Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng

Chương 19: Đang trêu hoa ghẹo nguyệt à?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lại là đại ma đầu này!

Vũ Tiểu Kiều vội vàng lau khô nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng bày ra biểu tình kiên cường bất khuất nhất.

Cung Cảnh Hào nhìn thấy đôi mắt của Vũ Tiểu Kiều sưng đỏ, bỗng dừng bước lại, dưới ánh đèn đường mờ ảo, khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc bị phủ một tầng tức giận không rõ.

"Các cô làm gì ở chỗ này!" Cung Cảnh Hào lạnh lùng mở miệng.

Anh ta thấy Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ ôm chặt lấy nhau, hình ảnh đó thật sự quá khó coi.

Anh ta cũng không biết tại sao, mình khó chịu là vì nhìn thấy nước mắt của Vũ Tiểu Kiều, hay là vì nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ôm một người phụ nữ khóc lóc.

"Đã muộn thế này rồi, sao các cô còn không trở về trường học?" Cung Cảnh Hào lại hỏi.

"Chúng tôi có trở về trường học hay không, không liên quan gì đến anh cả!" Vũ Tiểu Kiều tức giận nói, anh ta quan tâm quá rộng rồi đấy!

Cung Cảnh Hào cười nhạt, lạnh lùng nói: “Tất nhiên là không liên quan gì đến tôi! Tôi lười quản chuyện của cô."

Vũ Tiểu Kiều hung ác trợn mắt nhìn Cung Cảnh Hào, muốn chạy lên xe của An Tử Dụ, lại bị Cung Cảnh Hào ngăn lại.

Cung Cảnh Hào đứng ở trước xe của An Tử Dụ, vóc người của anh ta rất cao, nhìn giống như một tượng phật lớn, chặn tấy cả đường đi của Vũ Tiểu Kiều, lộ ra vẻ bướng bỉnh khiến người ta chán ghét.

"Anh tránh ra." Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.

Cung Cảnh Hào không nhúc nhích, ánh mắt trở nên âm trầm: “Các cô đến khu vực này, là để trêu hoa ghẹo nguyệt?"

"…"

An Tử Dụ lo Vũ Tiểu Kiều lại chọc giận Cung Cảnh Hào, vội vàng nói: “Bây giờ chúng tôi muốn trở về! Tạm biệt Cung thiếu."

An Tử Dụ muốn kéo Vũ Tiểu Kiều lên xe, tiếc là Cung Cảnh Hào không chịu nhường đường cho các cô.

"Tiền của tôi, chuẩn bị thế nào rồi?"

Trong l*иg ngực của Vũ Tiểu Kiều dần bị lửa giận lấp đầy: “Tôi đang chuẩn bị! Còn chưa tới kỳ hạn, Cung Đại thiếu gia không cần phải đuổi theo đòi nợ đâu!"

Cung Cảnh Hào khịt mũi nói: “Tôi lo lắng loại người như cô sẽ làm ra chuyện gì không thể đưa ra ngoài ánh sáng vì chín trăm ngàn, tôi cũng không muốn ép lương vì xướng(*)."

(*) Ép lương vì xướng: bắt phụ nữ đàng hoàng phải làm nghề mại da^ʍ

"Anh nói vậy là có ý gì?" Vũ Tiểu Kiều khó chịu nói.

Cô lại đắc tội với anh ta lúc nào? Anh ta có cần đâm thọc từng câu từng chữ như vậy không?

An Tử Dụ vội vàng nở nụ cười tươi như hoa nói: “Cung thiếu, anh cứ yên tâm, tiền của Kiều Kiều chắc chắn sẽ được trả đúng hạn!"

"Đó là điều tốt nhất!" Cung Cảnh Hào liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ kia của cô, anh ta mím chặt môi thành đường thẳng.

Cuối cùng Cung Cảnh Hào cũng dịch chuyển cơ thể cao quý của mình đi, để Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ lên xe.

An Tử Dụ vội vàng khởi động xe, đưa Vũ Tiểu Kiều về nhà.

