinh quang cho hắn hay không, chỉ nghĩ mong nàng hạnh phúc vui sướиɠ. Mặc cho nàng là trò cười của triều đình, mặc cho nàng không phân biệt đúng sai, người này đều toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, trân trọng nàng. Người thân như vậy, tình thân như vậy, dù nàng tan xương nát thịt cũng không có gì báo đáp.
“Ca!”
Một tiếng ‘ca’ này, phát ra từ nội tâm, phát ra từ ngũ tạng. Giờ khắc này, bất luận nàng là Hàn Thanh Dao hay là Tống Lăng Nhiễm, dưới đáy lòng hoàn toàn nhận định người ca ca Hàn Văn Chiêu này. Từ giờ khắc này trở đi, nàng không còn là tiểu nữ hài bơ vơ không nơi nương tựa của kiếp trước, không còn là nữ nhân thấp hèn bán rẻ tiếng cười chốn trăng hoa nữa, nàng có người thân, nàng là Hàn Thanh Dao của phủ Hàn Quốc Công, nàng là Hàn Thanh Dao.
“Ca, muội thề, muội nhất định sẽ làm huynh tự hào về muội!” Hàn Thanh Dao ôm eo ca ca, gằn từng chữ một nói. Đối với người như vậy, nàng không có gì báo đáp, trừ bỏ việc nỗ lực sửa lại cái danh tiếng ‘trò cười của triều đình’, chăm chỉ tiến tới, lập chí vì ca ca, vì Hàn gia mà sống.
“Nha đầu ngốc! Ca ca chỉ cần ngươi hạnh phúc vui sướиɠ là tốt rồi!” Hàn Văn Chiêu cho rằng muội muội chỉ đang làm nũng, vì thế vỗ lên tay Hàn Thanh Dao, nói: “Nhưng mà, nếu muội chịu thay đổi tự nhiên là chuyện tốt, vậy ca ca chờ. Chờ Dao Dao làm cho ca ca trở nên hãnh diện.”
Huynh muội hai người trì hoãn hồi lâu mới rốt cuộc đi tới phòng Hàn Văn Chiêu, bởi vì sắc trời quá muộn, Nhân doanh đã sớm khóa cửa, Hàn Thanh Dao liền trực tiếp ở tại phòng của Hàn Văn Chiêu.
Ngay sau khi đèn dầu trong phòng của Hàn Văn Chiêu vừa tắt, một thân ảnh màu đen nhanh chóng lóe qua ở trên nóc nhà, lấy tốc độ cực nhanh hoàn toàn đi vào trong bóng đêm đen nhánh.
Editor: Thiệt thì tui cũng bị ca ca làm cho cảm động nha.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~