Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 27: Xin anh, đừng chạm vào tôi

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"May cô là phụ nữ."

Tịch Thần Hãn lạnh lùng nói.

Anh là Tịch Thần Hãn, Thần thiếu Kinh Hoa, ai dám cắn anh!

Nếu đổi thành người phụ nữ khác được anh hôn, chắc chắn đối phương sẽ vui đến phát điên lên, thế mà người phụ nữ này lại cắn anh!

Tịch Thần Hãn nghĩ đến vết cắn nhàn nhạt còn lưu lại trên cổ mình đêm hôm đó, không khỏi oán thầm người phụ nữ này là chó à?

Vũ Tiểu Kiều nhắm chặc hai mắt lại, run lẩy bẩy nói: “Ai ai bảo anh cưỡng cưỡng hôn tôi."

Nếu vừa rồi anh không giữ chặt tay cô, chắc chắn cô đã cho anh cái bạt tai trời giáng rồi.

Tịch Thần Hãn cười nhạt: “Vũ Tiểu Kiều, cô vẫn còn giả vờ thuần khiết!"

Vũ Tiểu Kiều nhíu chặt mày lại, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy ủy khuất.

"Tôi không có!"

Anh còn biết cả tên của cô.

Tịch Thần Hãn nhìn vào đôi mắt trong veo không chút tạp chất nào của cô, càng xem thường hơn: “Ánh mắt này, thiếu chút nữa đã lừa được tôi, lầm tưởng người đêm hôm đó không phải là cô."

Vũ Tiểu Kiều càng nghi hoặc không hiểu gì: “Tôi biết anh là người đưa cho tôi ba triệu kia! Tôi sẽ trả lại cho anh! Xin anh đừng coi thường tôi nữa! Tôi không phải là loại phụ nữ có thể bán đứng mình vì tiền."

Tịch Thần Hãn buồn cười nói: “Cô xuất hiện ở Kim Sa Than ba lần bốn lượt, còn nói mình trong sạch!"

"Tôi là vì…"

"Đừng giải thích nữa!" Tịch Thần Hãn ngắt lời cô, bàn tay đặt lên cơ thể của cô.

"Ngoan ngoãn thuận theo, cô không cần phải trả ba triệu nữa." Anh bế ngang cô lên, ném ở trên ghế sa lon.

Anh đè cơ thể cao lớn của mình xuống, hơi thở nặng nề nóng hừng hực, khiến lòng người ý loạn tình mê, trái tim đập loạn nhịp.

Cô chống tay ở trên l*иg ngực của anh cố đẩy anh ra, không ngừng giãy giụa, lớn tiếng la hét.

"Anh muốn làm gì? Buông tôi ra…"

Anh đưa tay nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, lực tay rất mạnh xúc cảm, lành lạnh làm hại cô run rẩy cả người.

"Cô cần gì phải dối trá như vậy, lúc trước cô cuồng nhiệt lắm cơ mà."

Mấy ngày nay, mỗi lần nhớ đến cô của đêm hôm đó, cả người anh lại không tự chủ được nóng bừng lên.

Lúc trước anh chưa từng nghĩ mình lại tham luyến cơ thể của một người phụ nữ đến vậy, dù chỉ là trong khoảng khắc.

"Tôi đã từng nhiệt tình với anh lúc nào? Chắc chắn là anh đã nhận lầm người rồi, tôi chưa từng quen biết anh."

Vũ Tiểu Kiều kinh hoảng nhìn anh, dưới ánh trăng, đôi mắt đó trong suốt như thủy tinh.

Tịch Thần Hãn nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mi dài của Vũ Tiểu Kiều, khóe môi cong lên nụ cười đầy hứng thú.

"Rốt cuộc cô muốn cái gì?"

Anh rất muốn xé nát lớp mặt nạ dối trá của cô ra, để cô xuất hiện với hình hài chân thật nhất ở trước mặt anh.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt hoảng sợ bất an của cô, anh lại không đành lòng.

Vũ Tiểu Kiều cố gắng giãy giụa, vẫn không thể đẩy anh ra được.

"Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ muốn anh thả tôi ra!" Cô thật sự rất sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tịch Thần Hãn nheo đôi mắt đen thâm thúy lại: “Cô tìm tới đây, chẳng phải là vì muốn leo lên giường của tôi sao! Nói! Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền, còn có mục đích gì!"

"Tôi chỉ tới trả quần áo thôi! Không phải như anh nghĩ đâu!"

Sao người đàn ông này cứ khăng khăng như vậy!

Chẳng lẽ phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh anh, đều là người có mục đích à? Anh quá cuồng vọng tự đại rồi đấy!

Vũ Tiểu Kiều cố dùng hết sức để giãy giụa, rốt cuộc đã chọc giận anh.

"Tôi ghét nhất là loại phụ nữ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo!" Tịch Thần Hãn khẽ quát, kéo rách Vũ quần áo trên người Tiểu Kiều.

"A!"

Vũ Tiểu Kiều khẽ hét lên, người cứng đờ lại, vội vàng bảo vệ trước ngực.

Tịch Thần Hãn giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, khiến cô giống như con cá nằm trên thớt, hoàn toàn bại lộ ở trước mặt anh.

Vóc người cô không gợi cảm sεメy đến mức nóng bỏng, nhưng nhỏ nhắn mềm mại, khiến người khó mà kiềm chế được, rất muốn hung hăng yêu cô.