Cung Cảnh Hào thấy bọn họ lái xe rời đi, cũng lên xe, lái về hướng ngược lại với bọn họ.

Bỗng nhiên, anh ta lại quay đầu xe, giữ khoảng cách nhất định đi theo phía sau xe của An Tử Dụ.

Đến khi xác định An Tử Dụ đưa Vũ Tiểu Kiều về đến nhà, Cung Cảnh Hào mới cười khẩy, quay đầu xe, phách lối rời đi.

Nhà của Vũ Tiểu Kiều ở khá xa, bởi vì biệt thự ở đây rất tẻ.

Đây là phòng cưới mẹ chuẩn bị cho anh, mặc dù tình hình của anh sợ rằng cả đời này đều không thể kết hôn, nhưng mẹ vẫn ký thác kỳ vọng rất lớn vào anh.

Hơn nữa, mẹ đã chọn xong cả ứng cử viên rồi, chỉ đợi chuẩn bị xong sính lễ, sẽ cầu hôn đối phương.

Vì vậy lúc Tào Xuyên bảo cô bán biệt thự cứu mẹ, Vũ Tiểu Kiều rất tức giận, căn nhà này là tiền mẹ tích góp cả đời, để lại đường lui ch anh trai cô, cho dù có thiếu tiền, cô cũng thà đi bán máu cũng không động vào căn nhà này.

Vũ Tiểu Kiều đang định xuống xe, An Tử Dụ đã kéo cô lại, do dự mấy giây, mới nhỏ giọng nói.

"Kiều Kiều, tối hôm nay, ngay lúc cậu xuống cửa ký túc xá gặp Tào Xuyên, Nhất Hàng đã chuyển ba triệu vào trong tài khoản của mình."

"Anh ta nói mình chưa cần dùng đến số tiền này, gửi bên chỗ mình trước."

Trái tim của Vũ Tiểu Kiều trùng xuống, cô cúi đầu không nói lời nào.

"Kiều Kiều, chắc cậu biết rõ ý của Nhất Hàng đúng không?"

Vũ Tiểu Kiều mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía ngôi nhà được ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào, ngôi nhà quen thuộc này mang đến cho cô cảm giác ấm áp nhất, nhưng cũng lại cực kỳ nặng nề: “Có ý gì? Mình không biết gì cả, anh ấy có nhiều tiền muốn để tiền vào đâu thì tùy anh ấy."

"Kiều Kiều!"

Nụ cười trên môi Vũ Tiểu Kiều dần vụt tắt: “An An, mình không thể động vào tiền của anh ấy."

"Mọi người chỉ là bạn, cậu cần gì phải làm như không thân thiết như vậy!"

"Chính vì là bạn, nên mình mới càng không thể dùng."

An Tử Dụ lắc đầu nói: “Mình thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng lúc trước hai người có quan hệ tốt đến vậy, sao bỗng biến thành như bây giờ."

Vũ Tiểu Kiều không trả lời, đẩy cửa xe ra xuống xe.

Cô vừa vào cửa, Lý Thành Sơn đã vội vàng chạy ra đón.

"Tiểu Kiều, có lấy được tiền không?"

Vũ Tiểu Kiều nhìn Lý Thành Sơn, khẽ gật đầu.

Nghe thấy vậy, hai mắt của Lý Thành Sơn sáng chưng lên, ông ta nhào qua muốn cướp túi của Vũ Tiểu Kiều: “Mau đưa tiền cho cha! Đưa tiền cho cha!"

Vũ Tiểu Kiều nắm chặt lấy túi, không chịu buông tay: “Đây là tiền dùng để cứu mẹ!"

"Cha biết, cha giúp con đi cứu mẹ con, con đưa tiền cho cha trước đã."

"Con sẽ không đưa tiền này cho cha đâu! Cha đừng có nghĩ tới chuyện động tới khoản tiền này!"

"Vũ Tiểu Kiều, mau đưa tiền cho cha!!!" Lý Thành Sơn nổi giận, mặt mũi vặn vẹo, ông ta gầm thét lên.