Ăn Vạ Chị Đại

Chương 69

Edit: Táo Mèo

Thấm thoắt đã tới cuối tháng 12.

Cuối năm thời tiết bắt đầu trở lạnh, mấy hôm nay thành phố Giang Bắc đã có tuyết rơi, gió lạnh đìu hiu, nhà nhà đều bật hệ thống sưởi, ấm áp tới nỗi con người ta trở nên lười biếng, chẳng muốn đi ra ngoài tẹo nào. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Lục Tịnh An chạy bộ dọc đường, khó mà trông thấy được người đi bộ.

Mùa đông ngày ngắn hơn đêm, khoảng sáu bảy giờ trời đã tối sầm, hôm nay là thứ bảy, hầu như mọi người đều ở nhà sưởi ấm, ngay cả võ quán cũng nghỉ, nhưng Lục Tịnh An không thể ngồi im được cho nên mới đi chạy bộ.

Cô chạy chầm chầm, hơi thở ngưng tụ thành sương trắng bị gió thổi về phía sau.

Lục Tịnh An chạy thêm một vòng, khi cảm giác cơ thể đã đổ mồ hôi thì cô mới chạy về nhà, chuẩn bị tắm rửa rồi đọc sách.

Vài tháng trước, cô tuyệt đối không thể tin nổi có ngày bản thân sẽ chăm chỉ hoàn thành một việc gì đó, bây giờ rất ít khi cô chơi game, hầu như thời gian đều dùng để đọc sách.

Kỳ thi cuối kỳ sắp tới rồi, mặc dù chỉ là cuối kỳ nhưng thành tích lần này sẽ ảnh hưởng tới việc thi vào lớp 11/1, vả lại điểm số kỳ thi này sẽ chiếm tỉ lệ khá cao.

Nếu đã đồng ý với Phỉ Minh Sâm rằng sẽ thử một lần, vậy cô không cho phép bản thân lười biếng, dù sao cô đã từng nỗ lực, kết quả thế nào thì không phải chuyện cô có thể kiểm soát, giống như lúc đầu đồng ý với mẹ thử xem có thể thi vào trường cấp ba trọng điểm cũng vậy.

Đang mải nghĩ tới chuyện bài tập về nhà còn chưa làm xong, lúc đi ngang qua công viên ở khu dân cư, bước chân Lục Tịnh An dần chậm lại.

Trước cổng lớn công viên có một thanh niên mặc áo khoác dài, quấn khăn quàng cổ đứng dưới ánh đèn đường cúi đầu xem điện thoại, dường như nhận ra gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn lại.

Chạm phải ánh mắt cô, cậu khẽ mỉm cười, dưới ngọn đèn, trông cậu chẳng khác nào ánh sáng rạng rỡ giữa đêm đông, chiếu rọi đáy lòng cô, vừa tựa như một hòn đá ném xuống tạo thành những cơn sóng gợn. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Tịnh An.

Cậu đứng tại chỗ vẫy tay với cô.

Lục Tịnh An hít một hơi lạnh, điều chỉnh lại nhịp tim bất ổn rồi chậm rãi chạy tới.

Không đợi cô tới gần, cậu thiếu niên ấy đã chủ động bước tới, kéo tay cô, ôm trọn cô vào lòng, dùng áo khoác của mình chặn lại từng cơn gió lạnh lẽo thay cô.

Sao mặc ít vậy? Cậu sờ lên gò má lạnh ngắt của cô, giọng nói mang theo đôi phần trách cứ.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu truyền tới, trái tim Lục Tịnh An trở nên ấm áp tới nỗi cô không nhịn được thở hắt ra một hơi.

Chạy bộ cho nên cả người đều toát mồ hôi mà.

Cô mặc một chiếc áo len dài tay và chỉ khoác thêm một cái áo mỏng vì ngại rườm rà.

Hôi lắm. Cô ngẫm nghĩ rồi nói.

Để mình ngửi thử xem nào. Cậu thiếu niên nào đó nói, làm bộ dí sát lại gần gáy cô.

Lục Tịnh An cuống quít né tránh, hai người đuổi bắt một hồi rồi Lục Tịnh An giấu mặt vào trong lòng cậu, ôm hông cậu hỏi, Cậu không để ý sao?

Giọng nói nữ tính mềm mại mang theo sự dịu dàng mà cô chưa từng nhận thấy.