"Đừng… đừng!"

Vũ Tiểu Kiều sợ hãi không ngừng la hét, trong đôi mắt trong veo đã phủ một tầng hơi nước, cô không ngừng lắc đầu, vẫn không thể ngăn cản được cơ thể của anh đè xuống.

Tịch Thần Hãn cúi đầu, cuồng loạn hôn lên cần cổ trắng ngần của cô.

Làn da của cô mềm mại mịn màng, giống như chiếc bánh ngọt ngào, ngon thơm, làm người không thể tự kiềm chế được, không thể ngừng lại được.

Vũ Tiểu Kiều khóc, mắt nước lăn xuống từng giọt từng giọt một.

"Tôi sẽ trả lại tiền cho anh… "

"Xin anh… "

"Xin anh… đừng chạm vào tôi…"

Tịch Thần Hãn đột nhiên cứng đờ người lại.

"Tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho anh, sẽ trả lại cho… cho anh…"

Tịch Thần Hãn ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng mờ ảo, anh nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trượt khỏi khóe mắt của cô, ngực bất ngờ thắt lại, cảm xúc xa lạ chậm rãi tràn lan khắp trong lòng anh.

Nhưng chỉ trong khoảng khắc, cảm xúc xa lạ giống như sự thương hại này, biến mất không thấy đâu.

Anh đưa bàn tay rộng lớn che lên đôi mắt của cô, che kín đôi mắt ngấn lệ mông lung đó.

Anh gặm nhấm da thịt của cô, người nóng bừng lên giống cây thép được rèn, tựa như phát tiết, tựa như trả thù, để lại một đóa hoa bầm tím trên làn da của cô.

Ngoài cửa sổ, mây đen bỗng giăng đầy, cuồng phong ùn ùn kéo đến.

Hạt mưa cỡ hạt đậu quật vào trên cửa sổ, sấm chớp rền vang, ầm ầm vang dội.

Vũ Tiểu Kiều không nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả, đôi mắt của cô đã bị anh che kín, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được Tịch Thần Hãn đè trên người mình đã dừng động tác lại.

Tiếng sấm rền vang.

Tịch Thần Hãn chợt xoay mình đứng lên, cất bước đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ vào, che kín ánh chớp vàng chói mắt ngoài cửa sổ.

Anh chạy tới chạy lui trong phòng như một đứa trẻ lạc đường không xác định được phương hướng.

Vũ Tiểu Kiều bị dáng vẻ này của anh hù dọa, vội vàng xoay mình đứng lên, che kín phần áo bị xé rách trên người.

"Anh…"

Cô rất muốn hỏi, anh sao vậy.

"Đừng nói chuyện!!!" Tịch Thần Hãn nóng nảy khẽ quát lên.

Vũ Tiểu Kiều sợ hãi ngậm chặt miệng không dám lên tiếng, thấy anh tìm góc tối nhất trong phòng, nhét cơ thể cao lớn của mình vào đó, trốn.

Trong căn phòng mờ tối, sấm chớp rền vang ngoài cửa sổ.

Tịch Thần Hãn ngồi ở trong góc nhà u tối, cuộn tròn người lại, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối. Anh cúi đầu, bóng tối bao bọc lấy anh, yên tĩnh không có tiếng động nào.

Vũ Tiểu Kiều không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm thấy nỗi sợ hãi sâu đậm từ trên người anh.

Chẳng lẽ, anh sợ sấm đánh?

Một người đàn ông cao hơn mét tám, Thần thiếu Kinh Hoa, là nhân vật như sấm đánh bên tai, lại sợ sấm sét?

Vũ Tiểu Kiều thầm giễu cợt trong lòng, đang định thừa cơ lặng lẽ chạy đi, ngoài cửa sổ bỗng ánh lên tia chớp, cả phòng chợt sáng ngời, Tịch Thần Hãn vội vàng thay đổi tư thế, ôm chặc lấy hai đầu gối.

Anh lúc này, giống như một đứa trẻ yếu ớt, làm cho người đau lòng.

"Ầm ầm"

Tiếng sấm chói tai vang lên, nổ tung ở trên bầu trời, tia chớp ngoài cửa sổ như gần trong gang tấc, phá lệ kinh khủng.

Tịch Thần Hãn đột nhiên run rẩy cả người, trốn ở trong góc phòng càng sâu hơn.

Vũ Tiểu Kiều chậm rãi đi tới, ngồi xổm ngừi xuống.

Anh cúi đầu, bóng tối che khuất khuôn mặt đẹp trai của anh.

Vũ Tiểu Kiều chậm rãi nâng lên tay, khẽ đặt lên mu bàn tay của Tịch Thần Hãn, từ từ nắm lấy bàn tay của anh.

Tay của Tịch Thần Hãn khẽ run lên, anh không nhúc nhích, nhưng thần kinh căng như dây đàn chợt được giãn ra chút ít.

Vũ Tiểu Kiều nâng tay còn lên lại, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Tịch Thần Hãn, chậm rãi xoa xao mấy cái, nhu hòa nói với anh.

"Đừng sợ, chỉ là sấm mà thôi."

Giọng nói của cô rất mềm, hiền từ giống như một người mẹ, làm lớp phòng thủ trong lòng Tịch Thần nhanh chóng sụp đổ.

Tịch Thần Hãn chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy mê mang.