Chê gì? Vợ mình đẹp như vậy, ngay cả mồ hôi cũng thơm cơ. Phỉ Minh Sâm ôm chặt cô, bàn tay lớn che trên đỉnh đầu cô, chặn lại từng cơn gió đêm lạnh giá.

Mặt Lục Tịnh An đỏ bừng, Ai là vợ cậu chứ?

Giọng nói thẹn thùng lại càng xinh đẹp khiến trái tim Phỉ Minh Sâm rung rinh mãi không thôi.

Người trong vòng tay mình này. Cậu cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu cô, Dù thế nào cậu cũng sẽ trở thành vợ mình.

Lục Tịnh An khẽ hừ một tiếng nhưng cô không phản bác nữa. Thật ra cô chẳng thể biết sau này sẽ thế nào, có lấy cậu hay không thì ít nhất cũng phải đợi sau khi học đại học xong mới suy nghĩ tới, bây giờ còn chưa vội.

Cậu đứng đây chờ mình chỉ để nói mấy lời này sao?

Dĩ nhiên không phải. Phỉ Minh Sâm móc từ trong túi ra một thứ rồi đưa tới trước mặt cô.

Lục Tịnh An đón lấy, ngước mắt nhìn cậu nghi ngờ nói, Quả táo?

Hôm nay là đêm Giáng sinh mà. Phỉ Minh Sâm xoa đầu cô.

“Đó không phải là ngày lễ của nước ngoài à?” Lục Tịnh An cầm quả táo lớn trong tay, tuy nói vậy nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên.

Không muốn à? Vậy trả lại cho mình đi.

Phỉ Minh Sâm thò tay muốn giật lại nhưng đã bị cô lách mình tránh né, cô che chở cho quả táo, khẽ hất cằm, Cậu đã có thành ý thế vậy mình đành miễn cưỡng nhận vậy.

Trông thấy dáng vẻ kiêu hãnh của cô, Phỉ Minh Sâm vừa bực vừa buồn cười, cậu không nhịn được véo cằm cô, cười mắng, Đồ xấu xa.

Dù mắng cô nhưng giọng nói của cậu lại vô cùng êm dịu như nước chảy.

Trong lòng Lục Tịnh An thoáng sững lại, cô khẽ kiễng chân thơm lên gò má cậu.

Đôi mắt cô tựa làn nước mùa thu cộng với gò má ửng đỏ khiến con ngươi Phỉ Minh Sâm sẫm lại, cậu ôm lấy gương mặt cô, nhìn ngắm cô hồi lâu, cuối cùng khẽ nâng cằm, đặt lên trán cô một nụ hôn. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Khuya lắm rồi, về thôi. Cậu nắm tay cô, kéo đi về phía nhà cô.

Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm, cúi đầu lặng lẽ bước theo.

Cô cảm thấy gần đây Phỉ Minh Sâm rất kỳ lạ, không thể nói rõ lạ ở chỗ nào, nhưng mà, có một có chuyện khiến con người ta cứ nghĩ mãi không ra.

Giống như ban nãy, cô cứ tưởng rằng cậu muốn hôn mình vậy mà cuối cùng cậu lại chỉ hôn lên trán. Cẩn thận nhớ lại, hình như đã lâu bọn họ chưa hôn môi, chỉ toàn những nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Lục Tịnh An liếʍ môi, thật ra cô rất nhung nhớ mùi vị của cậu.

Còn một điều càng kỳ quặc nữa, đó là gần đây Phỉ Minh Sâm có vẻ đối xử đặc biệt hơn với thầy Cố, trước đây tuy cậu không ghét thầy nhưng cũng chẳng hề thích, luôn tỏ ra đối chọi gay gắt, bây giờ thế nào lại ngoan ngoãn kinh khủng, thậm chí còn có chút nịnh nọt.

Rõ là khó hiểu, ngày xưa cậu còn ‘ăn giấm chua’ với thầy Cố cơ mà nhỉ.

Mải suy tư, thoắt cái đã về tới nhà lúc nào, Phỉ Minh Sâm dường như không có ý đi vào, cậu vẫy tay chào cô.

Cô lại cảm giác quái dị hơn.

Phỉ Minh Sâm, cậu không có gì muốn nói với mình à? Cô xích lại gần cậu, đi thẳng vào vấn đề ép hỏi.

Phỉ Minh Sâm khựng lại, sau đó cười nói, Cái này mà cậu cũng đoán được hả?

Cậu rút hai tấm vé từ trong túi quần ra, Mai là Giáng sinh, ngày mai công viên giải trí có tổ chức hoạt động, mình định hỏi cậu có muốn đi không?

Lục Tịnh An nghi ngờ liếc nhìn cậu, cầm lấy tấm vé.

Vào lễ Giáng sinh, các tiệm bánh và quán cà phê đều rất đông, mấy ngày này mẹ cô luôn bề bộn công việc, mai bà cũng không có nhà, cô mà ra ngoài chơi thì bà cũng không phản đối.

Vậy mai gặp nhé. Chần chừ một lát cô lại hỏi, Bọn Tân Nguyệt có đi không?

Đây là cuộc hẹn của hai ta. Phỉ Minh Sâm chăm chú nghiêm túc nói.

Lục Tịnh An bĩu môi, không phải chủ nhật tuần trước cậu hẹn cô đi chơi, kết quả dẫn cả bọn Tân Nguyệt theo sao?

Bị một lần chẳng phải sẽ nhớ kỹ mãi sao? Với cả Tân Nguyệt và Triêu Dương là em trai em gái của ai cơ chứ?

Được, vậy mai cậu qua nhà mình nhé.

Hai người vẫy tay chào nhau, sau khi nhìn Lục Tịnh An vào nhà, Phỉ Minh Sâm còn đứng tại chỗ một lát rồi mới khẽ thở dài xoay người rời đi.

Từ ngày đoán ra thân phận của Cố Lâm, Phỉ Minh Sâm lại đi thăm dò điều tra thêm, tuy kết quả có chút sai lệch, nhưng cũng không quá xa.

Thầy Cố là người bên nhà mẹ đẻ của bà ngoại Lục Tịnh An, ngày thầy còn bé gia đình gặp biến cố, cha mẹ mất cả, thân thích chỉ có mỗi bà cụ Cố đưa tay ra giúp đỡ, căn cứ vào mối quan hệ trên pháp thuật thì thầy Cố chắc là cậu của Tịnh An.

Bởi vì nhất thời tìm đường chết, cho nên bây giờ Phỉ Minh Sâm đang cố gắng níu kéo lại thiện cảm từ người cậu tương lai, ít nhất phải kéo quay trở lại bình thường, nếu không người cậu này lại đi mách lẻo với bà ngoại của Tịnh An, hậu quả Phỉ Minh Sâm không dám tưởng tượng.

Yêu cầu của người cậu tương lai này dành cho Phỉ Minh Sâm chính là, nhiều nhất chỉ có thể ôm hôn, còn những chuyện khác đợi sau khi tốt nghiệp rồi tính, trích nguyên lời của ông cậu thì, nếu có thế mà đã không chịu nổi thì liệu cậu còn muốn ở bên cháu ngoại tôi không?

Phỉ Minh Sâm thở dài, sau khi về nhà, cậu rửa mặt rồi đọc sách, nhắn tin với Lục Tịnh An sau đó tắt đèn đi ngủ.

Hôm sau, cậu tránh thoát khỏi hai nhóc con rồi bước ra khỏi cửa dưới ánh mắt cười như không cười của bà Phỉ, quay đầu đi tới bên cạnh, gõ cửa nhà họ Lục.

Lục Tịnh An đã chuẩn bị xong từ sớm, hai người cùng đi tới công viên giải trí, chơi điên cuồng cả ngày, mãi tới khi màn đêm buông xuống Lục Tịnh An mới nghĩ tới chuyện đi về.

Muốn đi dạo phố không?

Phỉ Minh Sâm chưa muốn về nhà, dù sao trong nhà ai cũng biết chuyện cậu và Lục Tịnh An rồi, hôm nay cậu cũng không báo sẽ về ăn cơm tối.

Không về ăn cơm hả?

Cậu đói à?

Lục Tịnh An lắc đầu, hôm nay ở công viên giải trí ăn uống vui chơi cả ngày, bây giờ bụng cô vẫn no lắm.

Vậy thì cùng mình đi dạo phố nhé!

Phỉ Minh Sâm kéo tay cô, thật ra nói là đi dạo nhưng hai người cứ đi trên đường mà không có mục đích gì cả.

Ngày lễ Giáng sinh cho nên khắp nơi đều có hoạt động, trên đường phố lúc nào cũng có thể trông thấy các đôi tình nhân xuất hiện, vì vậy hai bọn họ cũng chẳng gây thêm chú ý gì.

Hai người chậm rãi đi tới, Lục Tịnh An không thể hiểu nổi, một người nóng nảy như cô lại có ngày đi bộ từ tốn sánh vai cùng với một chàng trai, vả lại cô còn cảm thấy rất vui vẻ, hi vọng thời gian trôi chậm lại.

Đang đi thì Lục Tịnh An chợt phát hiện quán cà phê trước mặt có vẻ quen, cẩn thận nhìn kỹ lại cô mới nhận ra, ơ kìa, đây không phải chỗ mẹ mình làm việc sao?

Tuy công việc của Lục Tuyết Cầm là trong nhà bếp nhưng Lục Tịnh An vẫn chột dạ nắm tay Phỉ Minh Sâm kéo đi qua một con phố khác.

Ban đầu Phỉ Minh Sâm còn chưa phản ứng kịp, lúc nhìn lại về hướng Lục Tịnh An vừa kéo mình đi cậu mới hiểu ra cô đang trốn tránh điều gì.

Không qua chào dì một câu sao? Phỉ Minh Sâm khẽ cười.

Lục Tịnh An trừng mắt lườm cậu, kéo cậu đi càng nhanh hơn. Chốc lát đã tới một quảng trường rộng, nơi này gần sông, gió lạnh thấu xương, người đi dạo ít hơn hẳn so với con đường cạnh trung tâm thương mại. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Lục Tịnh An bước chậm lại, gió lạnh thổi qua khiến cô phải rùng mình, cô xoay người tự giác chui vào lòng cậu.

Đối với hành động này của cô, Phỉ Minh Sâm cực kỳ vui sướиɠ, cậu ôm cô, ôm trọn cơ thể mềm mại mang theo hơi thở thanh xuân của người con gái mình thích.

Mình không biết phải nói với mẹ thế nào? Một lát sau, Lục Tịnh An cất tiếng.

Nói gì? Chuyện của chúng mình ư?

Ừ. Lục Tịnh An vô thức chơi đùa sợi chỉ trên áo len của mình, Không biết bà sẽ phản đối hay đồng tình.

Vậy đừng nói vội. Thật ra cậu cho rằng có khi dì Lục đã đoán ra rồi.

Này, có phải cậu cao hơn không?

Đột nhiên Lục Tịnh An đổi đề tài, cô ngẩng đầu nhìn cậu, rầu rĩ nói.

Có hả?

Ừ. Lục Tịnh An gật đầu khẳng định, Trước kia mình đừng tới chỗ này của cậu nè.

Cô đưa ngón tay, chạm lên môi Phỉ Minh Sâm.

Ngón tay lành lạnh của cô trên đầu môi cậu khiến cậu ngây người, sau đó ngón tay cô lại rời đi tới vị trí khác.

Bây giờ lại chỉ tới đây thôi. Ngón tay cô chỉ lên yết hầu Phỉ Minh Sâm khiến cả người cậu run lên, mồm miệng khô khốc.

Cậu vội nắm lấy bàn tay không an phận của cô, nếu còn để cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ xuống dưới nữa chắc cậu sẽ không nhịn được mà công phá mất.

Mình không chú ý lắm. Ánh mắt cậu vô thức nhìn vào đôi môi cô, lơ đãng đáp.

Không biết có phải do Lục Tịnh An cảm thấy môi hơi khô hay không mà cô lại cố tình lè lưỡi liếʍ cánh môi.

Vào giây phút đó, lý trí hay nhẫn nại gì gì đó đều bị cậu quẳng lên tới tận chín tầng mây.

Cậu chậm rãi xích lại gần, thăm dò chạm vào đôi môi cô.

Đã lâu rồi không gần gũi thế này, Lục Tịnh An cảm thấy có chút hồi hộp, theo bản năng cô lùi về phía sau một bước. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Đừng cử động. Phỉ Minh Sâm nói với ánh mắt mơ màng, Để mình giúp cậu thoa thêm son dưỡng môi.

Sau đó, trước ánh mắt sửng sốt của cô, cậu nghiến lấy môi cô, đầu lưỡi khéo léo dò xét, cạy mở hàm răng, giống như một con sói nhịn đói đã lâu, điên cuồng hấp thu hương vị của cô… Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Hai người ôm nhau thật chặt, cùng nhau vượt qua đêm Giáng sinh đầu tiên bên nhau...